Chương 23: Hoàng hôn trong cơn mưa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ đêm đó trở đi, ngày ngày Kim Taehyung đều chờ trước cửa nhà. Min Yoongi có xua đuổi mấy cũng không đi, có hôm cậu thấy hắn kiên trì đứng đến tận sáng hôm sau.

Min Yoongi ảo não, cậu không muốn về nhà, không muốn đối mặt với Kim Taehyung. Cậu sợ bản thân sẽ không kiềm chế được mà lao vào lòng hắn nức nở.

Cậu nặng nề bước đi trên con đường quen thuộc, Seoul đang dần chìm vào giấc ngủ, mùa thu cũng đã đi đến tháng cuối cùng, gió đêm có chút lạnh rồi!

Min Yoongi chần chừ không muốn bước ra khỏi thang máy, ngón tay đang định nhấn nút đi ngược trở xuống liền bị bắt lấy. Cả người Min Yoongi bị lôi ra khỏi thang máy. Cậu hoảng hốt vùng vẫy, tay còn lại cầm lấy cổ tay của người đang siết lấy tay cậu, gắt gao hét lên.

"Làm gì vậy? Mau buông ra!"

Kim Taehyung bỏ ngoài tai lời nói của cậu. Hắn ép cậu vào trước cửa nhà, gấp gáp tìm kiếm đôi môi mềm mại kia.

Min Yoongi không thể phản kháng, chỉ còn cách nương theo mà mở miệng để hắn đưa lưỡi vào bên trong. Kim Taehyung cuốn lấy chiếc lưỡi vụng về của cậu, môi lưỡi dây dưa thật lâu không có dấu hiệu sẽ rời ra. Min Yoongi bị hôn một hồi liền mê man, đầu óc chẳng còn gì ngoài gương mặt của hắn.

Kim Taehyung chủ động dứt ra, tựa trán mình vào trán cậu, hơi thở gấp gáp lan đầy trong không khí.

"Ở đây...nhỡ đâu có người thấy..." Min Yoongi chẳng còn chút sức lực nào, yếu ớt thều thào.

Đôi môi hắn len lỏi qua mái tóc cậu, thì thầm vài lời mời gọi.

"Mở cửa đi!"
.
.
.
.

Cánh cửa vừa đóng cũng là lúc chiếc áo vest của Kim Taehyung rơi xuống sàn. Cả hai ngã nằm lên sofa, hắn hấp tấp hôn lấy cậu, trán, mắt, môi, rồi tới cổ. Ban đầu là hôn, sau liền chuyển sang cắn mút. Min Yoongi ôm chặt bả vai hắn, trong cơn nhục dục che mờ lý trí, cậu dùng chút tỉnh táo cuối cùng đẩy mạnh Kim Taehyung.

"Không thể...Taehyung...đừng..."

"Tại sao không?"

Ánh mắt Min Yoongi né tránh, cậu cắn cắn môi dưới, tay bấu chặt lấy bề mặt sofa. Cậu không biết nên nói thế nào, cũng có lẽ là không muốn nói ra, nhưng trong tiềm thức cậu chắc chắn rằng việc họ sắp làm không thể xảy ra, ít nhất là sau từng ấy chuyện.

Kim Taehyung đưa tay miết cánh môi bị Min Yoongi giày xéo. Hắn đan tay vào mười ngón tay xinh đẹp kia, như một thói quen.

"Chúng ta chưa hề chia tay..." Hắn thủ thỉ.

Đúng là vậy, dù là sau đau đớn đêm đó, hay sau hôm tất cả ngọn nguồn sự thật được phơi bày, cả hai vẫn chưa từng nói lời chia tay, dẫu cho cách hành xử lại rất giống các cặp tình nhân đã đường ai nấy đi. Có phải chăng là vì chẳng ai có can đảm để lần nữa nói ra câu chia tay?

"Nhưng nếu em không muốn, anh sẽ dừng lại." Kim Taehyung vẫn dùng chất giọng trầm ấm ngọt ngào mê hoặc lòng người đó thủ thỉ bên tai Min Yoongi. 

Cậu nhìn hắn khó xử, khi mà nơi ngực trái gào thét muốn được lấp đầy cho thỏa nỗi nhớ suốt thời gian vừa qua, thì lý trí lại liên tục nhắc nhở cậu không được như vậy, không thể lần nữa lại rơi vào bẫy tình ngọt ngào mà Kim Taehyung tạo ra. Cùng lúc đó tim đột nhiên nhói đau, cũng là nhắc cho cậu nhớ hắn là hung thủ đã sát hại cha mẹ nuôi của cậu năm xưa.

Trong mấy năm bên cạnh Kim Taehyung, Min Yoongi đều để mặc trái tim dẫn lối. Nhưng bây giờ, cậu chỉ muốn nghe theo lý trí thôi!

Min Yoongi đẩy mạnh hắn, cậu ngồi thẳng dậy, ái ngại nhìn người đối diện.

"Em xin lỗi..."

Kim Taehyung cong khóe môi, tạo nên một nụ cười đẹp đẽ. Hắn xoa đầu cậu, rồi lại nhích đến gần hơn, như có như không ôm cậu vào lòng.

"Không sao! Nhưng mà...tối nay anh có thể ngủ ở đây không?"

Thấy cậu không phản kháng, hắn vui vẻ bế người trên tay, đi thẳng về phòng.
.
.
.
.

Kim Taehyung thường xuyên qua đêm tại nhà Min Yoongi hơn. Nỗ lực làm cậu rung động như trước kia. Nhưng hắn không biết rằng, rung động trong cậu vốn dĩ chưa từng mất đi, chỉ là cảm giác tội lỗi khi yêu hung thủ sát hại gia đình mà mình căm hận bao lâu nay kìm hãm ham muốn của cậu, khiến cậu không dám mở lòng đón nhận yêu thương hắn mang tới.

Đêm nay lại là một đêm như vậy, Kim Taehyung vẫn ở lại nhà của cậu.

Min Yoongi nửa đêm không ngủ được, xuống giường thật nhẹ nhàng tránh làm hắn thức giấc. Cậu đặt tay lên thành lan can đã sớm ướt vì sương đêm. Trời hôm nay không có gió, ánh trăng vàng nhạt cùng các vì tinh tú chiếu sáng cả một mảng thành phố đã im lìm, chỉ còn vài tòa cao ốc ở phía xa vẫn đang sáng đèn.

Cậu đứng đó, lặng người mặc cho cái lạnh cuối thu đang thấm vào da thịt. Phía sau đột nhiên truyền đến hơi ấm, Kim Taehyung ôm lấy eo, kéo cậu sát vào người hắn.

"Sao lại không ngủ?" Kim Taehyung tì cằm trên vai cậu, chất giọng ngái ngủ trầm khàn thốt ra câu hỏi thật nhẹ nhàng.

"Em không ngủ được." Min Yoongi nắm lấy bàn tay đang đặt trước bụng mình.

"Dạo gần đây em rất hay nhớ về quá khứ, nhớ về năm đó em gặp anh, em tỏ tình anh, anh đã hôn lên má em thật dịu dàng. Em cũng nhớ chiều hạ hôm đó anh nói chia tay em, nửa năm sau anh lại tìm đến em, ôm lấy em, hôn em như chưa từng có cuộc chia ly nào. Như có như không anh gieo vào lòng em hạt giống hi vọng, như có như không anh xuất hiện rồi lại biến mất. Và rồi dưới gốc anh đào đang độ xuân về mơn mởn xanh tươi, anh đã ngỏ lời quay lại, em không chút chần chừ liền đồng ý. Anh biết không, khoảng thời gian sau đó em đã rất hạnh phúc, mỗi ngày đều giống như được tái sinh vậy. À, em còn nhớ ngày hôm đó Won Soo Jae nói với em sự thật mười hai năm trước, lúc ấy em mong rằng anh hãy nói gì đó đi, chỉ cần anh nói anh không làm, em nhất định sẽ tin tưởng không chút nghi ngờ, nhưng anh lại chọn cách im lặng, khi đó em mới thật sự suy sụp..."

"Yoongi, đừng nói nữa." Kim Taehyung siết chặt cậu hơn. "Tha thứ cho anh..."

Min Yoongi xoay người, ôm lấy tấm lưng vững chãi của Kim Taehyung, tựa đầu vào ngực hắn, nhỏ giọng thầm thì.

"Anh không có lỗi."

Cậu nhón chân hôn đôi môi hắn. Kim Taehyung đỡ lấy Min Yoongi đang mềm nhũn trong lòng. Hôn một hồi cơ thể liền có phản ứng. Hắn bế thốc cậu lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường, lần nữa tìm đến cánh môi tựa như cánh anh đào kia mà ngấu nghiến.

Kim Taehyung cởi ra chiếc áo ngủ của Min Yoongi. Cởi đến cúc cuối cùng thì bị tay cậu giữ lại. Hắn dừng lại động tác, ngẩng đầu lên.

"Nếu em không muốn thì anh sẽ dừng lại ở đây."

Nhìn thấy Kim Taehyung có chút không vui, Min Yoongi mím chặt môi. Cậu biết hắn muốn nhiều hơn thế, và cậu cũng vậy. Nhưng cái lý trí chết tiệt của cậu vẫn không ngừng nhắc nhở hắn là người không thể yêu.

Min Yoongi che đi gương mặt đã ửng hồng, vài giây sau liền đẩy Kim Taehyung ngã lên giường. Cậu ngồi lên người hắn, hai đôi môi lần nữa hòa quyện cùng nhau. Min Yoongi mặc kệ lý trí đang kêu gào điều gì, con tim cậu muốn được gần gũi với hắn, đêm nay cậu sẽ chỉ nghe theo con tim thôi.

Làm ơn, cậu chỉ muốn buông thả bản thân một lần này thôi.

Kim Taehyung nhanh chóng đảo khách thành chủ, đè Min Yoongi bên dưới. Hắn lập tức cởi bỏ chiếc sơ mi bên ngoài, cúi đầu mút mát cần cổ trắng thơm của cậu. Khuôn mặt cậu mơ màng, đôi mắt đã không còn tỉnh táo, khoái cảm tràn ngập khiến Min Yoongi không tự chủ bật ra những tiếng rên rỉ kích thích.

Kim Taehyung ngậm lấy đầu vú đang vươn cao ngạo nghễ, mút mát rồi lại cắn. Min Yoongi ưỡn người, ngón tay luồn vào mái đầu đang dán chặt trước ngực mình.

Hai chiếc quần đáp xuống nền nhà lạnh lẽo. Kim Taehyung đâm một ngón tay vào huyệt động chật hẹp. Cảm nhận được vật lạ xâm nhập, nơi đó liền co bóp mạnh mẽ, gắt gao ôm lấy ngón tay hắn. Kim Taehyung hừ hừ mấy tiếng trong cổ họng, cho thêm một ngón tay vào, rồi lại một ngón nữa, di chuyển thật nhẹ nhàng để Min Yoongi thích nghi.

"Yoongi, anh vào nhé?" Hắn hôn lên mắt cậu, giọng dịu dàng.

Min Yoongi xấu hổ che đi gương mặt đã phủ một màu hồng.

"Anh làm đi, đừng hỏi em."

Kim Taehyung cười lớn, bắt lấy hai cổ tay ngăn cậu che giấu gương mặt đê mê quyến rũ. Hắn liếm vành tai cậu, thì thầm bằng tông giọng trầm thấp.

"Em ngại gì chứ, cũng không phải lần đầu mà."

Hắn đút vào thật chậm rãi, từ từ chuyển động. Min Yoongi đau đớn bấu chặt lấy vai hắn, bàn tay cào mấy đường trên lưng người phía trên. Kim Taehyung chuyển động nhanh hơn, rút ra đút vào đều rất thành thạo, nhanh chóng đưa người dưới thân đạt đến cực khoái.

"A...Taehyung...chậm...một chút..."

Min Yoongi mơ màng nỉ non gọi tên hắn. Kim Taehyung sung sướng ngậm lấy môi cậu. Tiếng rên rỉ ngắt quãng vì nụ hôn nóng bỏng.

"Min Yoongi, anh yêu em!"

.
.
.
.

Dù cho cả cơ thể rã rời sau cơn khoái lạc, Min Yoongi vẫn cố gắng xoay người, mặt đối mặt với Kim Taehyung. Cậu vuốt ve đôi mắt đang nhắm nghiền, vuốt ve sống mũi cao, đôi môi mỏng. Mân mê thật nhẹ nhàng, ngắm thật kĩ gương mặt mà cậu mê đắm. Thật lâu, thật lâu sau, hàng mi mỏng nhẹ khép, một giọt lệ đau thương rơi xuống. Min Yoongi hôn nhẹ vào môi Kim Taehyung, thật nhẹ nhàng, quyến luyến không nỡ rời ra...

"Taehyung, nếu thật sự có kiếp sau, em nguyện yêu anh thêm lần nữa. Chỉ mong lúc đó số phận ưu ái chúng ta hơn một chút, em và anh chưa từng quen biết, cũng không có hận thù, bình đạm yêu nhau hết một đời."

Em hiểu rồi, Taehyung. Em hiểu được lòng anh rồi! Em hiểu lý do anh bắn vào chân em ngay lúc ấy, em hiểu tất cả rồi. Quả thực là em nợ anh...

Min Yoongi nhắm mắt, lần nữa chìm vào giấc ngủ say.


Kim Taehyung ôn nhu nhìn người yêu đang giúp mình chỉnh cà vạt, vui vẻ ôm lấy eo cậu.

Có phải hay không Min Yoongi đã mở lòng với hắn sau tất cả mọi chuyện?

"Anh thật muốn cả ngày chỉ ở bên em." Hắn hôn lên trán cậu.

"Vậy thì tiền đâu mà nuôi em đây? Em ăn nhiều lắm đó!"

"Tài sản hiện giờ của anh đủ nuôi em ăn suốt đời."

Min Yoongi bật cười, Kim Taehyung cũng cười theo. Tiếng cười giòn giã của đôi tình nhân trẻ tựa như nắng hạ ấm áp giữa buổi sáng mùa thu âm u.

"Anh đi nhé." Hắn luyến tiếc buông người trong lòng ra.

Cậu gật đầu, cười tạm biệt hắn. Cánh cửa mặc dù đã khép lại, Min Yoongi vẫn không dịch chuyển nửa bước, vẫn đứng chôn chân ở đó, mắt đăm đăm nhìn về phía cửa gỗ sẫm màu.

Taehyung, em thật sự rất yêu anh!
.
.
.
.

Kim Taehyung hôm nay về sớm hơn mọi ngày. Vừa bước vào căn hộ của Min Yoongi đã ngửi thấy mùi thơm thức ăn ngào ngạt. Hắn tiến vào phòng bếp, môi mỏng cong lên, là Min Yoongi nấu cho hắn.

Thức ăn ở đây, người đâu rồi?

Hắn bước nhanh lên phòng tìm cậu, nhìn khắp phòng cũng chẳng thấy cậu ở đâu. Hắn đưa mắt ra ngoài ban công, cậu đây rồi! Nhưng...cậu đang làm gì thế kia?

Kim Taehyung hốt hoảng chạy đến, giơ tay về phía trước.

"Yoongi, em làm gì vậy? Xuống đây mau đi!"

Min Yoongi không vội trả lời. Cậu đứng trên thành lan can trơn trượt, cả cơ thể cứ lắc lư không ngừng.

"Anh nhìn xem, có phải hoàng hôn rất đẹp không?"

"Phải phải, rất đẹp. Mau xuống đây đi, anh ngắm hoàng hôn cùng em."

Cậu cười đau đớn, mưa phùn cuối thu lất phất rơi, tạt vào mặt cậu những đợt lạnh buốt.

"Taehyung, cảm giác tội lỗi luôn thường trực trong em. Em không có cách nào quên đi mọi chuyện, xem như chưa từng có gì xảy ra, nhưng em càng không có can đảm rời xa anh. Rốt cuộc là em yêu anh nhiều đến mức nào chứ?"

"Được được Yoongi, em xuống đây đi, chúng ta sẽ nói chuyện, được không?"

Min Yoongi lắc đầu cười ngây dại. Cậu đưa bàn tay đón lấy những hạt mưa.

"Hoàng hôn trong cơn mưa, em đã từng rất muốn thấy cảnh này. Quả thực là rất đẹp!"

Min Yoongi quay đầu nhìn Kim Taehyung. Cậu thấy trong con ngươi hắn đột nhiên lấp lánh sáng chói. À, hắn sắp khóc. Cậu dần nhận ra con ngươi mỗi người trước khi khóc đều lấp lánh giống sao đêm. Cuối cùng cậu cũng đã hiểu, nước mắt của một người thật sự rất đẹp, rất trân quý.

Nước mắt của Kim Taehyung rơi vì cậu, là mùa xuân tươi sáng cũng là mùa đông u tối nhất. Chúng khiến cậu không nỡ rời xa, khiến cậu quyến luyến hắn. Nước mắt của hắn rơi vì cậu, là độc dược cũng là một loại khẳng định: Kim Taehyung yêu cậu, Kim Taehyung rất yêu Min Yoongi.

"Mau xuống đây đi em, đừng dại dột. Nếu em không muốn, anh sẽ không bao giờ xuất hiện trước mặt em nữa, xuống đây với anh đi, được không em?"

"Anh ơi, yêu hận tình thù làm sao có thể song song tồn tại?"

Min Yoongi xoay hẳn người đối diện với Kim Taehyung. Hai tay cậu buông thõng, cả cơ thể từ từ rơi xuống. Đôi đồng tử của hắn mở to, hắn lao đến chộp được bàn tay cậu, nhưng chẳng giữ được bao lâu, thứ hắn nắm lấy chỉ còn lại một khoảng không...

Kim Taehyung gào lên trong đau đớn, cơn mưa ngày một lớn dần, có vẻ như chúng cũng đang thét gào cùng hắn. Hắn đưa hai tay lên che mắt, òa khóc như một đứa trẻ, miệng cứ lẩm bẩm gọi tên cậu.

"Cầu xin em, hãy cứ hận anh, hãy cứ ghét anh nhưng làm ơn đừng rời xa anh, làm ơn.... Hãy cứ trả thù anh, cứ đánh cứ giết... nhưng van cầu em đừng chết, xin em mà..."

Cái chết của Min Yoongi chính là sự trả thù đau đớn nhất đối với Kim Taehyung.

Seoul vào một chiều cuối thu, cơn mưa ào ạt như tiếng khóc ai oán thưa dần, chỉ còn đợt mưa phùn nhẹ rơi giữa hoàng hôn đỏ rực nhuốm màu máu.

Mùa thu đau thương, hoàng hôn đau thương, Kim Taehyung đau thương...

___

tại mấy pà muốn HE nên là tui viết SE =)))

còn 2 chương ngoại truyện nữa là tụi mình sẽ chia tay pé Odnoliub nha mấy pà:>


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taegi