Chương 4 : Ngươi Là Ai?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cách xa hàng ngàn dặm, Konoha.

Trong phòng họp ở tầng một của Tháp Hokage, một số ninja ngồi thành vòng tròn quanh chiếc bàn dài, không ai lên tiếng, bầu không khí yên lặng đến mức gần như ngột ngạt, thỉnh thoảng lại có người lặng lẽ ngẩng đầu lên hướng sự chú ý vào chiếc ghế trống duy nhất hiện  tại và chiếc đồng hồ treo tường phía sau.

Chín giờ rưỡi. Một giờ trôi qua kể từ khi cuộc họp thường lệ bắt đầu.

Bên phải chỗ trống, Nara Shikamaru ngồi vào tại vị trí của mình lật xem tài liệu trong tay. Tham mưu trẻ tuổi của Hokage nhìn như bình tĩnh, nhưng những nghi ngờ và lo lắng trong lòng cũng không so với những người khác nhẹ hơn nữa phần.

Kakashi nổi tiếng là người trễ nải, nhưng kể từ khi Thế chiến thứ tư kết thúc và lên nhậm chức Hokage Đệ Lục, thói xấu cứng đầu này dường như đã biến mất một cách tự nhiên. Không những vậy, y còn phát cuồng với công việc, hơn 300 ngày trong năm, văn phòng của y là nơi cuối cùng trong Tháp Hokage tắt đèn.

Từ một giáo viên Joinin lười biếng trở thành một trưởng làng Shinobi mẫn cán, thậm chí cả Shikamaru, người luôn từng từ miệng treo đầy phiền phức cũng chỉ có thể cam chịu trước sự biến đổi quá lớn này. Mặt dù là một trong những người có quan hệ thân thiết với Kakashi, đối phương liều mạng như vậy nguyên nhân ở chỗ nào, trong lòng cậu cũng có thể đoán được bảy tám phần.

Nhưng bây giờ không phải lúc nghĩ về những điều này. Kakashi không trở về Konoha trong thời gian thỏa thuận, cũng không thông báo trước về sự thay đổi lịch trình, rõ ràng thủ đô có gì đó không ổn. Nhưng ai có thể gây ra mối đe dọa nghiêm trọng như vậy đối với Hokage Đệ Lục? Hơn nữa ... người đàn ông đó cũng ở bên cạnh y.

Uchiha Obito, kẻ thù giết cha của Shikamaru.

Ngay cả khi có lòng căm thù đối với những tên tội phạm chiến tranh trong Thế chiến thứ tư, như bao người cùng cảnh ngộ với cậu, cậu cũng phải thừa nhận sức mạnh khủng khiếp của Uchiha. Thông qua ấn chú, Obito có thể mượn chakra của Kakashi dễ dàng sử dụng Kamui của mình để đi đến bất cứ nơi nào trên thế giới, việc di chuyển đến và đi từ Konoha cùng Hỏa quốc là điều hiển nhiên. Rõ ràng có hắn ở đó, làm sao có thể như thế này?

Trừ khi...

"Khụ!" Có người đột nhiên hắng giọng. Shikamaru ngẩng đầu lên khi nghe thấy âm thanh; Các cao tầng quả nhiên ngồi không yên, không cách nào che giấu nôn nóng bắt đầu từ mỗi một chỗ hiện ra. Tất cả mọi người đều nhìn cậu, một trong số đó hỏi, "Tham mưu Nara, thời gian dự định kết thúc cuộc họp đã qua lâu rồi, các bộ phận đều có rất nhiều việc phải giải quyết. Chúng tôi không thể đợi ở đây vô thời hạn. Quan trọng hơn là có điều ... hiện tại Đệ Lục vẫn chưa xuất hiện, chuyện gì đang xảy ra vậy? Y không phải đã từ thủ đô trở về rồi sao?"

"Tôi không biết chi tiết. Có thể đoán được vào lúc này là có một trường hợp khẩn cấp ở thủ đô, khiến Đệ Lục không thể trở lại như đã định." Shikamaru trả lời, cố gắng tỏ ra bình tĩnh. "Trước khi tới đây, tôi đã viết thư gửi về thủ đô, nhưng bởi vì không cách nào xác định được Đệ Lục phải chăng chỉ là tạm thời trì hoãn trở về, cho nên tôi cũng không có tiếp tục bố trí khác. Hiện tại xem ra cần một tiểu đội đi kiểm tra rồi."

"Có phải," Một tên cao tầng khác nhìn hai bên một chút, vội vã cuống cuồng hạ giọng, "là..... tên tội nhân chiến tranh kia đã bắt cóc Đệ Lục?"

Ngay khi những lời này nói ra, bầu không khí xao động trong phòng lập tức ngưng trệ. Vẻ mặt của mỗi người đều khác nhau, nhưng rõ ràng là có khá nhiều người trong số họ có những nghi ngờ giống nhau.

"Uchiha Obito có một ấn chú trên cơ thể, sực mạnh của hắn bị hạn chế rất nhiều, mà Đệ Lục có thể tùy ý chặt đứt cung cấp chakra; Đệ lục không phải là người có thể dễ dàng hạ được." Shikamaru không nghĩ tới mình sẽ có ngày thay Obito lên tiếng, "Hơn nữa, người đã cứu hắn ra khỏi lao ngục chính là bản thân Hokage, điểm này Obito vô cùng rõ ràng, hắn không có lý do tập kích ngài ấy."

"Hửm, ai mà biết được? Dù sao hắn là một kẻ mất trí, kẻ đã giết cả thầy và tộc của mình." Một người xem thường bĩu môi, "Coi như không còn bị giam, hắn cũng vẫn như cũ bị chú ấn nghiêm ngặt khắc chế lấy, nói không chừng hắn muốn được một tấc lại muốn tiến một bước, đạt được tự do hoàn toàn?"

"Đúng vậy! Không có gì đáng ngạc nhiên khi một tên điên làm chuyện kỳ quái gì!"

"Ngươi ngay từ đầu không nên để hắn ra ngoài!"

"Nhất định là hắn làm, bắt cóc Đệ Lục để làm con tin uy hiếp Konoha-"

"Điều đó là không thể."

Bùm!

Cánh cửa bị đẩy mạnh va vào tường một giọng nói dứt khoát vang lên. Đột nhiên xuất hiện kẻ xông vào khiến tất cả mọi người giật mình một cái, Những người cao tầng liên tiếp quay đầu lại, Nhìn thấy một thiếu nữ tóc hồng mặc áo khoác trắng đang đứng ở cửa cau mày nhìn họ.

"Obito không thể làm gì tổn thương Kakashi sensei được." Sakura nói với giọng điệu không thể nghi ngờ, "Nhất định là xảy ra chuyện gì đó, thậm chí đến hai người bọn họ cũng cảm thấy khó giải quyết, cho nên mới không trở về theo dự định."

"Làm sao ngươi biết?" Người đầu tiên nói Obito đã bắt cóc Kakashi lên tiếng.

"Trong trận chiến với Kaguya, tôi đã tận mắt chứng kiến anh Obito không tiếc tính mạng mình bảo vệ Kakashi-sensei." Sakura nhàn nhạt liếc hắn một chút, "Còn ngươi thì sao?"

"..." Trong phòng họp im lặng. Mặc dù vị trí và trình độ của Sakura vẫn còn tương đối thấp, nhưng cô là một trong những anh hùng tham gia trận chiến cuối cùng để cứu rỗi, bằng mắt thường có thể thấy cô sẽ phụ trách toàn bộ hệ thống y tế của làng trong nhiều năm tới, không phải là điều khôn ngoan khi tranh luận với cô.

"Được rồi, ngồi đây phỏng đoán không phải là cách. Việc kiểm tra tình hình ở thủ đô càng sớm càng tốt." Hoàn toàn im lặng, Shikamaru bước ra để giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, "Mọi người đã làm việc chăm chỉ, trở về làm việc trước. Nếu có tin tức mới tôi sẽ thông báo."

Lần lượt mọi người rời đi. Khi chỉ còn lại Shikamaru và Sakura trong phòng, người trước hỏi, "Tại sao cậu lại ở đây?"

"Thầy Kakashi đã hẹn tôi trước khi đi. Sau buổi họp thường lệ ngày hôm nay, thầy sẽ đưa anh Obito đến chỗ của tôi và để tôi giúp xem ảnh hưởng của ấn chú đến cơ thể của anh ấy thế nào," Đối mặt với đồng kỳ, Sakura thu hồi khí thế đáp: "Tôi đợi mãi mà không thấy họ tới nên muốn đến Tháp Hokage xem thử, tình cờ nghe thấy những người đó nói."

Cô dừng lại cắn môi và tiếp tục nói. "Shikamaru ... cậu hiểu mà đúng không? Ngay cả khi thầy Kakashi bị thương nặng, cho dù là bất tỉnh, Obito cũng có thể đưa thầy ấy trở lại ngay lập tức. Chỉ cần có thể mượn dùng chakra, liền có thể hư hóa mà không bị bất luận kẻ nào đã thương. Để cho hai người bọn họ lâm vào bước đường cùng, trừ phi là thầy Kakashi đã mất đi chakra, hoặc là..."

"Mọi thứ bây giờ đều không rõ ràng, đừng làm bản thân thêm lo lắng!" Nghe thấy cảm xúc của Sakura đã lung lay sắp đổ, Shikamaru vội vàng đánh gãy lời cô, "Tóm lại, nếu như Kakashi-sensei không có cách tự mình trở về, liền phải dựa vào chúng ta đi cứu. Hiện tại chờ tin tức ở thủ đô bên kia trước, tôi sẽ chọn ra tiểu đội và sẵn sàng lên đường bất cứ lúc nào."

"...Tôi cũng sẽ tham gia." Sakura hít một hơi thật sâu, nắm chặt tay và ánh mắt kiên quyết xuất hiện trong mắt cô, "Naruto và Sasuke không có ở đây, tôi sẽ thay phần của họ. Tôi chắc chắn sẽ tìm được thầy Kakashi trở về một cách an toàn."

"Hai người kia, không biết lúc này bọn họ chạy tới nơi nào rồi ..." Shikamaru vò đầu bứt tóc, nhịn không được nói, "Thật sự là phiền phức."

__________________ 



Nghe những lời của Kakashi, đầu óc Obito trở nên trống rỗng trong giây lát.

Độc kia có thể hay không còn có phản ứng khác? Ý nghĩ như vậy bật ra. Quả dại lốp bốp rơi xuống đất, hắn vô thức tiến lên một bước, nhưng nhìn thấy Kakashi lập tức lùi về phía sau, tay cầm lá bùa nổ và dùng mũi nhọn của kunai nhắm vào hắn, tư thế đầy đủ phòng bị.

Dù mất trí nhớ nhưng cảnh giác của y vẫn còn ... Obito liếc nhìn chiếc bẫy đã được gỡ trên mặt đất.

"Bình tĩnh, ta không phải kẻ thù." Buộc chính mình bình tĩnh, hắn giơ hai tay lùi lại, cho đến khi lui vào góc xa nhất so với Kakashi. "Ta biết hiện giờ cậu chắn hẳn đang rất khó chịu. Nếu cậu có điều gì muốn biết, cứ hỏi, ta sẽ cố gắng hết sức để giải đáp."

"Ngươi là ai?" Câu hỏi đầu tiên của Kakashi vẫn là câu này.

"Uchiha Obito - nhưng một cái tên thì không có ý nghĩa gì với cậu, đúng không?" Obito nói, lại thử thăm dò hỏi thêm một câu, "Cậu bây giờ còn nhớ cái gì? Biết mình là ai không?"

"..." Một sự im lặng cảnh giác.

"Nghe này, ta đã đưa cậu đến đây. Nếu khứu giác của cậu không vấn đề, cậu có thể ngửi thấy nó. Chiến áo choàng trên người cậu và thanh kunai trên tay cậu có mùi của tôi."

"..."

"Lúc trước chúng ta bị ám toán, cậu bị trúng độc. Sau khi giết kẻ thù, ta đưa cậu chạy trốn nhưng nguy hiểm còn lâu mới kết thúc. Chúng ta nhất định phải tiếp tục di chuyển, không thể bị người truy đuổi đến gần. Nói cách khác, chúng ta không có thời gian xử lý vấn đề mất trí của cậu, nghỉ ngơi một lúc liền lập tức lên đường. Ngoan ngoãn hợp tác, cậu đặt câu hỏi và trả lời vấn đề, như vậy đối với ta và cậu đều có chỗ tốt."

"..." Đôi mắt đen ấy vẫn đang nhìn hắn đầy hoài nghi.

Obito cảm thấy sự kiên nhẫn của mình dần đang cạn kiệt. Hắn đã mệt mỏi rồi, làn sóng truy đuổi tiếp theo có thể ập đến bất cứ lúc nào và chất độc chết tiệc đang khiến việc trốn thoát của họ càng khó khăn hơn. Hắn hít một hơi thật sâu, cảm thấy dường như ngay cả xương sườn cũng đau đớn hơn trước một chút.

"Nghe này, nếu như ta muốn gây bất lợi cho cậu, ta căn bản không cần phải ở đây nói những lời vô nghĩa với cậu. Trong mắt ta thanh kunai đó không khác gì sắt vụn." Hắn kiên nhẫn nói, nhưng giọng điệu lại khó tránh khỏi cứng nhắc, "Nếu như cậu không tin...... ta sẽ cho cậu xem."

Hắn nói, nâng hai tay lên, mắt biến thành màu đỏ tươi. Dưới cái nhìn kinh ngạc của Kakashi, một cái gai bằng gỗ bắn ra từ lòng bàn tay hắn, đánh bật thanh kunai trên tay y, hướng đi vẫn không giảm thẳng đến khi nó đập vào bức tường đối diện vang lên tiếng huỵch.

"... Giờ thì cậu tin chưa? Ta thậm chí không cần đến gần ... để giết cậu." Nhịp tim lại tăng lên, một cơn đau nhói và chóng mặt ập đến, Obito mừng thầm vì hắn dựa lung vào tường gỗ, không đến mức trực tiếp ngã xuống. "Bây giờ ... cậu có nguyện ý hảo hảo nói chuyện với ta?"

Kakashi còn đang nhìn về phía cái gai, nghe xong liền quay đầu lại.

"Tôi không thể nhớ bất cứ điều gì," Cuối cùng y thì thầm nói, "kể cả tên và thân phận của chính mình."

Mặc dù trong lòng đã âm thầm có dự cảm, nhưng chân chính nghe thấy Kakashi nói như vậy, Obito vẫn cảm thấy trời đất quay cuồng.

"... Tốt lắm," hắn nén chặt hai chữ này ra khỏi kẽ răng, thề với bản thân rằng hắn sẽ chặt tên Sếu thành nhiều mảnh sau khi thoát khỏi nguy hiểm. "Ít nhất bây giờ ta biết phải bắt đầu từ đâu."

Kakashi im lặng nhìn hắn.

"Tên của cậu là Hatake Kakashi, cũng giống như ta là một ninja." Obito ngã ngồi xuống đất, " Cậu có thể hiểu đơn giản đó là một nghề. Chúng ta sử dụng một loại năng lượng gọi là chakra để chiến đấu, biểu hiện ra hình thức gọi là nhẫn thuật, tựa như ta vừa rồi đã làm như thế."

"Tôi cũng có chakra?"

"Cậu đã bị trúng độc và tạm thời mất chakra. Nhưng cậu có thể sử dụng thể thuật và nhẫn cụ." Obito hắc cầm về phía thanh kunai bị rơi, "Đó là cách cậu cầm nó vừa rồi. Nhìn này, mặc dù trí nhớ của cậu đã mất, bản năng chiến đấu mà cơ thể của cậu đã luyện ra vẫn còn đó."

Kakashi cau mày: "Nhưng là tôi không thể đánh lại ngươi."

"Ta vừa rồi vô ý xuất thủ, mà cậu mới tỉnh lại không lâu, còn rất yếu. Lại nói thua ta cũng không phải chuyện mất mặt gì."

"Nghe có vẻ ngươi rất mạnh?"

Obito khóe miệng giật giật: "Ít nhất giết hết bọn truy đuổi cũng không thành vấn đề."

"Vì vậy," Kakashi kết luận, "chúng ta là hai ninja lang thang bị phục kích bởi một âm mưu và vẫn đang bị truy lùng, tứ cố vô thân không thể không tiếp tục chạy vì mạng sống của mình?"

"Không, thật ra ..." Obito định nói rằng y thực sự là Hokage Đệ Lục của Konoha, nhưng lời nói của hắn đột nhiên dừng lại.

Đúng vậy, y là Hokage, người đứng đầu làng ninja mạnh nhất nhẫn giả. Nói vậy thì dễ, nhưng sau đó thì sau?

Hắn phải giải thích tại sao bây giờ họ không quay lại Konoha như thế nào? Làm sao để giải thích rằng có rất nhiều người bên trong Konoha muốn lấy mạng của Kakashi? Làm thế nào để giải thích rằng Konoha là người đã làm cho Kakashi trông như thế này?

Không thể nói. Câu nói này sẽ dính dấp ra càng nhiều vấn đề, mỗi một cái đều khó mà trả lời, không cách nào dùng dăm ba câu là giải thích rõ ràng. Bất luận Kakashi tin rằng y đã bị thuộc hạ của mình phản bội, rồi trở nên mất trí. Hay tin rằng Obito đang gieo rắc mối bất hòa và càng thêm mất lòng tin vào hắn, điều đó sẽ khiến tình hình vốn đã bi quan của họ trở nên tồi tệ hơn.

Hắn làm điều này vì lợi ích của y, cũng là để trách gây thêm những rắc rối không cần thiết, Obito tự nhũ. Nhưng sâu thẳm trong trái tim hắn biết rất rõ rằng chỉ có một lý do duy nhất khiến hắn không dám nói thật thân phận của Kakashi-

Obito không thể nói với Kakashi, người đã mất trí nhớ, rằng chính y cố chấp che chở cho hắn vì vậy mới dẫn đến tình trạng ngày hôm nay.

Bởi vì hắn là một tên tội phạm chiến tranh tàn ác với vô số vết máu trên tay và đã hủy hoại vô số gia đình cùng ước mơ, mà y vì tình nghĩa thuở nhỏ không chịu cùng hắn phân rõ ranh giới, lúc này cùng hắn bị kéo xuống vực sâu.

Đem người từng gây ra vô số tội ác nói với người duy nhất không chịu từ bỏ hắn, để người mà trí nhớ đã được rửa sạch thành trang giấy trắng một lần nữa nhận ra hắn không xứng đáng được cứu như thế. Đối với Uchiha Obito mà nói điều này không có hình phạt nào tàn khóc hơn.

"...Obito? Obito!"

Kakashi lên tiếng gọi hắn. Uchiha tóc trắng đột nhiên hồi thần, cảm thấy lòng bàn tay túa ra mồ hôi lạnh.

"... Không có gì," hắn thì thầm, siết chặt bàn tay đến mức những chiếc móng cắm sâu vào da thịt. "Ta muốn nói rằng không phải chúng ta đang bị truy lùng, mà là ta. Hận thù của những người đó chỉ có tôi mà cậu chỉ là ... bị ta liên lụy."

Tạm thời trước như vậy đi, hắn nghĩ. Dù cho giấu được bao lâu, kẻ địch đuổi theo có thể thuận miệng nói toạc ra thân phận của Kakashi, chí ít vào hôm nay, hắn không cần đối mặt với vấn đề này. Hắn vốn đã phờ phạc, kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần, lúc này hắn thật sự không tài nào đào nổi vết sẹo của hai người, lướt qua tỉ mỉ từng cái một.

"Nhưng đối phương hình như không nghĩ như vậy, nếu không tôi đã không bị trúng độc." Kakashi chớp chớp mắt, đáp: "Dù sao, chúng ta hiện tại đồng dạng cảnh ngộ, hiện tại cũng không thể bảo vệ bản thân mình, tôi chỉ có thể dựa vào ngươi. Tôi sẽ cố gắng hết sức để không làm gánh nặng của ngươi."

Không có sự chân thành trong lời này, Obito nghe rất rõ ràng. Vừa rồi hắn im lặng trầm mặt quá lâu đủ để Kakashi sinh nghi, đồng thời đoán được hắn đã đổi ý giữa chừng. Nhưng điều đó không quan trọng, Kakashi là một người thông minh nên biết mình không có khả năng phản kháng cho nên trong lòng là nghĩ như thế nào, chí ít y cũng sẽ hành động phối hợp với hắn.

Hiện tại như vậy là đủ. Hơn nữa, hắn cũng không còn sức lực đi quản nhiều chuyện.

"Nếu biết thì tốt." Sau một câu nói nhẹ, Obito đứng dậy, "Cậu nằm nghỉ một lát, ta ra ngoài ngắm gió. Chậm nhất giữa trưa, chúng ta liền xuất phát."

Dứt lời, hắn không nhìn Kakashi nữa, đẩy cửa đi ra ngoài.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net