Chương 1: Nhung nhớ (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kim Taehyung châm một điếu thuốc, thắp lên đốm sáng duy nhất trong bóng đêm đen đặc. Hắn dựa người vào chiếc Porsche đắt đỏ, mắt không ngừng nhìn về phía chiếc xe hơi đậu ở xa xa. Một nam nhân cao lớn cùng một cậu trai nhỏ nhắn vừa bước xuống xe, nam nhân kia kéo lại áo khoác cùng khăn choàng cho cậu trai trẻ, tình nồng ý đậm, hạnh phúc biết bao. Đôi đồng tử nâu sẫm của Kim Taehyung co rút lại, thu vào tầm mắt hình ảnh cậu trai trẻ được bao bọc trong lồng ngực nam nhân, cậu ngại ngùng đẩy người kia ra. Cảnh tượng khi ấy lọt vào mắt Kim Taehyung muốn bao nhiêu tình ý, bao nhiêu e thẹn liền có bấy nhiêu.

Hoseok bị cậu trai trước mặt đẩy ra cũng không có biểu cảm tức giận, chỉ cười nhẹ nhàng, trong đáy mắt ánh lên vẻ dịu dàng nuông chiều, khẽ khàng mở lời.

"Yoongi, em đã nghĩ đến việc anh nói chưa? Em sẽ đồng ý chứ?"

Min Yoongi đảo mắt, ngập ngừng không nói nên lời, một lúc lâu mới đáp lại.

"Anh Hoseok, cho em thêm thời gian, em sẽ suy nghĩ thật kĩ, có được không?"

Xem chừng câu trả lời của cậu khiến Jung Hoseok thất vọng không ít, trên gương mặt điển trai thoáng nét buồn, anh xoa đầu cậu đầy yêu chiều, tỏ vẻ không sao, tầm mắt lơ đãng nhìn đến người ở phía xa kia. Môi khẽ nâng lên nụ cười rạng rỡ, Min Yoongi bắt gặp nụ cười đó, trong lòng đột nhiên cảm thấy nó không bình thường. Hình như là...có chút ý đồ!

"Yoongi, vào nhà nghỉ ngơi sớm đi nhé. Anh đợi câu trả lời của em."

Cậu gật đầu không đáp, nhanh chân rảo bước vào nhà. Nhìn cánh cửa gỗ sẫm màu đã đóng, Jung Hoseok từ tốn tiến đến nơi xa xa có người đang đứng, ý cười trên môi không hề che giấu. Nụ cười tuy rạng rỡ nhưng lại mang hàm ý giễu cợt.

"Cậu đến đây làm gì? Nhìn mình và em ấy tình tứ sao?"

Kim Taehyung liếc mắt đến nam nhân đang nhàn nhã tựa mình vào chiếc Porsche của hắn, rít một hơi thuốc, giọng Kim Taehyung vang lên mang sắc thái khinh bỉ rõ ràng.

"Thu lại ngay cái nụ cười giễu cợt của cậu."

Jung Hoseok cũng thôi đùa cợt, im lặng nhìn Kim Taehyung bằng ánh mắt chờ đợi. Dường như anh đang chờ đợi hắn hỏi anh điều gì đó, hoặc ít nhất là giải thích lý do vì sao hắn đến đây vào đêm muộn.

Một lúc lâu sau, Kim Taehyung mở miệng, hơi thở mang mùi thuốc lá thoang thoảng hòa vào cái lạnh đêm đông, vừa mang cho người ta cảm giác khó ngửi vừa mang lại chút mê hoặc.

"Cậu...đã tỏ tình em ấy?"

Jung Hoseok chỉ chờ có thế, liền thao thao bất tuyệt kể lể.

 "Đúng đấy, mình đã tỏ tình em ấy nhưng em ấy hình như chẳng có tí tình cảm gì với mình cả. Mình phải làm sao đây Kim Taehyung, cậu nói mình biết đi phải làm sao em ấy mới có thể yêu mình?"

Kim Taehyung nhếch môi, tâm tình có chút vui vẻ, trái ngược với trạng thái đau buồn của Jung Hoseok. Anh không nhịn được, chỉ thẳng vào hắn, lớn giọng trách móc.

"Mình thế này cậu còn cười được à? Cậu có phải bạn mình hay không thế? Em ấy từ chối mình cậu vui lắm sao?"

Ý cười trên môi Kim Taehyung càng nồng đậm, Jung Hoseok đã nói trúng ý hắn.

"Mình nói vui, cậu tin không?"

Jung Hoseok trở về bộ dạng nghiêm túc, xem chừng cái kiểu thao thao bất tuyệt cùng đau lòng khi nãy chỉ để mua vui, bên môi cười như không cười, đều đều nhả từng từ.

"Tin chứ. Mình biết hiện tại cậu rất vui, nhưng mình nhắc cho cậu nhớ, cậu với em ấy đã là quá khứ, hiện tại mỗi người mỗi ngã, đã không liên quan gì đến nhau nữa. Cho nên, hãy để mình bảo vệ em ấy."

Kim Taehyung nhún vai tỏ ra vô tội, không ngần ngại nhìn thẳng vào mắt Jung Hoseok, đáy mắt ánh lên tia lạnh lùng cùng thách thức.

"Mình có không để cậu bảo vệ em ấy sao? Là em ấy không muốn nhận sự bảo vệ từ cậu. Cậu nói xem, dù gì cậu cũng là anh trai của em ấy, hai người yêu nhau thế nào đây? Hửm?"

"Mình và em ấy không cùng huyết thống, có gì mà không thể?"

"Cái không thể ở đây chính là cậu có khả năng trở thành mình." Hắn bỏ lại một câu khiến cho Jung Hoseok nhất thời cứng họng, sau đó mang bộ dạng đắc thắng rời đi.

"Mình sẽ yêu em ấy theo cách của Jung Hoseok". Hoseok nhìn chiếc xe lao nhanh trên đại lộ, tâm tình lại có chút rối bời.
.

.
.
.
Kim Taehyung lại đốt thêm một điếu thuốc, đôi mắt thâm trầm nhìn xa xăm. Một tay hắn đút vào túi quần, một tay cầm điếu thuốc đưa lên miệng rít một hơi. Khói thuốc mờ ảo lượn quanh khuôn mặt cương nghị vài vòng rồi tan vào hư vô. Kim Taehyung giương mắt nhìn Seoul về đêm qua lớp kính mỏng, đèn điện vẫn sáng, người vẫn cứ đi, Seoul vẫn cứ náo nhiệt, tưởng chừng như ấm áp nhưng lòng người đã sớm nguội lạnh.

Phía sau đột nhiên truyền đến một tầng ấm nóng, giọng nói nhỏ nhẹ mang theo âm điệu nũng nịu vang lên trong đêm tĩnh mịch lại như dòng nước dịu nhẹ chảy qua, êm đềm dễ chịu.

"Taehyung, sao giờ này anh mới về? Lại còn đang hút thuốc, đã có chuyện xảy ra sao?"

Kim Taehyung xoay người, dang tay ôm mỹ nhân vào lòng, bàn tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô, giọng có chút khàn vì hút thuốc.

"Anh không sao. Khi nào thì em định về nhà?"

Mỹ nhân trong lòng lập tức ngước lên nhìn hắn, đôi mắt đẹp đã phủ một tầng nước mỏng, xem chừng sắp khóc đến nơi. Vòng tay đang đặt trên hông Kim Taehyung siết chặt, cô tựa đầu vào ngực hắn, ấm ức trả lời.

 "Anh vội vàng đuổi người ta như vậy sao? Em ở lại thêm vài ngày nữa, có được không?"

"Ừ." Hắn lạnh lùng đáp lại. Tay vẫn nhẹ nhàng vuốt ve mỹ nữ trong ngực, đầu óc lại lơ đãng nghĩ về một bóng hình khác.

Ánh nắng sớm mai chiếu thẳng vào phòng, hắn khó chịu mở mắt, lại nhìn thấy cậu trai trắng trẻo trong lồng ngực vẫn đang say giấc, vòng tay ôm cậu vô thức siết chặt thêm một chút. Hắn nằm đó bất động, chỉ có đôi mắt là dán chặt vào thân hình người con trai trong lòng. Người này là tâm can của hắn, là bảo bối của hắn, là người hắn muốn bảo vệ cả đời, là người mà hắn chẳng muốn bị tổn hại dù chỉ là một cọng tóc. Cậu trai trẻ khẽ động đậy, đôi mắt nhỏ cố gắng mở to, ngước lên liền bắt gặp ánh mắt người thương, miệng nhỏ vô thức cong lên sau đó nhích người, lại sát vào lòng Kim Taehyung thêm một chút, cậu vùi đầu trong ngực hắn, định bụng đánh thêm giấc nữa lại bị cơn đau từ dưới mông làm cho giật nảy. Là hắn đánh cậu!

"Min Yoongi dậy mau!"

Min Yoongi dùng ánh mắt tức giận nhìn hắn, sáng sớm đã đánh người ta, có ý khiêu chiến đúng không? Nghĩ vậy, cậu lấp tức vươn người, há miệng cắn vào bả vai hắn, day day da thịt trong miệng chán chê mới nhả ra. Hắn lại không có tí biểu cảm gì gọi là đau đớn, bình thản để yên cho cậu cắn. Hắn cũng không tức giận, chỉ nhẹ nhàng buông ra vài lời khiến Min Yoongi tỉnh ngủ.

"Không dậy thì chúng ta làm thêm vài lần nữa."

Min Yoongi rùng mình. Tối qua thực sự đã quá nhiều lần, hắn lại muốn thêm nữa, không biết mệt sao?

"Anh... cầm thú."

Miệng nhỏ buông lời cay độc nhưng trong lòng lại không có nửa phần trách móc. Min Yoongi rướn người, xoa xoa dấu răng trên vai hắn. Lúc nãy quả thực cậu có hơi dùng lực, ai bảo hắn dám phá giấc ngủ của cậu, đáng đời! Cậu chu môi thổi thổi vết thương, lại hôn lên đó mấy cái, xem như là đền bù vậy.

Kim Taehyung nhìn hành động của cậu, không nhịn được bật cười. Đúng là ngốc mà, thổi thổi hôn hôn thì vết thương sẽ lành sao? Min Yoongi nhìn thấy biểu cảm của hắn, bĩu môi lên tiếng.

"Anh thì biết cái gì, mẹ nuôi bảo em chỉ cần thổi thổi là vết thương sẽ không gây ra đau nữa, em đây còn hôn nên vết thương của anh sẽ lành nhanh hơn bình thường gấp hai lần biết chưa."

Kim Taehyung giả vờ gật gù, sau đó lại chỉ chỉ vào môi.

"Ở đây cũng đau, em mau hôn đi."

Min Yoongi còn lạ gì cái kiểu dụ dỗ này của hắn, ấy thế mà qua bao lần mặt vẫn đỏ như trái cà chua. Nét mặt hắn cứ dửng dưng còn cậu thì xấu hổ đến nỗi muốn tìm cái hố để chui xuống, chỉ trách da mặt hắn quá dày còn cậu thì quá mỏng.

"Anh còn như thế nữa em sẽ...ưm..."

Mấy từ cuối chưa kịp thốt ra liền bị Kim Taehyung nuốt trọn. Hắn giữ chặt gáy cậu, ấn xuống. Hắn hút dưỡng khí của cậu, từng chút từng chút một đều bị hắn cướp mất. Min Yoongi bị hôn đến đầu óc mê muội, bàn tay nắm chặt muốn đánh hắn nhưng lại mềm nhũn, từng cú đấm như gãi ngứa. Một lúc sau, Kim Taehyung mới chịu buông tha cho cậu. Min Yoongi thở hồng hộc, tức tối chỉ thẳng vào mặt hắn.

"Anh...anh muốn em ngạt chết có đúng không?"

Kim Taehyung nhún vai không trả lời,
cậu mà chết ngạt thì còn ai để hắn hôn đây? Kim Taehyung liếc nhìn Min Yoongi mặt đỏ lựng đang hầm hè giận dữ, quả thực là đáng yêu chết người. Hắn vuốt nhẹ lưng để cậu thuận khí, từng hành động một đều là cưng chiều vô bờ bến.

"Taehyung, anh đang suy nghĩ gì vậy?"

Giọng nói mềm mỏng có chút thiếu kiên nhẫn vang lên cắt đứt mạch suy nghĩ của Kim Taehyung. Hắn nhìn xuống cô nàng yêu kiều trong lòng mình, dáng vẻ bây giờ của cô mang theo chút ủy khuất, mong manh dễ vỡ, làm cho người khác không khỏi rung động. Nhưng tiếc thay thần trí Kim Taehyung đang đặt ở người khác, hoàn toàn không mảy may động lòng trước bộ dạng đáng thương của cô nàng.

"Seo Yeong, em mau lên phòng nghỉ đi, anh còn có chút việc. Nhớ kĩ, đừng bước vào phòng của anh."

"Tại sao..." Ryeo Seo Yeong chưa nói hết câu đã bị ánh mắt sắc lẻm của hắn dọa sợ, vội vàng trở về phòng.

Hắn mở điện thoại, 1h26p sáng, lại nhìn cậu trai trẻ đang cười tươi trên màn hình, nụ cười như ánh dương rạng rỡ, xoa dịu hết thảy những muộn phiền cùng chán nản mà hắn đang phải trải qua. Trong lòng đột nhiên dấy lên chút chua xót, đã từng hạnh phúc như vậy mà...

____

Tên của các nhân vật phụ đều là mình nghĩ ra, không có ý ám chỉ ai cả. Mọi người đọc truyện với tâm thế thoải mái nhé, năm mới an lành 💜


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taegi