Chapter 11: Giọt nước mắt gửi gắm trong ngọc Oán Linh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

-Kurunashi! Những tội ác ngươi gây ra là chưa đủ sao?-Reishi nói lớn.
-Tất nhiên là chưa, ta muốn nhân loại phải nhận hậu quả vì chính sự độc ác do chúng gây ra!-Kurunashi nói
     Mảng thịt dính chặt cơ thể Kurunashi trên vách đá bắt đầu nhão ra. Kurunashi nhảy xuống đất rất tự tin. Mặt hắn rạn nứt như một chiếc bình gốm. Bên dưới những vết nứt như là một khoảng không vô tận. Tay hắn vẫn nắm chặt viên ngọc Oán Linh đang toả sáng màu tím huyền bí cùng nồng nặc mùi oán khí và tử khí.
-Giao ngọc Oán Linh cho ta!-Reishi rút kiếm.
     Kurunashi không thèm để tâm tới Reishi và Fuba, hắn trầm ngâm suy nghĩ điều gì đó rất lâu. Cuối cùng cũng chịu trả lời:
-Tất nhiên là không rồi! Ta dành tới 500 năm để làm điều này mà. Đó là ước nguyện của nàng.
-Câm miệng!-Reishi nói
-Tự chui đầu vào chỗ chết còn to mồm vậy sao? Có lẽ lão già Hemetsu trước đây thất vọng về ngươi lắm!-Kurunashi bình thản trả lời.
     Không chần chừ lâu, Reishi lao thẳng tới Kurunashi, vung kiếm chém thật lực cắt đôi hắn ra làm hai. Kurunashi lập tức tái tạo lại cơ thể trong nháy mắt như chưa từng xảy ra chuyện gì.
-Ngươi quên là cơ thể ta hấp thụ hàng trăm vạn yêu quái nên đã đạt ngưỡng bất hoại rồi sao. Mấy chiêu tầm thường vậy không đủ gãi ngứa cho ta đâu!-Kurunashi cười lớn.
      Sao lưng Kurunashi mọc ra hàng trăm xúc tu đen ngòm. Xung quanh các vách đá cũng xuất hiện hàng đống những cánh tay từ hư không thò ra tấn công vào Reishi và Fuba.
"ÁNH SÁNG THẦN PHẠT"
     Sóng ánh sáng từ kiếm của Reishi làm cả ngọn núi rung chuyển dữ dội. Một đống đá nhọn từ trên rơi xuống rất nguy hiểm. Một đống đá tảng lớn hơn thân người bình thường trưởng thành, chúng lăn từ trên cao xuống. Reishi kéo Fuba lại sát gần mình. Song Reishi cắm mạnh thanh kiếm xuống nền đất hô
"KHIÊN KIM QUANG!!!"
      Lập tức xung quanh hai người tạo ra một lớp kết giới nhỏ vừa đủ chỗ cho cả hai đứng sát nhau. Tuy nhỏ nhưng kết giới Kim Quang rất mạnh, rất nhiều đá từ trên dội xuống nhưng đều ko hề làm nứt kết giới.
-Ta an toàn rồi!-Fuba nói
-Chưa đâu, ta đang tiêu hao thể lực để giữ kết giới! Nếu ta mà cạn thể lực thì cả hai ta sẽ chết ở đây!
      Fuba thấy một cánh hoa trên bàn tay đã mọc lên. Anh nắm lấy tay Reishi
"HỒI PHỤC"
-Chờ đã...! Còn Kurunashi-Reishi nói lớn.
     Ngay dưới đất chỗ hai người đang đứng, một bàn tay quỷ hất mạnh lên. Cả hai văng lên phía trên đống đá vụn.
-Hừ tên khốn!-Fuba lẩm bẩm.
     Kurunashi đã đứng ở trên vách đá cao chờ sẵn hai người.
-Ta cho các ngươi chút thời gian, để tên ngốc kia lãng phí sức mạnh của mình thôi mà! Ha ha ha-Kurunashi phá lên cười đắc thắng.
     Reishi nhào lộn thật nhanh tới chỗ thanh kiếm, "Chắc chắn nếu hắn không bất tử sẽ có một huyệt tử đâu đó. Chỉ cần đánh vào đó hắn sẽ bị tiêu diệt".
"CẢM ỨNG TÂM LINH"
     Cả hang động ngột ngạt, Reishi thấy rất nhiều linh hồn yêu quái lởn vởn. Có thể đó là những yêu quái đã bị Kurunashi hấp thụ. Chúng nhiều vô kể. "Hừ...bảo sao trong này nhiều mùi tử khí như vậy!" Reishi nghĩ
-Tìm kiếm vô ích, ta không có huyệt tử đâu!-Tiếng Kurunashi vang vọng.
      Reishi bất ngờ bị tấn công, đẩy văng cô ra phía sau.
-Cơ hội cuối cho ngươi đấy, giao mảnh đá hoặc chết!-Kurunashi tiến tới phí Reishi.
      Đang chú ý về phía Reishi, bỗng một viên đá từ đâu bay tới chọi thẳng vào sau đầu Kurunashi. Chẳng chút đau nhưng làm hắn bị bất ngờ. Không chần chừ, Fuba vớ lấy thanh kiếm của Reishi, dùng hết sức bình sinh đâm thật mạnh vào bụng Kurunashi.
-Xuống địa ngục đi!!-Fuba hét lên, và đẩy mạnh thanh kiếm hơn nữa.
       Kurunashi một tay giữ lấy lưỡi kiếm không cho Fuba đâm sâu hơn. Mặt hắn vẫn giữ vẻ bình tĩnh, có vẻ như hắn không chút đau đớn nào cả.
-Ta không biết ngươi là ai, con người hay yêu quái nhưng sự cố gắng của ngươi quả là mãnh liệt đó!-Kurunashi cười một cách lạnh lùng
      Ngay lập tức, Kurunashi đấm mạnh vào mặt Fuba. Fuba choáng váng lùi lại phía sau. Kurunashi rút thanh kiếm khỏi bụng. Vết thương khá lớn nhưng nháy mắt lại lành lại như cũ. Fuba lấy lại được ổn định, liền lao tới phía Kurunashi, anh đấm đá liên tục về phía Kurunashi. Kurunashi né được cú đấm, hắn dùng cùi trỏ phản đòn lại Fuba vào mũi. Fuba bị đau phải lùi ra, Kurunashi tiến xáp tới đấm vào bụng, vào mặt Fuba. Song hắn nhấc bổng Fuba lên và vật mạnh xuống đất.
-Fubaaaa!-Reishi hét lên.
-Loài người thật cứng đầu, biết là không đánh lại mà vẫn cứ lao vào, khác nào ngu ngốc như lũ thiêu thân không?-Kurunashi nói.
-Có lẽ ngươi là dị nhân, gì nhỉ...à là Fuba. Cơ bản là ngươi không khác ta, vậy tại sao dị nhân được coi trọng trong khi bán yêu lại bị phân loại vào danh sách yêu quái? Ta cũng chịu không biết, có lẽ con người các ngươi quá ngu ngốc để có thể tư duy!-Kurunashi cười khùng khục.
    Kurunashi tóm lấy cổ Fuba nhấc bổng lên như nhấc món đồ chơi.
-Ngươi.....sẽ.....không....!-Fuba cố nói.
    Reishi từ đâu chạy tới
-KURUNASHI!!!!
    Reishi lao thẳng tới Kurunashi dùng kiếm chém đứt cánh tay đang bóp cổ Fuba.
"ÁNH SÁNG THẦN PHẠT"
    Kurunashi dùng tất cả đống xúc tu tụm lại thành lớp kết giới đen kịt chắn toàn bộ sóng ánh sáng. Đồng thời Kurunashi cũng mọc lại cánh tay mới nguyên vẹn.
    Reishi nén đau đớn, tung toàn bộ sức lực vung kiếm chém tới tấp về phía Kurunashi.
-Đủ rồi!-Kurunashi lạnh lùng.
    Kurunashi dùng tất cả xúc tu quấn chặt vào lưỡi kiếm thần. Reishi cố giằng cây kiếm ra nhưng vô ích. Một bàn tay quỷ hất văng Reishi ra khỏi cây kiếm.
-Đồ khốn! Ngươi định làm gì!-Reishi gượng dậy.
-Phá huỷ linh khí một ngàn năm hay mười ngàn năm với ta cũng như phá huỷ một món đồ chơi thôi!-Kurunashi nói
     Hắn lạnh lùng dùng hết sức để bẻ gãy lưỡi kiếm làm đôi. Ánh sáng màu tím từ lòng bàn tay hắn sáng rực, Kurunashi đang dùng sức mạnh từ ngọc Oán Linh để phá huỷ Hemetsu, mặc dù vốn dĩ đây là hai thần khí sinh ra cùng nhau từ cùng một người. Lưỡi kiếm nứt dần, một vết hai vết nứt, và lan rộng ra. Cây kiếm sáng rực lên như đang đau đớn. Ánh sáng ngày càng chói loà tới mức không thể nhìn thấy gì nữa. Cả hang động bỗng chốc trở nên im lặng đáng sợ.
     Kurunashi đứng đó, cùng hai nửa của lưỡi kiếm đã bị gãy đôi. Thanh kiếm bây giờ đã tắt hẳn thứ ánh sáng kì diệu đẹp tuyệt vời vốn có. Giờ nó chỉ còn là những mảnh vụn cùng hai nửa vô chi. Reishi tái mặt, khôg thốt lên được câu nào nữa.
-Vậy là xong đời Hemetsu !-Kurunashi nói và ném thánh kiếm đi.
     Kurunashi chậm rãi tiến tới chỗ Reishi, dùng tay nắm lấy cổ cô rồi nhấc lên.
-Khoan đã....dừng tay lại, ta sẽ...giao mảnh đá cho ngươi.
-Nó đâu?-Kurunashi đưa mắt về phía Fuba
-Đừng đưa....-Reishi thều thào.
     Fuba lấy trong túi ra mảnh ngọc Oán Linh cuối cùng.
-Thả cô ta ra trước!-Fuba yêu cầu.
     Kurunashi thả Reishi ngã xuống đất. Rồi hắn tiến tới chỗ Fuba.
     "Hãy cho ta sức mạnh!!"
     Fuba nắm chặt mảnh ngọc trong tay, luồng sáng màu xanh ngọc loé lên mạnh mẽ. Fuba cảm thấy tay trái đau đớn như muốn vỡ ra từng mảnh. Da thịt anh nứt toác vì nguồn sức mạnh kinh khủng của mảnh ngọc đi qua cơ thể. Một sức mạnh vô hình đã đẩy Fuba rời khỏi mảnh đá. Fuba vẫn còn thoi thóp, nhưng máu thì chảy dòng ròng từ cánh tay trái. Tay trái của anh đã bị huỷ hoại toàn bộ.
-Thật ngu ngốc, kẻ phàm trần như ngươi cũng muốn hấp thụ sức mạnh to lớn từ ngọc Oán Linh, đúng là không tự lượng sức!-Kurunashi đi tới nhặt mảnh ngọc lên.
   
     Viên ngọc trong tay Kurunashi và mảnh ngọc còn lại dường như có một lực vô hình khiến hai mảnh tự kết lại với nhau tạo ra viên ngọc Oán Linh hoàn chỉnh. Viên ngọc toả ra luồng ánh sáng tím ma mị, đầy oán khí. Ngay khi viên ngọc được hoàn thiện, cả bầu trời bỗng nắng mưa thất thường. Có lúc tuyết phủ kín cả bầu trời.
-Ồ, vậy là diễn biến đúng như ta đã dự đoán. Hắn đã thành công rồi. Viên ngọc đã tái xuất. Chiến thắng toàn diện dành cho Kurunashi, ý chí bất khuất của hắn quả là đáng nể!-Suzumei ngồi vắt vẻo trên cành cây ngắm nhìn bầu trời đáng sợ.
     Trong khi đó quân đội MB đang giao chiến khốc liệt với yêu quái. Rất nhiều người đã hi sinh trên chiến trường. Nhiều thành phố làng mạc đã bị yêu quái tàn phá và giết vô số người vô tội. Các cỗ máy chiến đấu đã phải nhập cuộc để đàn áp các cuộc đổ bộ của yêu quái nhưng không có tác dụng, bởi chúng quá đông súng đạn hoả lực đều đang dần cạn kiệt. Trước tình thế nguy cấp, các MB cấp A trở lên phải liên tục tiếp viện cho các vùng.
     Yaku tung hoả cầu vào Aiko, ả né được. Aiko lộn vòng vòng trên không trung ra vẻ khinh thường:
-Yoyo cho cô ta chút ảo thuật đi!-Aiko ra lệnh cho cục bông
      Yoyo bay tới phía Yaku hoá thành khổng lồ.
-Kurunashi-sama chiến thắng!-Aiko hét lên.
-Cái gì? Kurunashi sao? Hắn đang ở đây?-Shishi chạy tới.
-Đúng rồi, Kurunashi-sama sắp tới cứu ta rồi!-Aiko ôm mặt
-Cô ta bị gì vậy?-Shishio hỏi Yaku
-Em cũng chịu!😓
      Aiko không nói đùa, trên bầu trời bỗng xuất hiện một cánh cổng không gian lớn. Từ cánh cổng, Kurunashi bước ra theo sau là đứa bé cùng quả cầu pha lê Arin.
-Là hắn đó!!-Shishio kéo tay Yaku lùi về sau.
      Viên ngọc được sâu trên chuỗi dây chuyền đeo ở cổ Kurunashi đang toả sáng.
-Hắn đã hoàn thành viên ngọc rồi sao!? Lẽ nào Reishi và Fuba đã...!-Yaku ấp úng.
      Kurunashi đáp từ từ xuống đất cùng Arin và Aiko.
-Chừng nào bọn ta chưa nằm xuống thì ngươi chưa thắng được đâu!-Shishio nói lớn.
-Đúng theo lý thuyết thì vậy! Nhưng thực tế mà thấy thì ta đã thắng từ lâu rồi.-Kurunashi ngồi lên tảng đá to ở gần đó nhìn ra xa nơi đang đánh nhau hỗn loạn.
-Ngươi nhìn đi, có quá nhiều tính mạng đã phải nằm xuống rồi. Còn rất nhiều người vô tội nữa, rồi chuyện này sẽ đi về đâu? Ngươi không muốn nó chấm dứt sao?-Kurunashi tiếp.
-Câm miệng, đừng giở giọng nhân nghĩa với ta!-Shishio nói.
-Vậy của hai ngươi đó Aiko, Arin!-Kurunashi ra lệnh.
      Kurunashi quay lưng lại phía Shishio và Yaku, hắn nhìn về hướng quân đội MB và yêu quái đang vật lộn với nhau. Cảnh tượng đầu rơi máu chảy, màu đỏ nhuộm thẫm cả một vùng. Dòng máu chảy thành suối loang lổ. Cảnh tượng hoang tàn thê lương làm cho con người thấy thật ảm đạm chứ không thấy sợ hãi hay khốc liệt trước những trận chiến đẫm máu. Kurunashi thích thú với điều này.

"HỒI....PHỤC..."
Fuba cố bò tới gần Reishi, đưa tay phải đẫm máu về phía cô. Kiệt sức, Fuba gục xuống.

     
   
    
    

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net