-Thỏ Trắng (P1)-

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Odango #Short_fic

Oda và mấy đứa trẻ của mình vô tình nhặt được một con thỏ rừng bị kẹt bẫy thú khi họ đi viếng đền cầu may. Mấy đứa nhỏ nói bạn thỏ thật tội nghiệp, trong đó cô bé với mái tóc nâu đáng yêu đã lên tiếng hỏi có thể chăm sóc bạn thỏ được không và anh đã đồng ý.

Oda gỡ cái chân bị kẹt trong bẫy thú của con thỏ ra song dùng khăn tay buộc chặt để cầm máu. Anh cùng năm đứa trẻ quyết định trở về nhà và đến tiệm thú y xem sao.

"Nứt xương đùi phải rồi, tôi đã phẫu thuật và may lại vết thương. Tránh cho bé tiếp xúc với nước hoặc tự liếm vết thương, cái này là thuốc giảm đau, nghiền ra thành dạng bột rồi trộn vô thức ăn một ngày hai lần cho bé nhé"

"Cảm ơn bác sĩ" Oda gật đầu cầm lấy đơn thuốc

"Bên cạnh đó, anh nhớ đem bé đến khám theo lịch hẹn để kiểm soát quá trình hồi phục của bé nhé"

"Vâng ạ"

Oda cẩn thận bế con thỏ trắng đang cuộn tròn rúc mình trong ngực anh cùng năm đứa trẻ rời khỏi tiệm thú y và cùng về nhà
.
.
.

Lũ trẻ có vẻ thích con thỏ đó, nhiệt tình chơi đùa và chăm sóc nó rất tốt.

"Một cái tên?"

Oda kéo tấm ga trải giường trên sào xuống, anh xoay người nhìn cô bé tóc nâu lẽn bẽn nắm lấy góc quần anh với đôi mắt nai con.

"Bạn thỏ ở với chúng ta hai tuần rồi, chúng ta có thể đặt cho bạn thỏ một cái tên được không?"

"hmm....Yuki thì sao?"

Con thỏ có bộ lông trắng mướt nhỉ, nhìn giống cục tuyết tròn bự bự...

"Không tệ"

"Được rồi, từ giờ bạn thỏ sẽ được gọi là Yuki-chan nhé!!"

Cô bé nhỏ vui vẻ reo lên, chạy vội vào trong nhà tiến về phía chiếc ổ mềm mại nơi có cục lông trắng đang cuộn người nằm ngủ một cách ngon lành.

'Yuki-chan đáng yêu quá <3"

Con thỏ trắng ở lại nhà Oda thêm 1 tuần nữa thì nó bắt đầu đi lại được, dù chỉ là những bước chậm. Nhưng từ đó trở đi, căn nhà của họ bắt đầu có những hiện tượng kì lạ...

Buổi sáng Oda sẽ gửi năm đứa trẻ đến trường tiểu học xong rồi đi làm. Đến 5 giờ tan làm thì đón lũ trẻ cùng về nhà.

Nhưng một buổi sáng thức dậy, Oda phát hiện trên bàn ăn chung đã có sẵn sáu phần ăn sáng, trong bếp thì đã được chuẩn bị trước năm phần cơm trưa cỡ nhỏ được gói trong những chiếc khăn có màu xanh dương và họa tiết những khuôn mặt thỏ đáng yêu, còn có một hộp cơm trưa lớn được gói trong chiếc khăn màu xanh rêu với họa tiết kẻ caro đơn giản. Oda nhướng mày kinh ngạc, còn lũ trẻ thì dường như rất háo hức về bữa sáng ngày hôm đó.

"Ngon quá!! trên bánh mì nướng có mứt táo nè!!"

"Sao lại có cả ngò tây và ớt chuông chứ..."

"Ngon quá trời quá đất luôn, Odasaku-san đỉnh thật đó!!"

"À...không..."

Oda không khỏi cảm thấy bối rối và khó xử, bộ có nàng tiên ốc trong chuyện cổ tích thật à? Nhưng mà...nói gì thì nói chứ đồ ăn đúng là ngon thật.

Kết thúc bữa sáng, Oda thay đồ xong cùng năm đứa trẻ ngồi trước cổng chờ xe buýt của trường đến đón. Chờ cả lũ trẻ lên xe và nhắc lại những lời dặn dò quen thuộc như nhớ nghe lời cô giáo và hãy hòa thuận với bạn bè.

Xong xuôi, Oda khóa cửa cẩn thận, nhét chìa khóa vào cặp táp rồi rời đi. Hoàn toàn không để ý có một ánh mắt chòng chọc nhìn mình từ cửa sổ phòng khách một cách thầm lặng.

"Oda-san, bọn tôi định xuống căn tin ăn trưa, anh đi cùng chứ?" một đồng nghiệp nam thân thiện tiến đến bàn làm việc của Oda

"À không cần, hôm nay tôi có đem theo bento rồi, cảm ơn nhé"

"Vậy sao- thế bọn tôi đi trước nhé"

Sau khi làm xong văn kiện cuối cùng, Oda ữn người giãn gân cốt khiến nóbphats ra tiếng kêu giòn vang do ngội một chỗ quá lâu. Anh lấy ra từ cặp táp hộp cơm trưa được chuẩn bị sẵn ban sáng.

"Oa...trang trí đẹp thật-"

Phần bento khá đơn giản, cơm trắng với mận ngâm, rau cải và cà chua bi, còn còn có trứng cuộn, xúc xích chiên với trứng cút luộc, ngò tây, cà rốt với ớt chuông xào tỏi. Thứ ấn tượng có lẽ là miếng rong biển được cắt hình con thỏ khá đáng yêu trên phần cơm, quả mận ngâm còn đặt ngay mũi con thỏ.

'Không những đẹp mà còn rất ngon a'

Oda uống một ngụm trà ô long, thỏa mãn no căng chiếc bụng đói, tiếp tục quay lại làm việc sau giờ ăn trưa.

Chiều tối, khi Oda tan làm và đang trên đường đến trường tiểu học để đón bọn trẻ, anh chợt nghĩ về vấn đề kì lạ ban sáng. Rốt cuộc ai đã làm những điều đó, và họ làm vậy với mục đích gì?

"Odasaku-sannn, cơm hộp hôm nay ngon lắmmmm"

"Lần sau cũng làm cơm hộp nữa nhé!!"

"Cô giáo cũng khen hộp cơm trưa của bọn con rất đẹp và đáng yêu"

"Được rồi mấy đứa, cùng về nhà thôi, trời sắp tối rồi đó"

"Vânggggg"
.

.
.
"Không thể tin được...."

Nơi đó, căn nhà của Oda và năm đứa trẻ mà anh ta nhận nuôi - sạch bong như một căn nhà mới mua!!!

Trên bàn là một đống đồ ăn như cá thu đao nướng, súp miso trứng, củ cải muối và rong biển, trứng cuộn rau củ, đậu phụ chiên, rất nhiều tempura và salad trộn.

Oda triệt để ngơ ngác luôn rồi...

"Oaaa, đồ ăn tối thịnh soạn quá trời quá đất!!"

"Tuyệt thật đó!!Odasaku-san!!"

"ơ-ừ...rửa tay trước khi ăn đi mấy đứa"

Lời vừa dứt, cả năm đứa trẻ cùng lao vào nhà vệ sinh để rửa tay một cách nhanh chóng.

"không biết chuyện gì sẽ xảu ra tiếp theo

Bẵng đi một thời gian, gia đình của Oda phải chấp nhận chuyện kì lạ không tài nào lí giải nổi này. A, hôm nay là ngày rằm thì phải, Yuki hôm nay trở nên buồn bã hơn bình thường, nó thậm chí còn bỏ bữa từ hôm qua đến giờ. Lúc đem đi khám thì bác sĩ bảo nó vẫn khỏe mạnh chứ không có bệnh tật gì cả. Nhưng những lời đó vẫn không làm nỗi bất an trong lòng anh thuyên giảm.

Nửa đêm Oda chợt tỉnh giấc, mồ hôi ướt sũng lưng áo và tâm trí anh đầy mơ hồ, lắc mạnh đầu, anh rời giường và mò xuống nhà bếp với ý định uống vài ngụm nước giải tỏa cổ họng khô khốc của bản thân.

"Yuki...?"

Con thỏ trắng mà anh nhận nuôi đang ngồi ngoài hiên nhà phòng khách, bộ lông trắng muốt tựa tuyết rơi óng ánh dưới ánh sáng xanh mờ ảo của mặt trăng tròn khiến người khác tựa hồ thấy không thực. Nhưng những gì diễn ra tiếp theo đó càng khiến Oda lâm vào khủng hoảng hơn vì sốc, Yuki bắt đầu phát sáng, bắt đầu xuất hiện những đốm sáng nhỏ li ti màu lam nhạt trông như đom đóm mà tích tụ về phía Yuki và dần biến đổi thành hình dáng một cậu thiếu niên trong bộ trang phục trắng tinh cổ xưa giống phục trang của các vũ công múa các vũ điệu truyền thống tạ ơn thần linh trong những mùa lễ hội trên núi mà anh đã từng xem.

"Đẹp quá....."

Oda không thốt nên lời khi nhìn cảnh tượng mà mình đã chứng kiến trước mắt. Thiếu niên mà Yuki biến thành ngồi dậy như muốn rời đi, Oda hoảng hốt chạy ngay ra ngoài hiên nhà bắt lấy cánh tay gầy của cậu, lực kéo mạnh khiến chiếc khăn voan trắng che mặt của cậu ta rơi xuống. Để lộ gương mặt gầy, mái tóc đen và đôi ngươi màu xanh rêu cùng cặp kính dày, đôi tai thỏ trắng muốt vểnh lên đầy bất ngờ.

"Odasaku!!"

"Cậu- rốt cuộc cậu là ai? cậu là con thỏ đó, có đúng không?"

"Tôi... cái đó- "

"Tôi sẽ không buông ra nếu cậu không nói rõ cho tôi biết tất cả!"

"...Được rồi"

Oda giảm nhẹ lực nắm trên cánh tay nhưng vẫn không buông ra, anh nghiêng người đặt câu hỏi

"Cậu là người đã dọn dẹp nhà cửa và chuẩn bị đồ ăn suốt khoảng thời gian đó, đúng không?"

"Đúng vậy..."

"Cậu có phải con thỏ trắng đó không?"

Thiếu niên trầm mặc gật đầu thay lời đáp

"Cậu...là ai?"

"Tôi là một Hồi Xuân"

"Hồi Xuân?"

"Là những yêu quái sống trên núi, nghiệm vụ của chúng tôi là thanh tẩy các ngọn núi hoặc các vùng bị ô úê bởi con người hoặc các yêu quái tà ác khác. Tôi là một yêu quái có khả năng hồi xuân, tức có thể biến cũ thành mới, biến già thành trẻ, năng lực của tôi là giúp khôi phục khu rừng đã bị tàn phá bởi ô úê sau khi được thanh tẩy"

"Yuki...cậu-"

"Tôi là Ango, lần trước đi dạo quanh rừng với bằng hữu không cẩn thận bị mắc bẫy thú, may có anh cứu giúp nên mới toàn mạng đến bây giờ. Do đó, tôi muốn báo đáp"

"Cậu tính rời đi sao?" Oda nhướng mày hỏi

"Phải, tôi đã hồi phục hoàn toàn và cần quay trở lại để tiếp tục nghiệm vụ của mình. Nơi tôi trú ngụ là ngôi đền nhỏ tên là đền hồi xuân trên ngọn đồi gần chùa, không xa lắm chỗ anh đã phát hiện ra tôi bị mắc bẫy"

"Tôi có thể đến thăm cậu chứ?"

"Có thể, tôi rất sẵn lòng chào đón anh, à- cà cả năm đứa trẻ nữa"




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net