Chương 4: Tôi nhớ em

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Min Yoongi mạnh bạo mở cửa, gương mặt bực dọc liền cứng đờ khi thấy người đứng sau cánh cửa.

"Tae... Taehyung..."

Min Yoongi còn chưa kịp nói hết câu, cả người cậu đã bị đẩy vào trong, Kim Taehyung tiện tay khóa cửa.

Min Yoongi trong chốc lát chưa thể tiếp thu được chuyện đang xảy ra thì bị hắn ôm vào lòng. Cái ôm rất chặt, cậu như muốn nghẹt thở đến nơi nhưng cậu lại chẳng muốn đẩy hắn ra. Cậu mong ngóng hơi ấm này đã nửa năm rồi, cậu trông chờ cái ôm của hắn đã nửa năm nay, cậu quyến luyến hơi ấm của hắn, quyến luyến sự ấm áp mà hắn mang lại, cậu quyến luyến hắn...

Rồi đột nhiên cậu nhớ đến cảnh tượng lúc trưa, cái cảnh hắn nhẹ nhàng mặc áo khoác cho Ryeo Seo Yeong lại lần nữa dội về. Trong lòng cậu sinh ra bực tức cùng khó chịu, cái cảm giác người ta gọi là ghen.

"Anh...buông ra. Mau buông em ra." Min Yoongi vùng vẫy muốn đẩy hắn ra nhưng không tài nào đẩy nổi, càng muốn thoát hắn lại càng ôm chặt.

"Đừng động, để tôi ôm một chút." Kim Taehyung trầm giọng lên tiếng. Cậu nghe ra trong đó là mệt mỏi cùng một chút...nhớ nhung.

Min Yoongi thôi vùng vẫy, cảm giác vừa rồi cũng tan theo gió mây. Cậu biết hắn đang mệt. Lúc còn bên nhau, mỗi lần tâm tình không tốt hay mệt mỏi áp lực hắn đều ôm cậu như vậy. Cậu không cần nhẹ nhàng an ủi, chỉ cần đứng yên để hắn ôm như thế. Kim Taehyung nói mỗi lúc như vậy hắn chỉ cần cái ôm của cậu, hắn thích mùi hương của cậu, cái mùi nhè nhẹ giống như mùi hương của hoa anh đào thoảng thoang trong gió xuân. Hắn si mê mùi hương của Min Yoongi, cũng si mê Min Yoongi.

"Em vẫn dùng mùi hương này sao? Ngửi rất thích."

"Còn anh thì đổi nước hoa rồi." Min Yoongi bĩu môi liếc hắn. Cậu thích mùi nước hoa cũ của hắn, là mùi của gỗ trầm hương trầm ấm khiến cậu ngày đêm mê mẩn.

Kim Taehyung buông cậu ra, tự nhiên ngồi xuống sofa. Cậu vẫn đứng yên đó, quay người nhìn về phía hắn đang nhàn nhã tựa người lên ghế dài. Hắn cởi áo vest ngoài, nới lỏng cà vạt. Tuy nhìn qua có chút xộc xệch nhưng chẳng thể làm lu mờ phong thái của hắn. Kim Taehyung trầm tĩnh, lãnh đạm, đôi lúc lại hào sảng, phóng túng. Hắn là kiểu người nhìn thì khó gần, khi gần lại khó xa.

Kim Taehyung ngước nhìn cậu, bên môi từ tốn nói một câu khiến tim cậu bất chợt nhói lên.

"Seo Yeong không thích mùi đó nên tôi đổi."

Min Yoongi kéo lên nụ cười nhạt, thì ra là cô nàng kia không thích nên anh đổi sao? Lại còn Seo Yeong, thân thiết quá nhỉ?

Min Yoongi chỉ gật đầu một cái, bước thẳng lên phòng ngủ ở tầng hai, lúc đi qua chỗ hắn ngồi buông một câu.

"Anh cứ ngồi đến khi nào chán thì thôi, đi về nhớ đóng cửa giúp em."

Kim Taehyung nhíu mày, đứng dậy bước nhanh về phía cậu. Đôi tay Min Yoongi bị hắn giật lấy, động tác mạnh mẽ ép cậu vào tường, hắn hôn cậu. Nụ hôn mang theo nhớ mong cùng đợi chờ suốt sáu tháng qua, hắn ngấu nghiến đôi môi cậu, hết cắn rồi lại hôn. Chỉ có Kim Taehyung biết hắn đã nhớ cậu đến mức nào trong suốt thời gian qua. Ngày ngày hắn đều sống trong nhung nhớ, dùng nỗi nhớ vẽ nên hình ảnh lúc cả hai còn bên nhau, là hạnh phúc ngắn ngủi trong kí ức mà hắn khao khát mỗi ngày. Suốt nửa năm qua hắn đã khó khăn biết mấy khi phải nén lại mong muốn đi tìm cậu. Đột nhiên tìm đến cậu, nếu cậu hỏi lý do, hắn sẽ phải giải thích thế nào đây? Cho đến tận hôm nay, khi mà khát khao bùng lên mạnh mẽ, mệt mỏi và áp lực cũng dần lấn át tâm trí, người hiện diện trong đầu của hắn chỉ có Min Yoongi. Mặc kệ cậu có thắc mắc, mặc kệ cậu có ghét bỏ, hắn sẽ vẫn đến tìm cậu. Lúc mệt mỏi nhất, hắn luôn cần vòng tay ấm áp của cậu.

Min Yoongi bị hôn đến mê muội, một chút sức lực cũng không còn, để mặc hắn bế vào phòng ngủ. Kim Taehyung nhẹ nhàng đặt cậu nằm xuống, kéo chăn đắp cho cả hai, vùi mặt vào hõm cổ cậu, nhắm mắt.

"Kim Taehyung về nhà anh mà ngủ."

Min Yoongi toan ngồi dậy lại bị hắn kéo xuống khóa chặt cậu trong ngực, ra lệnh.

"Đừng nháo, mau ngủ."

Min Yoongi im lặng lắng nghe tiếng thở đều đều trên đỉnh đầu. Tình cảnh này thật giống với lúc cả hai bên nhau, mỗi tối đều ôm nhau mà ngủ, mùi gỗ trầm hương trên người Kim Taehyung giống như liều thuốc an thần, chỉ cần ngửi cậu sẽ cảm thấy dễ chịu. Min Yoongi nằm trong lòng Kim Taehyung nhớ lại khoảng thời gian trước kia, nhớ lại lần đầu cậu và hắn gặp nhau. Lúc đó cậu mười bảy, hắn hai bảy. Kim Taehyung thời điểm đó đã có tất cả, nhà lầu xe hơi đều không thiếu. Còn cậu khi ấy chỉ là một học sinh cấp ba, trái tim thơ dại thuở đó vì Kim Taehyung mà đập loạn. Cậu mang theo mảnh tình cảm ngây ngô gửi đến hắn, Kim Taehyung vui vẻ chấp nhận, sau đó lại thẳng tay vứt bỏ. Cái gì mà không hợp nhau? Đều là gạt người! Kim Taehyung đáng ghét, thật sự rất đáng ghét!

Kim Taehyung nhìn xuống cái đầu nhỏ đã thôi cựa quậy, hơi thở của cậu phả vào lồng ngực hắn ấm nóng. Hôn lên đỉnh đầu cậu, lại đặt một nụ hôn lên trán, vòng tay vô thức siết chặt thêm một chút, dường như muốn khảm cậu vào tâm can. Kim Taehyung xoa nhẹ lưng Min Yoongi, thủ thỉ vài lời chỉ một mình hắn biết.

"Tôi nhớ em."

Lúc Kim Taehyung tỉnh giấc mặt trời cũng đã chiếu sáng vạn vật, bên cạnh không còn hơi ấm khiến hắn cảm thấy trống rỗng. Kim Taehyung bước xuống nhà, mùi thơm của thức ăn từ phòng bếp tỏa ra ngào ngạt, hắn biết cậu đang làm đồ ăn sáng. Kim Taehyung đứng trước phòng bếp, muốn vào rồi lại thôi, hắn dựa người lên cửa nhìn bóng lưng nhỏ nhắn cùng chiếc tạp dề xinh xinh đang loay hoay không ngừng kia không kìm được mà mỉm cười. Đến hắn cũng chẳng nhận ra hiện tại ánh mắt của bản thân có bao nhiêu dịu dàng, có bao nhiêu yêu thương. Kim Taehyung nhẹ nhàng bước đến sau lưng Min Yoongi, vòng tay qua eo cậu siết chặt, hắn đặt cằm lên vai cậu, lại dụi dụi vào hõm cổ. Min Yoongi chuyên tâm làm bữa sáng dường như không chú ý đến người đang làm loạn phía sau. Điều này khiến Kim Taehyung không hài lòng, hắn chuyển hướng mút mạnh gáy cậu.

"A! Mới sáng sớm anh nổi điên cái gì?"

Kim Taehyung chỉ cười không nói, lại tiếp tục ngắm nhìn Min Yoongi. Nhìn cậu nấu ăn thế này mang lại cho hắn cảm giác bình yên khó tả. Một loại bình yên cùng an lòng mà từ năm mười ba tuổi đến nay hắn chưa từng có. Dù vô tình hay cố ý, Min Yoongi luôn làm cho Kim Taehyung yêu cậu, hôm nay yêu nhiều hơn một chút, ngày mai lại yêu nhiều hơn hôm nay một chút, mỗi ngày mỗi ngày đều trôi qua như vậy chính hắn cũng chẳng rõ bản thân yêu người này bao nhiêu, trầm luân bao nhiêu.

"Taehyung, buông em ra đi nào."

Kim Taehyung như không nghe thấy lời cậu, lại giống như đứa trẻ to xác làm nũng, chôn mặt nơi cần cổ trắng ngần không chịu nhúc nhích.

Min Yoongi xoay người, đặt lên môi hắn nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước. Cậu quá hiểu hắn, biết hắn lúc nào thì muốn cái gì. Bên nhau ba năm, Min Yoongi hiểu rõ hắn hơn ai hết, từ hành động cho tới ánh mắt, cậu đều có thể nhìn thấu.

Kim Taehyung cuối cùng cũng thả Min Yoongi ra, bản thân yên vị trên chiếc ghế tại bàn ăn.

"Hôm nay em không có tiết sao?"

"Em có. Ăn xong sẽ đi ngay."

Kim Taehyung chỉ gật đầu nhẹ, lại tiếp tục bữa ăn của mình. Đã lâu rồi hắn mới được ăn những món cậu nấu, hương vị vẫn như vậy, quả thực rất ngon.

"Anh...anh với Ryeo Seo Yeong là gì của nhau?"

Min Yoongi dè dặt mở miệng. Trong lòng cậu thắc mắc chuyện này từ hôm qua đến giờ, cậu nghĩ thế nào cũng không ra đáp án phù hợp, nếu là bạn bè bình thường tại sao Kim Taehyung lại đi đón Ryeo Seo Yeong tan học, còn tình tứ mặc áo cho cô ta? Nếu là người tình thì tại sao lại tối qua lại đến tìm cậu? Cãi nhau ư? Nếu thật vậy thì chẳng phải cậu là đồ chơi của hắn sao? Buồn thì đến, vui thì đi. Nghĩ đến đó Min Yoongi lại không nén được lửa giận, đầu cậu đã sớm thành một mớ rối ren rồi. Mà người gỡ được chỉ có mỗi Kim Taehyung, cậu đành lấy hết dũng khí để hỏi rõ ràng. Như vậy lòng cậu sẽ nhẹ nhõm hơn.

Kim Taehyung đặt nĩa xuống, ngước mắt lên nhìn cậu. Min Yoongi bị nhìn liền chột dạ, cúi gằm mặt nhỏ giọng nói.

"Không trả lời cũng được, em cũng không muốn biết đâu."

"Ồ, vậy sao? Nếu đã không muốn biết cớ gì còn hỏi tôi?"

Min Yoongi cứng họng, cúi thấp đầu cố gắng nuốt thức ăn trong miệng. Một lúc lâu sau, cậu nghe thấy tiếng Kim Taehyung trả lời.

"Nói là tình nhân, em tin không?"

Cả cơ thể Min Yoongi chốc lát rơi xuống đáy vực thẳm. Là tình nhân, thật sự là tình nhân ư? Cậu ngước đôi mắt đã ươn ướt nhìn hắn, Kim Taehyung lại dửng dưng như không có gì. Min Yoongi cậu hết hi vọng rồi, thực sự hết hi vọng rồi.

"Em ăn xong rồi. Em đến trường đây."

Thức ăn cũng nuốt không trôi nữa, cậu nhanh chóng đứng dậy bỏ đi, cậu không muốn khóc trước mặt hắn, càng không muốn cho hắn thấy cậu yếu đuối.

Kim Taehyung liền nắm cánh tay cậu kéo lại, Min Yoongi xoay một vòng rồi lọt thỏm trong lòng hắn. Kim Taehyung đặt cậu ngồi trên đùi, đối diện với hắn. Min Yoongi xoay mặt không nhìn, hắn lại ép cậu nhìn thẳng. Cậu không kìm được rơi nước mắt, giọt nước mắt liền bị hắn lau đi, giọng hắn khàn khàn, dỗ dành.

"Đừng khóc, tôi sẽ đau lòng."

Min Yoongi né tránh cái động chạm của hắn, bàn tay bé nhỏ muốn gỡ vòng tay to lớn của hắn nhưng lại không cách nào thoát ra, Min Yoongi bất lực ngồi yên trong lòng Kim Taehyung. Kim Taehyung nghiêng đầu nhìn cậu, thật lâu sau mới lên tiếng.

"Mau đến giảng đường đi, nếu không sẽ trễ học."

Min Yoongi mở to mắt nhìn hắn. Kim Taehyung nhìn thấy trong đáy mắt cậu là hụt hẫng, có lẽ cậu nghĩ hắn giữ cậu lại là để giải thích nhưng hắn đã không làm vậy, Min Yoongi hiện tại là hụt hẫng và trống rỗng.
.

.
.
.
"Yoongi, Min Yoongi. Min Yoongiii"

Won Soo Jae lớn tiếng gọi, Min Yoongi giật mình bừng tỉnh, đánh vào vai Won Soo Jae mấy cái thật mạnh.

"Giật cả mình. Có chuyện gì sao anh Soo Jae?"

Won Soo Jae ngồi xuống đối diện Min Yoongi, một tay chống cằm nhìn cậu, tay còn lại rảnh rỗi gõ gõ lên bàn.

"Em hôm nay sao thế? Cả ngày cứ đờ người ra."

"Em ổn mà. Chỉ là hơi mệt thôi."

Min Yoongi len lén thở dài. Người anh này luôn quan tâm đến cậu như vậy, rất giống một người anh trai quan tâm em trai, cũng giống một người đang quan tâm đến người họ thích. Có đôi lúc, Min Yoongi nhìn thấy trong dáng vẻ thư sinh nho nhã của Won Soo Jae là hình ảnh nhỏ nhắn người anh trai nuôi năm tám tuổi của cậu. Won Soo Jae lại lần nữa cất giọng chặt đứt dòng suy nghĩ của Min Yoongi.

"Em có cha mẹ nuôi năm tám tuổi à?"

Min Yoongi hoàn hồn, bất ngờ nhìn thẳng vào Won Soo Jae đang ngồi ngay trước mặt, cậu thấy anh đang đọc nhật ký của cậu. Min Yoongi nhanh tay giật lại, cao giọng.

"Won Soo Jae anh đọc trộm nhật ký của em."

Won Soo Jae nhún vai, bày ra vẻ mặt vô tội.

"Là em để tùy tiện trên bàn, anh vô tình đọc được. Cái này không thể trách anh."

Won Soo Jae sấn tới, hỏi dồn dập Min Yoongi.

"Mà này, em có cha mẹ nuôi sao? Trước giờ anh chưa từng nghe em nhắc đến họ."

Min Yoongi trở nên lúng túng, mặc dù cậu xem Won Soo Jae như anh ruột nhưng cậu cũng chưa bao giờ kể về quá khứ của cậu. Một phần là vì cậu không muốn ai biết quá nhiều về cậu, một phần là vì quá khứ của cậu quá đáng sợ, quá bi thương đi, một chút cậu cũng không muốn nhắc lại. Chuyện năm tám tuổi của cậu cũng chỉ có Jung Hoseok và Kim Taehyung biết mà thôi.

"Anh...anh đã đọc được tới đâu rồi?"

"Hmm tới đoạn ba mẹ nuôi của em bị người ta sát hại."

Trong lòng Min Yoongi đột nhiên dâng lên cảm giác khó chịu, liền khẩn trương thu dọn đồ đạc vào ba lô, chuẩn bị ra về. Won Soo Jae lại từ tốn hỏi cậu một câu mà từ nhiều năm nay cậu rất muốn biết đáp án.

"Em có muốn tìm ra hung thủ sát hại cha mẹ nuôi của em không?"

Min Yoongi nheo mắt nhìn Won Soo Jae, là người nhạy cảm lại rất giỏi nhìn thấu tâm tư của người khác, không khó để cậu nhận ra lúc Won Soo Jae nói câu này không giống với Won Soo Jae trước đây cậu gặp, có phần âm trầm, cũng có phần nguy hiểm hơn.

"Bằng cách nào?"

Min Yoongi cẩn thận hỏi lại, vẫn không quên dò xét thái độ của Won Soo Jae.

Won Soo Jae tiến đến choàng qua vai cậu, giọng chắc nịch.

"Anh giúp em điều tra."

Min Yoongi để mặc Won Soo Jae tươi cười kéo cậu ra khỏi giảng đường, chốc chốc cậu lại nhìn vẻ mặt của Won Soo Jae, vẫn là vui vẻ như vậy, chẳng có chút gì nguy hiểm hay khó đoán. Min Yoongi trấn an bản thân có lẽ lúc nãy cậu nhìn nhầm thôi, Won Soo Jae vẫn là Won Soo Jae hoạt bát tốt bụng mà cậu biết. Min Yoongi nhẹ nhàng thở ra, là cậu nghĩ nhiều rồi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#taegi