Bắt đầu làm quen

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái đéo.." Bakugo tự hỏi bản thân mấy lần liền. Mặc dù cậu đã lập giao kèo cùng cô và cũng nhận được một thùng rác mới. Cậu vẫn cảm thấy bản thân chưa chuẩn bị đủ cho hậu quả của việc này.

Mấy ngày qua cô đã nhanh chóng trở nên gần gũi với câu hơn. Mỗi lần bắt gặp cậu, cô đều vẫy tay, cười vui vẻ, hét gọi tên cậu. Mỗi lần như vậy, cậu chỉ gầm gừ bỏ đi.

"Bakugo!" Cô gọi, lại gần chỗ ngồi của cậu trong nhà ăn. "Hôm nay ăn trưa cùng nhau nhé." Trước khi cậu kịp nói gì thì Midoriya và Iida đã lại gần. Kéo theo là Kaminari, Jiro, Mina, Asui, Sero, Ojiro và Shoji. Điều tiếp theo cậu biết là mình đang kẹt ở trong một cái bàn ăn toàn người và ồn ào.

"Cút ra hết! Nếu không tao sẽ giết bọn mày." Câu gào lên nhưng ai cũng chỉ tập trung vào cuộc nói chuyện của mình.

Ngoài chuyện đó ra, cậu và Uraraka dành một tiếng một ngày cho việc thảo luận và nghiên cứu. Cô chỉ hỏi vài câu hỏi về khả năng của cậu rồi quay qua hỏi han về sở thích của cậu, nhà cậu ra sao, vì sao cậu lại dễ cáu giận thế.

"Tao bảo mày không được hỏi về việc tư cơ mà?" Cậu gầm gừ.

"À xin lỗi." Cô nói. "Tớ chỉ tò mò thôi..."

Khi họ gặp nhau ở phòng khách để hoàn thanh bài tập, bình thường không có ai cả nên Bakugou hay chuẩn bị một phần ăn vặt kèm theo. Tất cả các đồ ăn của cậu đều được làm mới. Cô đã nhìn thấy cậu chuẩn bị một bát kem chuối, bánh gạo nướng, tempura, bánh pizza mini. Cô cố gắng không tỏ ra ngạc nhiên trước khả năng nấu nướng của cậu. Cô thường thòm thèm nhìn theo mấy món của cậu. Bakugo nhác thấy biểu cảm của cô nhưng thường tảng lờ.

Hôm nay cậu chuẩn bị bánh mochi. Cậu có thể nhìn thấy ánh mắt của Uraraka thoáng vẻ hào hứng khi nhìn thấy cậu bê hộp bánh ra. Cô cố nén sự thất vọng vì bánh mochi là món ưa thích của cô. Cô giật mình khi thấy cậu đặt một chiếc đĩa với ba chiếc bánh mochi trước mặt. "Cái gì đây?" Cô hỏi.

"Tao chán thấy cái cảnh mày nhỏ dãi ra rồi." Bakugo nói, ngồi xuống đối diện cô.

Uraraka như không tin vào tai mình. Bakugo Katsuki đang mời cô bánh mochi. Cô cảm thấy có chút ấm áp và rạo rực trong lòng. "Cảm ơn cậu." cô nói, hai má khẽ ửng đỏ. Cô khẽ đưa một miếng bánh lên miệng, cảm nhận được một làn sóng mát lạnh và ngọt lịm ở đầu lưỡi của mình.

"Mày làm sao thế?"

"Nó thực sự rất ngon. Tớ chưa ăn bánh mochi lâu lắm rồi. Cậu thực sự rất tuyệt vời, Bakugo."

Bakugo định mở mồm nói gì đó nhưng lại chỉ im lặng, chúi mũi vào quyển sách.

"Tớ không có nhiều cơ hôi được ăn vặt thế này." Cô nói. "Nhà tớ không có nhiều tiền. Thế nên một khi tớ trở thành anh hùng, tớ sẽ thay đổi điều đó. Tớ sẽ kiếm tiền để giúp đỡ bố mẹ."

"Đó là lí do để mày trở thành anh hùng?"

"Có gì sai sao?"

Bakugo chỉ nhếch mép cười trước giọng điệu khó chịu của cô gái. "Tao có nói gì đâu. Mày có lý do riêng. Ai mà chả có." Cậu nhặt bút lên ghi chép xuống vở.

Uraraka tỏ ra sửng sốt trước câu nói của cậu. Bakugo cảm thấy nhột nhạt trước biểu cảm của cô. "Tao nói gì sai sao? Mày ngồi im làm bài đi. Chỉ có 1h thôi đấy?"

"Cậu biết không, nếu cậu không nóng tính thì cậu thực sự là một người rất ngầu đấy."

Mắt cậu mở to, từ từ nhìn lên. Môi cậu thoáng cong thành một điệu cười chế giễu. "Vậy theo mày thì tao không ngầu sao? Mày có tiêu chuẩn tệ quá đấy."

"Tớ chỉ nói là vẻ ngoài của cậu có phần gai góc." Cô bật cười. "Tỏ ra thân thiện một chút đâu có làm sao đâu."

"Mày nói nhiều quá."

Uraraka cúi đầu tập trung lại vào quyển vở trước mặt. Bakugo là một người nóng tình nhưng cậu ta không chỉ có thế. Cô viết, môi khẽ mỉm cười. Cậu ấy rất giỏi nấu ăn và có cách riêng để quan tâm tới mọi người xung quanh. Nếu cậu ấy cố gắng, cậu ấy là một người lãnh đạo tuyệt vời.

"Này, tao cấm mày viết về việc tao nấu nướng đấy." Bakugo kêu lên.

Urarak cứng người. "À thì..."

Bakugo nhảy chồm về phía trước "Tao sẽ giết mày, Mặt Mâm." Cậu gào lên. "Xóa ngay đi nếu không tao sẽ đốt quyển vở của mày."

"Xin lỗi mà." Uraraka nói. Cô chỉ cảm thấy sắp phì cười trước biểu cảm cáu kỉnh lúc này của cậu.

...

"Ghép cặp với một cô gái làm gì nếu không thể vào phòng của cô ấy?" Mineta kêu ca.

"Đó không phải là việc trong bài tập này." Toru cáu kỉnh nói. "Với cả tớ là một cô gái ngây thơ đấy nhé."

"Cậu không nên tuyên bố thế chứ." Ojiro thì thầm.

Bakugo đang mất kiên nhẫn gõ tay lên chiếc bàn. Cậu luôn cố đên sớm để có chút yên tĩnh. Nhưng bây giờ đã gần 8h sáng và lớp học thì đang ồn ào tiếng nói. Kirishima nhảy chồm ra phía cậu, mồm liến thoắng nói về cái thứ vớ vẩn gì đó về vỏ chuối và đĩa titan. Cậu nhìn quanh như đang tìm ai đó.

Cửa bật mở. Uraraka và Midoriya đi vào. Ánh mắt Bakugo gườm gườm nhìn theo. Cô ta lại mang cái vẻ mặt ngu ngốc ấy.

"Nghe tuyệt quá." Cô nói. "Tớ không biết là vỏ chuối có thể làm được như thế."

"Kirishima nói là có thể mất vài ngày nhưng ý tưởng thực sự rất tuyệt." Midoriya nói. " Vỏ chuối có thể tạm gọi là áo giáp để bảo vệ lớp thịt mềm của quả chuối. Nếu cậu dùng cái lý thuyết đó cho những thứ như titan thì có thể tạo ra vũ khí cần thiết. Nhưng nếu như vậy thì cậu phải cẩn thận xem xét..."

Midoriya cứ thể lẩm bẩm liên hôi. Uraraka cố lấy sự chú ý của cậu. "Deku?"

Midoriya nhìn qua phía Kirishima. "Cậu có một ý tưởng rất tuyệt vời đó." Cậu nói.

"Ha!" Kirishima nói to. "Tao nói rồi mà."

"Tao giết mày đấy." Bakugo gầm gừ. Tiếng chuông reo vang lên inh ỏi.

"Nói chuyện với cậu sau nhé." Midoriya nói.

Mấy ngày gần đây, cậu hay bắt gặp Uraraka và Bakugo làm việc với nhau. Cậu không dám lại gần làm phiền họ nhưng cậu có thể thấy cả hai đang ngày càng trở nên thân thiết hơn. Cậu thấy Bakugo trở nên thân thiện hơn với cô bạn thân của cậu. Midoriya chỉ nhún vai trước mấy ý nghĩ dấy lên trong đầu cậu rồi đi về phía Todoroki.

"Chào buổi sáng." Uraraka nói.

Bakugo liếc nhìn cô lạnh lùng, khiến cô gái cứng người lại. "Tao sẽ khấu trừ từng phút mày nói chuyện với tao." Cậu nói "Mày còn 53 phút nên cứ nói tiếp đi."

Uraraka chỉ lặng lẽ ngồi xuống. Thầy Aizawa đi vào, vẫn mang theo chiếc túi ngủ màu vàng.

"Bây giờ là buổi sáng." Ông lẩm bẩm.

"Chào buổi sáng, thầy Aizawa." Lớp 1A lên tiếng.

Aizawa ngáp dài, đoạn nói. "Có một chút thay đổi hôm nay. Các em sẽ ra ngoài để chuẩn bị cho cái bài tập dở hơi của All Might."

Lớp 1A đã nhanh chóng thay đổi sang quần áo thể dục, tụ tập bên ngoài. "Cậu nghĩ chúng ta sẽ làm gì?" Momo hỏi Todoroki.

"Ai biết?" Cậu nói. "Điều ngạc nhiên chính là thứ quan trọng trong công việc làm anh hùng."

"Tớ nghĩ là cái gì đó rất thú vị." Mina nói.

Aizawa nhìn đám học sinh, đoạn thông báo. "Thi chạy ba chân."

"Thầy nói cái gì cơ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net