12. (3) Địa Lung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thiên Đế X Long Vương 

By @许二分之一仙

11.

Thiên Đế vẫn tiếp tục không biết xấu hổ ăn nhờ ở đậu dưới Long Cung, tuy rằng Long Vương cũng không mời hắn, nhưng hắn da mặt dày lắm a.

Long Vương chưa từng hỏi lai lịch của Thiên Đế, cũng không hỏi vì sao hắn một mực phải ăn vạ không chịu đi, y nghĩ, dù sao Đông Hải lớn như vậy, muốn ở đâu thì ở, chỉ cần không đoạt cây cột bàn với y là được.

Long Vương lúc còn trẻ vẫn luôn là chú rồng dễ nói chuyện đó, ở điểm này y và Bánh Bánh rất giống nhau.

Thiên Đế ở Long Cung tìm được một công việc, thuyết thư, mỗi ngày phụ trách kể lại chuyện xưa trên trời.

Toàn bộ Đông Hải trừ bỏ lão Long Vương, đều là những người thích hóng chuyện bát quái, cực kì tò mò với cuộc sống sinh hoạt của đám thần tiên, buổi đầu tiên Thiên Đế kể chuyện có không ít binh tôm tướng cua tới nghe, khiến cho Long Cung lúc nha lúc nhúc kín không một kẽ hở, thiếu chút nữa đương trường chưng thục.

Nhưng mà vài ngày sau, người đi nghe kể chuyện rõ ràng giảm đi đáng kể, nguyên nhân là do cuộc sống sinh hoạt của thần tiên quá nhàm chán, trừ bỏ chơi cờ chính là luyện đan, không hề có bát quái gì đáng nói cả.

Cua và tôm vỗ vỗ mông đi rồi, cuối cùng cũng chỉ dư lại một mình Long Vương.

Kỳ thật Long Vương cũng cảm thấy chuyện xưa không dễ nghe, nhưng thanh âm của Thiên Đế lại rất dễ nghe. Giọng hắn ôn nhu trầm thấp, Long Vương có đôi khi vừa nghe xong sẽ ngủ mất tiêu, làm ổ trong lòng Thiên Đế, ngủ cả một đêm dài, không màng đến chuyện bàn cây cột...

Long Vương mặt đỏ hồng, ngượng ngùng, vì biểu thị lòng biết ơn, y lại mời Thiên Đế ăn trùng (aka sâu). 

(Nhà ngoại biểu thị: con trai nhà bên ấy là chim phượng, ăn sâu là đúng rồii)

Thiên Đế vội vàng từ chối: “Ta không ăn món này.”

Long Vương không nghĩ tới con chim lưu manh này lại rất kén ăn như thế, đành đi ra ngoài đổ đống sâu đi, mang về một mâm rau trộn rong biển.

Thiên Đế vẫn không ăn, Long Vương có chút tức giận rồi: “Vậy ngươi muốn ăn gì thì tự mình đi tìm đi.”

Thiên Đế nói được a, sau đó liền xách Long Vương đi “Ăn” rồi.

12.

Tục ngữ nói, ngủ một lần liền có lần thứ hai, ngủ lần thứ hai liền có lần thứ ba, ngủ tới ngủ lui vô cùng tận cũng.

Không bao lâu Long Vương liền mang thai, phun ra một viên trứng rồng.

Thiên Đế và Long Vương ngồi trước quả trứng rồng hai mặt nhìn nhau, Thiên Đế rốt cuộc cũng nói ra thân phận thật sự của mình.

...

Ngày đó, Thiên Đế lôi kéo Long Vương đến chỗ lão Long Vương cầu hôn.

Lão Long Vương vừa lòng sờ sờ râu rồng, cười đến nỗi hai mắt đều mị lên, nói: “Hảo a hảo a, từ hôm nay trở đi ngươi chính là con rể ta a.”

Không lâu sau Thiên Đế cùng Long Vương cử hành hôn lễ long trọng trên Thiên Đình, lão Long Vương cũng nhân cơ hội này đem Đông Hải long cung ném cho Long Vương, còn mình chạy đến Thái Bình Dương ở bên cạnh an độ lúc tuổi già.

Thiên Đế cùng Long Vương liên hôn, trong tam giới còn truyền thành một đoạn giai thoại, đều nói là do Thiên Đế phúc khí tốt, nên mới có thể cưới được một Long Nhi dịu dàng khả nhân như vậy. 

Nhưng chỉ có Thiên Đế mới biết, từ sau khi sinh được hai đứa con, tính tình Long Vương tính tình, thường xuyên táo bạo dễ giận a. 

Thiên Đế đi thỉnh giáo Thái Thượng Lão Quân, hỏi xem có linh đan diệu dược nào có thể ngăn chặn được tính nết của Long Vương hay không. 

Thái Thượng Lão Quân đáp: “Long Vương chỉ là hậm hực thời hậu sản mà thôi, sủng ngài ấy nhiều một chút nữa là được, không cần điều trị trung dược.”

Thiên Đế tin tưởng, đem Long Vương sủng đến nỗi y không thể tự gánh vác, quả nhiên qua vài năm, Long Vương liền có xu thế chuyển biến tốt đẹp, Thiên Đế thập phần vui mừng.

Nhưng mà ngay lúc này đây, Long Vương lại mang thai……

(Đương sự Thiên Đế: Ta hiện tại đặc biệt hối hận, chính là lại không thể khắc chế được bản thân a)

13.

Long Vương mang thai đứa con thứ ba vẫn là một bé tiểu long nam.

Trước khi bé rồng phá vỏ chui ra, Thiên Đế hỏi Long Vương: “Bảo bối nhi của chúng ta đặt tên gì cho hay nhỉ?”

Long Vương không cần nghĩ ngợi: “Gọi là Ngao Bính.”

Thiên Đế tâm tình phức tạp, muốn thương lượng với Long Vương, nhưng lại sợ Long Vương cảm xúc dao động, đành phải uyển chuyển tỏ vẻ: “Nếu không chúng ta đổi ý một chút đi, gọi là Tiểu Long Nam được không?”

Long Vương nghe nói lập tức trợn tròn hai mắt, nổi trận lôi đình: “Ngươi ghét bỏ Ngao Bính con ta!”

Thiên Đế không kịp giải thích, chỉ thấy Long Vương vung cái đuôi rồng, ôm trứng rồng lập tức chạy ra khỏi Lăng Tiêu Điện, ngay sau đó bị chính lôi đình y phát ra bổ trúng đầu, rớt xuống Đông Hải. 

Chuyện sau đó Long Vương không cần nghĩ lại cũng biết.

Giờ phút này Long Vương dúi đầu vào ngực Thiên Đế, trong lòng hổ thẹn không thôi: “Đều là ta sai, ta khi đó không nên đối xử với ngươi như thế.”

Thiên Đế ôn nhu vuốt ve lọn tóc của Long Vương: “Không, kỳ thật cái tên Bánh Bánh nghe cũng rất hay mà.”

Một con rồng một con phượng thâm tình nhìn nhau, sau đó lại đi lăn giường rồi. Hảo nhất phái cầm sắt hòa minh, phu phu ân ái hài hòa.

Ngày thứ hai, lúc ba huynh đệ Ngao Gia cùng Tra Tra đi ngang qua, thấy động tĩnh bên trong chỉ tăng chứ không giảm.

Bánh Bánh nghiêng đầu hỏi: “Hai cha đang làm gì vậy a?”

Hai vị ca ca cười nói: “Cái này gọi là tiểu biệt thắng tân hôn đó mà.”

Bánh Bánh cái hiểu cái không gật gật đầu.

Bốn gã tiểu bối rảnh rỗi không có việc gì làm, ngay tại chỗ bày một bàn mạt chược tiêu khiển, Tra Tra kế thừa kĩ năng của sư phụ Thái Ất Chân Nhân, một tay mạt chược Tứ Xuyên không ai có thể địch nổi, đem ba điều long đánh đến máu chảy thành sông.

Nhưng mà ngay lúc này, đại môn trong điện vẫn đang đóng chặt bỗng nhiên truyền ra một tiếng vang lớn, như là tiếng ván giường sập. ((=

Bốn người kinh hoảng đứng lên, chỉ nghe thấy Long cha gầm lên giận dữ: “Không được, muốn gọi là Ngao Đinh cơ!”

+Lời tác giả: Lại viết lung tung cho xong truyện đâyy

14.

Trong điện rất nhanh liền yên tĩnh trở lại, bốn người lại một lần nữa ngồi xuống tiếp tục sờ bài.

Tra Tra lắc đầu: “Trình độ đặt tên của Long cha nhà các ngươi thật đúng là chẳng ra gì, gia gia của Hồ Lô ở thôn bên cạnh chúng ta đặt tên còn hay hơn đó.”

Bánh Bánh đạm nhiên: “Ta cảm thấy vậy cũng được à nha, tên của ta còn dễ nghe đâu.” Nói xong lại sờ soạng bài tẩy, “Nhị Bánh, tự sờ soạng.”

Hai vị ca ca thở dài, phân biệt đếm vài miếng vẩy cá kim sắc đưa cho Bánh Bánh.

Nhưng mà Tra Tra lại không nhúc nhích.

Ngao Ất không phục: “Vì sao hắn không phải đưa cho đệ a?”

Bánh Bánh cười tủm tỉm: “Bởi vì huynh đệ ruột phải tính toán kĩ càng, Tra Tra không phải.”

“Ta đây là gì của ngươi nha?” Tra Tra hất mặt hỏi.

Mặt Bánh Bánh mặt hơi hơi đỏ lên, làm bộ không nghe thấy, cúi đầu lấy vẩy cá thắng được cất đi.

Mấy ngày sau, Thiên Đình truyền ra hỉ sự, Long Vương lại sinh trứng.

Lần này là song hoàng trứng, tục xưng long phượng thai, Long Vương minh tư khổ tưởng phác thảo hai cái tên: Ngao Đinh và Ngao Mậu.

Thiên Đế cảm thấy không được, Ngao Đinh nghe còn ổn, chứ Ngao Ô thì nghe kì chết đi được, tiếng sói tru sao?

Long cha bá đạo nói: “Ta không cần ngươi cảm thấy có dễ nghe hay không, ta thấy hay là được rồi, cái tên Ngao Ô nghe rất hay mà.”

Thiên Đế không có biện pháp, hắn sợ Tiểu Long Nhi bảo bối nhà hắn lại lần nữa tức giận giẫm lên vết xe đổ, đành phải đi tìm con trai Bánh Bánh ngoan ngoãn dễ thương nhà mình, bảo cậu khuyên nhủ Long cha một chút.

Bánh Bánh quả là một bé rồng rất có tiền đồ mà, rất nhanh liền thay Thiên Đế khuyên nhủ baba đổi tên cho em mình. 

Cho nên, tư liệu lịch sử sau này ghi lại, hai bé rồng này gọi là Ngao Đinh cùng Tiểu Long Nữ.

[Hoàn]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net