cigarette - thuốc lá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Odasaku không nghiện thuốc lá, anh chỉ đơn giản là thích chúng.

Anh không hút thuốc trước mặt lũ trẻ, như một lẽ đương nhiên- anh biết đó là một thói quen xấu, và anh thì không muốn chúng học theo những thói quen tệ hại ấy. Odasaku chỉ tận hưởng hương vị của những điếu thuốc lá khi anh ở một mình, hay khi anh đương ở cùng với Ango hoặc Dazai.

Lần này, Odasaku châm một điếu thuốc khi anh đang ngồi bên bờ sông. Nền trời đã ngả sang sắc cam ấm, và dù không cần nhìn đồng hồ, Odasaku vẫn biết bây giờ đã là khoảng năm rưỡi chiều.

Odasaku rít một hơi dài, để mùi hương quen thuộc của thuốc lá lấp đầy khoang phổi mình, rồi nhẹ nhàng nhả khói.

Anh thích nhìn làn khói mỏng tang phả vào trong không khí, rồi từ từ tan biến vào hư vô . Odasaku không còn nhớ rõ tự khi nào mình thích ngắm nhìn điều này, nhưng đây là một trong số các lý do khiến Odasaku bắt đầu hút thuốc. Đôi khi, ngắm nhìn làn khói tan dần trong không trung đem lại cho anh một cảm giác bình yên kì lạ, và đôi lúc nó khiến những suy nghĩ bề bộn trong anh tiêu biến.

Làm loại công việc như thế này luôn đặt nặng một áp lực lên vai người ta, Odasaku cũng không ngoại lệ. Mặc dù anh chưa phải chấm dứt sự sống của ai—mặc dù anh chưa giết ai, song, nó vẫn đem lại một áp lực to lớn vô kể. Những khi mệt mỏi, anh chẳng thể làm gì khác ngoại trừ việc buộc bản thân nghĩ về năm đứa trẻ anh đang nuôi dưỡng. Đôi lúc, anh cần thứ gì đó giải thoát anh khỏi những suy tư ấy— thường thì bằng cách uống một ly rượu, hay hút một điếu thuốc.

"Lại hút thuốc nữa hả, Odasaku? Không tốt cho sức khoẻ anh tẹo nào đâu! Anh nên dừng hút thuốc đi thôi!"

Giọng nói thân thuộc khiến anh quay đầu, nhìn về nơi phát ra thanh âm, và cách đó không xa, anh nhìn thấy một cậu trai quấn kín băng từ đầu đến chân tiến về phía anh. Và cậu ta trông... ướt nhẹp. Không dễ để nhận ra điều đó, nhưng Odasaku có thể thấy những giọt nước thấm ướt mái đầu nâu rối bù, nhỏ giọt xuống lớp băng gạc sũng nước, dọc theo gương mặt cậu rồi rơi xuống thảm cỏ dưới chân.

"Nghe câu đó từ miệng một người vừa nhảy sông thì không thuyết phục lắm đâu," Odasaku đáp lại, và Dazai mỉm cười. Thành viên điều hành ngồi xuống bên cạnh Odasaku và thở dài. "Sao cậu không về nhà?"

"Chuuya là một tên khốn nạn khi phá huỷ kế hoạch tự tử của tôi rồi cứ mặc tôi ở đấy," Dazai trả lời, đôi môi cậu mím chặt lại và một nét cau có hiện lên trên gương mặt cậu. "Nên tôi quyết định đi vòng vòng. Và chẳng thú vị gì cả khi phải về nhà lúc trời sớm như này. Cơ mà thế thật thô lỗ đúng không, Odasaku? Chuuya đáng lẽ nên để tôi chết chìm dưới sông luôn, hoặc bét nhất cũng phải thành toàn cho ước nguyện của tôi chứ! Nhưng không, cậu ta chỉ vớt tôi lên bờ rồi vứt tôi ở đó."

Odasaku không nói gì cả, như cách anh vẫn đáp lại những lời càu nhàu của Dazai về Nakahara Chuuya. Không phải anh không thích nghe những lời phàn nàn ấy, mà là bởi vì anh cảm thấy đừng nên nói gì cả khi Dazai phàn nàn, và chỉ lên tiếng khi cần thiết. Bên cạnh đó, Odasaku nghĩ rằng có chút buồn cười khi dường như Dazai ghét cộng sự của mình ra mặt, ấy thế mà hai người vẫn là huyền thoại của Port Mafia.

"Cậu ta bảo rằng cậu ta ghét tôi, vậy mà còn lôi tôi lên khỏi dòng sông," Dazai tiếp tục với giọng điệu đăm chiêu. "Nếu cậu ta thực sự ghét tôi như vậy, đáng ra cậu ta phải để tôi chết chìm chứ, đúng không?"

"Nếu cậu ta làm như thế, huyền thoại Song Hắc của Port Mafia sẽ biến mất." Odasaku nói, đoạn rít một hơi dài. Dazai dừng phàn nàn ngay tắp lự, nhưng đồng thời Odasaku cũng nhận ra rằng ánh nhìn của cậu đã trở nên dịu dàng hơn trước, và Odasaku nhả ra một làn khói mỏng.

Dazai từ lâu đã quen với việc hút thuốc, nên cậu ta không ho. Odasaku vẫn nhớ y nguyên những lần đầu anh hút thuốc ngay cạnh Dazai; thành viên điều hành—bấy giờ cậu vẫn chưa phải một thành viên điều hành, nhưng sắp được thăng chức—đã ho sặc sụa vì khói thuốc lá.

Dazai không nói gì; ánh mắt của cậu mang một vẻ êm dịu kỳ lạ khi cậu nhìn dòng sông đang lững lờ trôi. Một bầu không khí tĩnh lặng đầy thư thái bao trùm lên cả hai người họ, và Odasaku hút tiếp điếu thuốc đang dang dở khi ánh mắt anh quay trở lại dòng sông kia.

"Trả lời tôi đi, Odasaku, nếu anh thấy tôi nhảy xuống sông... Liệu anh sẽ để tôi chết chìm chứ?"

Giọng nói lớn, như vụn vỡ, xé tan cái thinh lặng giữa hai người, và Odasaku hạ điếu thuốc đã tàn một nửa của mình xuống, nhìn Dazai. Cậu trai trẻ vẫn đang nhìn dòng sông chăm chú, song Odasaku nhận thấy rằng, ánh mắt kia hoàn toàn trống rỗng.

"Không." Ánh mắt của Dazai vẫn dán chặt vào dòng sông, nhưng Odasaku có thể thấy sự thay đổi của xúc cảm trong lòng Dazai. Dazai cắn môi dưới, cử chỉ nhẹ tới độ gần như không thể nhận ra, song Odasaku từ lâu đã quen với thói quen che giấu sự thật rằng có điều gì đó không ổn trong lòng của Dazai.

"Vì sao?"

Giọng nói của Dazai toát lên vẻ kỳ lạ khi cậu hỏi vậy, sự kỳ lạ gần như là ngây ngô. Sự thật rằng Dazai vẫn còn quá trẻ so với chức vụ của cậu ở Port Mafia hiện giờ khiến Odasaku bẽ bàng. Dazai không lặp lại câu hỏi, bất chấp cho sự im lặng lại một lần nữa bao trùm lấy không gian; như thể cậu đang cho anh thời gian suy nghĩ—hoặc cũng có lẽ, cậu thậm chí còn chẳng thiết tha câu trả lời.

"Vì cậu rất quan trọng đối với tôi," Odasaku cuối cùng cũng lên tiếng, và anh nghe thấy Dazai cười thầm. Thanh âm có phần u tối và khác lạ, rồi Odasaku nhận ra đó không phải giọng nói của Dazai Osamu- bạn thân nhất của anh; đó là giọng nói của Dazai Osamu, thành viên điều hành trẻ tuổi nhất trong lịch sử Port Mafia.

"Anh quá tốt để ở cạnh tôi, Odasaku," Dazai thì thầm, vẻ ngây ngô trong chất giọng khi nãy đã biến mất. Odasaku không rõ, tự khi nào anh lại thích nghe giọng nói pha với vẻ ngây ngô của Dazai đến như vậy. Nó hợp với cậu hơn, theo một cách nào đó, hơn là cái vẻ u tối sâu thẳm luôn ẩn trong giọng điệu Dazai mỗi khi cậu cất tiếng nói.

Cậu xứng đáng nhận được  những điều tốt hơn, Odasaku nghĩ, song anh không nói điều đó ra ngoài. Anh tiếp tục với điếu thuốc đang cháy âm ỉ của mình—dù gì nó cũng sắp tàn rồi. Vài hơi nữa nó sẽ hết.

Khi anh hút xong điếu thuốc và đứng dậy, anh nghe thấy tiếng Dazai hắt hơi bên cạnh. Vì lý do nào đó mà anh đã quên béng mất Dazai đương ướt như thế nào, đoạn cởi áo khoác ngoài của cậu ra.

"Eh, anh làm cái gì vậy?" Nét u tối trong giọng nói Dazai đã biến mất, như thể chưa từng tồn tại, và nó nhanh chóng bị thay thế bởi vẻ tinh nghịch. "Tôi không biết rằng Odasaku lại là người thẳng thắn như vậy đấy, lột đồ ra như vậ—"

"Cậu sẽ cảm lạnh mất," Odasaku cướp lời,còn Dazai bĩu môi một cái vì bị chen ngang. "Cởi quần áo của cậu ra đi; chúng đang ướt sũng mà, đúng chứ?"

"Ôi trời, ôi trời, Odasaku thực sự là người thẳng thắn mà!" Dazai trêu chọc anh thêm lần nữa, song tay cậu vẫn cởi áo khoác ngoài ra và cởi từng cúc áo của bộ suit. "Anh có muốn mời tôi đến chỗ nào đó hay ho và cởi bộ đồ ướt nhẹp này của tôi xuống khô—ow!"

Bàn tay Odasaku chạm vào mái tóc của Dazai trước cả khi anh có thể nhận thức vè hành động của mình, và anh nhận ra rằng mái tóc của cậu vẫn chưa ráo nước. Odasaku khẽ vò nó, và khoé môi anh nhếch lên, tạo thành một nét cười trên gương mặt khi Dazai kêu lên. Dazai trông như thể muốn phản kháng, nhưng vì lý do nào đó, cậu ta chẳng làm gì cả, thay vào đó, cậu bĩu môi một cái rồi vùi mặt vào tay Odasaku.

"Không lịch sự lắm đâu khi vò đầu người ta mà không báo trước đấy nhé," Dazai khẽ càu nhàu, còn Oda thì cười thầm.

"Về nhà thay đồ đi, Dazai," Odasaku có chút bất ngờ khi nhận ra sự vui vẻ pha lẫn trong giọng nói chính mình. "Xong rồi thì, tôi sẽ đợi cậu ở quán bar Lupin."

Nhắc tới quán bar khiến ánh mắt Dazai trở nên rạng rỡ, tựa như phản ứng của một đứa trẻ khi được cho món kẹo yêu thích vậy. Dazai đứng lên, nhận lấy áo khoác ngoài của Odasaku và mặc nó vào. Nom có phần buồn cười khi chiếc áo rộng thùng thình ấy khoác lên cơ thể nhỏ hơn kích cỡ áo nhiều lần của Dazai, còn Odasaku thì chẳng thể làm gì khác ngoài việc bật cười đầy vui vẻ.

"Vậy thì, gặp anh sau nhé," Dazai cười rạng rỡ. "Tôi có linh cảm rằng Ango cũng sẽ tham gia cùng chúng ta tối nay."

Và tất nhiên, một lần nữa, Dazai lại đúng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net