#12

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Khả năng ăn nói lanh lợi của cô dường như đã biến mất ,cô lắp bắp:
-Tôi... Ý tôi là...tôi ở bên cạnh trò chuyện cùng anh

Bàn tay còn lại của anh ta đặt lên vai cô, làm như vô tình chạm vào mái tóc cô, nụ cười ranh mãnh ám muội rõ ràng:
-Chỉ trò chuyện thôi à?

Lòng cô bỗng rối bời,nhìn ánh mắt đầy mê hoặc của anh ta, trong giây lát cô quên mất mình đang ở chỗ nào, chỉ biết gật đầu lia lịa

-Vậy thì được!- Taehyung ngồi thẳng lại trầm ngâm nói:
-Anh cũng thật sự lo lắng em có suy nghĩ khác về anh đấy!

Suy nghĩ khác ?! Cái gã đàn ông này, da mặt làm bằng gì thế không biết

-Nhân lúc anh vẫn còn tiền , em muốn đi đâu?-anh hỏi tiếp- Trung tâm thương mại? Nhà hàng Âu? Hay là...

-Ừm! Tôi sẽ dẫn anh đi tới một nơi!

Khi họ đứng dưới chân một ngọn núi hoang vắng không một bóng người, Taehyung đưa mắt nhìn xung quanh xem có cáp treo nào không, anh nhìn cô như nhìn quái vật, mà là quái vật giống như khủng long vậy
-Em đừng nói với anh là chúng ta đi bộ lên trên đấy nhá.

-Anh toàn hỏi thừa!

Leo lên núi đối với nhiều người mà nói đó là một thú vui khó diễn tả bằng lời, trải qua một con đường gập ghềnh và gai góc, từng bước đi đến đỉnh cao.

Khi đứng trên đỉnh núi, đô thị phồn hoa, cư dân đông đúc hiện ngay trước mắt mới biết cái thế giới lung linh rực rỡ đó nhỏ bé biết bao, những tòa nhà cao tầng đều có thể nằm dưới chân ta.

Nhưng leo núi đối với một số người đó là sự hành hạ, không có gió điều hòa mát rượi, không có xe đua bứt phá, đội cái nóng nực trên đầu, giẫm lên những viên đá sắc nhọn để trèo lên cái đỉnh núi nhỏ xíu ngay đến tên cũng chẳng có, rõ ràng là tự mình làm khổ mình.

-Jimin! Anh nhìn đằng kia đi! Đó là trường tôi đấy- Dahyun phấn khích chỉ về trường đại học của mình.

Taehyung mệt mỏi tìm một phiến đá rồi ngồi xuống, lắc lư đôi chân mỏi nhừ:
-Kim Dahyun! Em nói thật với anh xem, rốt cuộc có cáp treo để đi xuống không?

-Đương nhiên không có rồi, đây chẳng qua chỉ là một ngọn núi nhỏ vô danh, ngoài mấy người đi gặp thể dục buổi sáng trèo lên ngắm cảnh, chẳng có ai tới đây cả, sao có cáp treo được.

-Vậy lát nữa em cõng anh xuống núi, nếu không anh sẽ không xuống nữa.

-Xí! Anh thế mà cũng là đàn ông à?

-Em thế mà cũng là phụ nữ à?

Dahyun lườm anh ta một cái, cầm lấy cánh tay anh ta kéo đứng dậy:
-Không lái Porsche anh không thể đi nổi sao? Không có Rolex thời gian trở nên vô nghĩa với anh chắc? Không quẹt thẻ, không mua kim cương sẽ không có cô gái nào yêu anh sao?

Taehyung nhìn cô đột nhiên không biết trả lời thế nào.

-Không có tiền anh sẽ không còn là anh hả?

-...- anh thật sự không biết .

-Khi còn nhỏ, bố dẫn tôi trèo lên ngọn núi này, tôi đã khóc bắt ông phải cõng. Ông đã nói với tôi rằng:"Dahyun , bố không thể cõng con cả đời được, con phải tự đi con đường của mình". Khi tôi lớn, ông vẫn thích dẫn tôi tới ngọn núi này, nói với tôi:"Dahyun, bố có bao nhiêu tiền đi nữa thì cũng là tiền của bố, con chẳng có gì cả, con phải tự đi trên con đường của mình ".

Taehyung chăm chú nhìn cô kể, một lúc lâu mới nói:
-Em có một người bố tốt!

-Từ nhỏ đến lớn tiền tiêu vặt của tôi không nhiều hơn các bạn, quần áo của tôi cũng không đẹp hơn của các bạn gái khác. Ông không cho tôi ra nước ngoài học, ông bắt tôi giống các học sinh khác thi vào trường đại học, học thạc sĩ, tôi luôn cho rằng ông không tốt với tôi. Sau này trong một lần chúng tôi đi leo núi, khi tôi ngoái lại nhìn ông, thấy ông đang bám vào một cái cây và thở dốc, mồ hôi đầm đìa, tôi mới hiểu ông yêu tôi đến nhường nào.

-Thế sự vô thường, ông không dám chắc có thể làm chổ dựa cho em suốt cả đời cho nên hy vọng em có thể sống một cuộc sống bình thường như bao cô gái bình thường khác, ngay cả khi đến một ngày em không có gì cả, em có thể sống thật tốt

Dahyun vỗ vào vai anh ta:
-Rất tốt! Năng lực lĩnh hội rất tốt!

-Quá khen rồi!

-Thực ra, không có gì cả cũng không phải là điều đáng sợ, trời đâu thể sập xuống được chứ! Chúng ta vẫn còn đôi tay có thể làm việc, đôi chân có thể bước đi, đôi mắt có thể nhìn thấy thế giới phồn hoa rực rỡ này, có gì mà anh phải sợ chứ?

Taehyung bước lên một bước, đứng cạnh Dahyun.

Những dãy núi xanh thẳm phía xa xa, những tòa nhà cao tầng chen chúc dưới chân. Phong cảnh ở đây thực sự rất đẹp.

-Đúng là không có gì phải sợ cả?-anh ta nói- Bố anh cũng từng bị phá sản, ông ta đã thực sự mất hết tất cả, ngay đến căn nhà cũng bị ngân hàng phong tỏa . ông đã nói với anh:"Không có gì, ngủ rất ngon, một hộp cơm cũng đủ no bụng. Quan trọng nhất là... Mẹ anh không rời xa ông".

Đường phố dần lên đèn ,những ngôi nhà cao tầng bắt đầu lấp lánh, những ngọn đèn cao áp trên cầu vượt cũng sáng rực rỡ.

Taehyung chăm chú nhìn Dahyun đang ngồi bên cạnh.

Thì ra, khi bống nhiên ngoảnh đầu lại, người đứng ở nơi ít rực rỡ nhất mới chính là người mà anh muốn tìm kiếm nhất.

Con đường vốn đã gập ghềnh, trong đêm tối càng khó bước.

Anh dắt tay cô, dìu cô từ từ đi xuống núi. Khi đi đến giữa sườn núi, cô không cẩn thận giẫm trúng một bụi cỏ, trượt chân suýt ngã, may mà anh ta đỡ kịp.

-Không sao chứ hả? Có bị trẹo chân không?

Cô xoa xoa mắt cá chân, có hơi đau một chút thôi, nhưng anh ta kiên quyết đòi cõng cô.

Cõng một người trên lưng, đường càng khó đi, Taehyung bước từng bước khó nhọc xuống núi,cỏ lại dính đầy chân, mồ hôi thấm đẫm chiếc áo sơ mi, cành cây khô cào rách cả quần.

-Anh có mệt không?

-Ngay cả khi anh mất tất cả,anh có thể cõng em như thế này mà đi.

Cô cười, bám chặt vào lưng anh ta, hít hà mùi mồ hôi thoang thoảng trên lưng anh ta, trong lòng lại dâng lên một cảm giác khó diễn tả bằng lời.

Chua có, ngọt có, và cả một chút si mê nữa

Ánh đèn mờ tối, tình ca uyển chuyển.

Rượu ngon kề môi, người đẹp trong lòng.

Đối với bất kỳ người đàn ông nào, đây đều là sự cám dỗ chết người, chứ đừng nói đến một gã hoa hoa công tử bản tính phong lưu.

Taehyung mỉm cười nhìn thiếu nữ đã ngà ngà say đang gục trong lòng mình, mùi hương dìu dịu tỏa ra từ cơ thể cô, đó không phải là nước hoa mà là mùi hương chỉ có riêng ở thiếu nữ.

-Jimin, anh sẽ không thất bại đâu.

Cô đã say tới mức đầu óc quay cuồng nhưng vẫn dựa vào vai anh ta, cố gắng an ủi anh ta:
-Tôi tin anh! Anh nhất định sẽ vượt qua được khó khăn này... Đợi khi nào anh xây xong.. Tôi nhất định... Sẽ mua một căn để làm.. Nhà của tôi.

Anh ngắm gương mặt trong sáng của cô, lấy ngón tay khẽ khàng gạt những sợi tóc mềm mại, hỏi khẽ:
- Nếu như việc thu mua của anh thất bại, tối mai em vẫn sẽ ở cạnh anh chứ?

-Anh chỉ hỏi thừa, chúng ta là bạn bè mà.

Cô nói với khẩu khí rất mạnh mẽ:
-Cùng lắm thì ngày mai tôi mời anh là được chứ gì?

Anh nhìn cô, ánh mắt càng lúc càng trở nên dịu dàng:
-Dahyun...

-Anh vẫn còn trẻ.. Có mất tất cả thì vẫn có thể bắt đầu lại.

-Ngốc ạ! Em là cô gái ngốc nhất mà anh từng gặp...

Anh kéo eo cô để cơ thể mềm mại của cô hoàn toàn ở trong lòng anh, cô thật sự rất ngốc, sao có thể dễ dàng tin tưởng một người đàn ông ngay đến tên thật cũng chả biết, sao có thể dễ dàng say ngã vào lòng đàn ông như vậy?

Nhưng anh lại thích sự ngốc nghếch đó của cô, thích sự tin tưởng và chân thành mà cô dành cho anh.

Anh cũng đã biết Dahyun từ rất lâu rồi... Hôm đó là một ngày hè trời trong xanh, không gợn mây,hoa tường vi trong vườn nở rất rực rỡ, một cô gái nhỏ ngồi giữa khóm hoa đếm cánh hoa rất say sưa. Gương mặt hồng hào nõn nà, đôi mắt lay láy trong sáng, đôi môi mịn màng và cả mái tóc dài xoăn nhẹ nữa, giống như búp bê đáng yêu. Lúc đó, bố anh hỏi anh:
-Có xinh không? Sau này lấy về làm vợ nhé!

Lúc đó anh vẫn chưa hiểu What is love ?nên đã sung sướng gật đầu đồng ý😂😂
Về sau mối quan hệ giữa 2 nhà rất thân thiết, anh và Dahyun thường chơi với nhau. Do anh còn nhỏ được tẩm bổ nhiều quá nên hơi béo, còn Dahyun lại rất xinh đẹp đáng yêu, nhưng cô chưa từng chế giễu anh.

Không lâu sau, chịu ảnh hưởng của cuộc tài chính ở Mỹ, kinh tế thế giới bắt đầu đi xuống, rất nhiều công ty làm ăn thành công cũng phải tuyên bố phá sản và đóng cửa vì cuộc khủng hoảng này. Công ty của ba anh cũng gặp khó khăn trong việc quay vòng vốn. Đứng bên bờ vực phá sản. Thời điểm đó, mọi người thân mình còn chưa lo xong, không ai muốn cho ông vay tiền, chỉ có ba Dahyun, người bạn thời đại học của ông đã lấy công ty thực phẩm của mình ra thế chấp, giúp ông vay tiền để quay vòng vốn. Mặc dù số tiền không nhiều, cũng không giải quyết được vấn đề nhưng cũng giúp anh nhận ra ai là người bạn thật sự trong cái thế giới kinh doanh lạnh lùng, thiếu tình người này. Cuối cùng công ty của ông vẫn phải tuyên bố phá sản... Chính lần thất bại này đã tạo nên thành công ngày hôm nay của ông.

Từ đó về sau, anh không còn nhìn thấy Dahyun nữa, nhưng kí ức về cô thì vẫn vô cùng sâu đậm.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net