Of Bunnies and Demons (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Rimuru bước vào văn phòng, đóng cửa lại và khóa nó trước khi buông một tiếng thở dài thườn thượt. Có vẻ như mọi người luôn cần đến sự chú ý của cậu, thành ra hiếm khi nào mà cậu có thời gian để nghỉ ngơi, theo bất kỳ nghĩa nào.

Bước tới bàn làm việc, vị chúa tể nào đó sẵn sàng ngồi đó và không làm gì cả trong khoảng một giờ tới. Mọi người đều biết rằng một khi cửa khóa có nghĩa là cậu không muốn bị quấy rầy, vậy nên cậu sẽ có một khoảng thời gian yên bình bên cửa sổ nhỏ nhỉ.

Ngồi không lại đâm ra nhàm chán, cậu lại lòng vòng quanh phòng làm việc một chút cho đến khi tầm mắt cậu va phải một chiếc hộp trên bàn mà trước đó cậu không để ý. Rimuru chắc chắn nó không ở đó khi cậu rời đi vào buổi sáng. Tính tò mò trỗi dậy, cậu mở nắp hộp ra nhìn vào bên trong. Quần áo?.. Huh?

Rimuru cầm bộ đồ màu xanh lên, giơ nó ra xa cách một cánh tay và bắt đầu nghiên cứu nó. Kiểu dáng liền thân à... Sự nghi ngờ của Rimuru càng được chắc chắn khi nhìn lại chiếc hộp và thấy một đôi giày cao gót xanh lam và chiếc băng đô tai thỏ. Bên dưới đáy họp là những phụ kiện - một chiếc nơ và còng tay màu trắng.

Thật không may, có vẻ Rimuru đã biết chính xác tại sao bộ trang phục này lại ở đây rồi. Làm thế quái nào mà cậu lại bị Shion và Shuna thuyết phục mặc bộ trang phục này cho lễ hội tối nay chứ, cậu thực sự không biết. Đúng vậy, những bộ trang phục này là ý tưởng của Rimuru - kẻ đã từng là con người và có đủ tài liệu tham khảo để chia sẻ cho mọi người cùng lựa chọn. Kìa, thành quả lao động của cậu đấy.

Rimuru đặt bộ bodysuit vào hộp và lắc đầu. Cậu không thể đổ lỗi cho ai khác ngoài bản thân. Chà, thật ra cậu cũng có thể thử nó và xem bản thân trông buồn cười đến mức nào. Nghĩ là làm, Rimuru nhanh chóng tạo ra một chiếc gương dài và màn che riêng tư. Chủ yếu là vì sự thoải mái của chính mình thôi. Cậu mang cái hộp đến chỗ màn che và thay đồ.

Thật sự rất khó cho vị chúa tể đề có thể đút được đùi của mình qua phần ống quần. Sau một hồi cố gắng vật lộn thì chúng cũng đã ở đúng vị trí. Thật nhẹ nhõm. Còng và nơ thì dễ xử lý hơn. Và thật sự thì chưa ai từng nói với cậu là mấy cái tai thỏ này lại khó đội lên đầu đến vậy.

Để mặc được bộ đồ này cũng không phải quá khó nhưng cũng chẳng dễ là bao. Tuy nhiên, nó lại ôm sát cơ thể đến không ngờ. Chắc chắn là cậu đã từng đưa ra vài ví dụ về trang phục bó sát, nhưng cái này thì hơi lố quá rồi. Rimuru cau mày nhìn hình ảnh phản chiếu của chính mình trong gương. Bộ đồ liền thân trông như được tô điểm nổi bật lên vậy. Rimuru sẽ xấu hổ đến bốc hơi mất vì cậu không muốn để lộ mấy chỗ quá nhạy cảm đâu. Cậu thấy biết ơn vì người làm bộ đồ này đã dùng vải co dãn và..,trong nó hơi ướt át nữa.

Sau khi mang đôi giày cao gót cùng màu được để sẵn trong hộp, cậu quay lại để có thể nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình. Hmm, phải thừa nhận rằng bây giờ mông cậu trông khá đẹp đấy chứ. Có lẽ mấy câu chuyện phiếm về giày cao gót mà cậu từng nghe ở văn phòng cũ đều là sự thật nhỉ. Mặc dù cậu cũng có từng nghĩ tới việc thử mấy loại đồ này nhưng với cái body trong quá khứ thì khá là...Nhưng mà cơ thể hiện tại của cậu thì dễ thương hơn nhiều, nhỏ nhắn như em bé vậy và cậu hoàn toàn có thể mặc những bộ đồ như thế này.

Chắc vậy...

Mặc dù rất xấu hổ nhưng Rimuru cũng không thể để mọi người nhìn thấy bản thân không mặc trang phục của mình trong lễ hội được, họ sẽ buồn lắm.. Ngay cả Ranga cũng yêu cầu một đôi tai thỏ cho dịp này mà. Rimuru rất mong chờ để được nhìn thấy mọi người diện những bộ trang phục thật đẹp và cùng nhau vui vẻ, vì vậy cậu không còn lựa chọn nào khác ngoài việc phải chịu đựng.

Tạm gạt những suy nghĩ không cần thiết sang một bên và đưa tay ra sau để kéo khóa bộ đồ, vị lãnh chúa lại càu nhàu vì cái khóa, cố xoay người một chút để cố gắng có được góc nhìn tốt hơn.

Tại sao cái khóa nó nằm xa quá vậy trời?

Nó thật sự rất khó với tới, cậu thậm chí còn phải quay vòng tròn như chó con đuổi theo đuôi của mình. Sau vài lần thử, Rimuru buộc phải thừa nhận thất bại. Đến lúc này thì cậu không thể làm gì khác ngoài bực bội và lầm bầm chửi mấy câu với chính mình.

"Ahh-, mình không thể gọi Shuna hay Shion được, quá xấu hổ! Veldora thì đang đi làm nhiệm vụ đặc biệt mà mình giao cho cậu ấy mất rồi."

Rimuru nhíu mày khi nghĩ về việc nhờ ai đó đến giúp cậu.

"Mình đoán là Diablo có thể, nhưng có lẽ hắn đang bận làm gì đó kh- "

Chưa kịp lẩm bổng xong thì...

"Ngài đã gọi tôi sao, ngài Rimuru?"

"Ahh -"

Rimuru không hề tự hào chút nào về cái tiếng kêu ngạc nhiên đó của khi giọng Diablo vang lên. Im lặng chờ đợi một lúc. Không có gì khác nữa. Tiếng nói do cậu tưởng tượng ra à? Rimuru lén nhìn ra ngoài mép màn che và chớp mắt.

À, phải rồi, gã ác ma đó đang ở trong phòng, im lặng và chờ đợi mệnh lệnh của cậu. Gã cứ đứng đó nhắm mắt với nụ cười mĩm trên môi. Mặt Rimuru bỗng trở nên nóng rực và cậu dường như không nhận thức được điều đó. Diablo đã ở đây rồi, nên cũng không thể bảo gã rời đi được.

Rimuru hắng giọng một cái rồi trả lời, "À, ta đang tự hỏi liệu ngươi có thể giúp ta một chuyện được không?"

"Tất nhiên rồi, thưa chúa tể! Chỉ cần là mệnh lệnh của ngài!"

Diablo đáp, đôi mắt gần như sáng lấp lánh khi nghĩ đến việc bản thân sẽ trở nên hữu ích.

"Ừm, được rồi... nhưng đừng có cười đấy..." Rimuru lầm bầm.

"Tôi sẽ không bao giờ làm điều đó, thưa ngài." Diablo trấn an cậu bằng một cái lắc đầu.

Dù cho Diablo có nói vậy nhưng cậu vẫn ngại. Rimuru cố lờ đi sự thật rằng má mình đang nóng và bước ra khỏi chỗ thay đồ. Cậu quan sát đôi mắt mở to của Diablo trước khi chúng chạy dọc theo chiều dài cơ thể cậu, một cách chậm rãi. Có gì đó rất lạ trong ánh nhìn mãnh liệt của Diablo, nó khiến cậu thấy bồn chồn..

Rimuru hắng giọng, "Ta biết nó rất kì cục, nhưng mà ta đã hứa sẽ mặc nó trong lễ hội lần này!" Rimuru lo lắng vén mái tóc dài qua vai phải và lướt ngón tay qua ngọn tóc, liên tục đảo mắt nhìn hết tất cả mọi ngóc ngách của căn phòng... trừ gã quản gia của mình mà thôi.

Sau một hồi im lặng, Diablo cũng lên tiếng, "Không hề ngớ ngẩn chút nào, trông ngài vô cùng.. gợi cảm." cùng với một vệt đỏ đáng nghi trên má.

Rimuru cứng người lại. Nhìn lại gã quản gia của mình để chắc chắn là cậu không nghe nhầm. Cả khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ tột độ, cậu liên tục lắc đầu phủ nhận, "Ngươi không cần phải trêu chọc ta!"

"Thần sẽ không bao giờ."

Giọng điệu nghiêm túc đến mức khiến Rimuru phải dừng lại. Quan sát Diablo cẩn thận một lúc, mặc dù gã vẫn đứng yên với một bàn tay đặt trên ngực nhưng đầu lại quay sang một bên. Có vẻ như tên này đang cố làm mọi cách để không phải đối mắt trực tiếp mà vẫn có thể thể hiện sự cung kính với chúa tể của mình.

Sheshh.. Rimuru bĩu môi và khoanh tay lại, lẩm bẩm "Vậy tại sao ngươi lại không nhìn vào ta hả? Chỉ là ngươi không muốn cười vào mặt ta chứ gì."

Trong chớp mắt, Diablo biến mất. Những sợi tóc sau gáy Rimuru dựng đứng lên. Ai đó hay cái gì đó đang ở trong không gian riêng của cậu. Cảm giác choáng ngợp này thường sẽ khiến cậu rơi vào trạng thái phòng thủ ngay lập tức, nhưng khi một bàn tay đeo găng quen thuộc xuất hiện trước mặt và đặt một ngón tay lên môi cậu, Rimuru không nói một lời.

Chất giọng khàn khàn của Diablo thì thầm bên tai, "Bởi vì khi tôi nhìn thẳng vào ngài với bộ trang phục khiêu khích thế này, tôi sẽ nảy sinh những suy nghĩ không trong sạch với ngài." Gã dừng lại một lúc. Một cơn rùng mình chạy dọc sống lưng Rimuru khi cậu cảm nhận được hơi thở nóng hổi phả vào sau gáy mình. Giọng của Diablo bằng cách nào đó thậm chí còn có vẻ trầm hơn khi gã hỏi, "Ngài có cần tôi giúp ngài kéo khóa không, thưa chúa tể?"

Rimuru nuốt nước bọt. Đột nhiên cậu nhận ra bầu không khí trong phòng đã trở nên căng thẳng đến mức nào. Không khí như đặc quánh lại, nặng nề hơn, một cảm giác mà đã lâu rồi cậu chưa được trải qua. Rimuru cố gắng hết sức để phớt lờ cái cảm giác kích thích đột ngột đang đâm thẳng vào giữa háng mình và trả lời, "U-ừ."

Hơi thở như nghẹn lại, cậu cắn chặt môi dưới khi cảm nhận được những ngón tay của Diablo đang lướt dọc theo sống lưng, từ từ kéo khóa lên. Được rồi, đáng lẽ mọi chuyện không nên kích thích thế này, cậu càng không nên kích động quá mức. Tuy nhiên, tâm trí Rimuru ngay lập tức tự hỏi liệu có cách nào để kéo dài tình trạng này thêm một chút không...

Khi dây kéo đã lên đến đỉnh, Diablo mới thả nó ra và hỏi, "Ngài có cần gì ở tôi nữa không, ngài Rimuru?"

"TA-!"

Rimuru không biết cậu muốn nói gì nhưng cậu biết rằng mình chưa sẵn sàng để Diablo rời đi. Cậu chắc chắn rằng mình sẽ có sẵn một lý do nào đó để bào chữa khi quay lại nhìn Diablo qua vai mình.

Chắc vậy...

Rimuru chợt im lặng và sững sờ khi nhận ra hai người họ đang đứng trong tư thế thân mật đến mức nào, không cần di chuyển chút nào cũng có thể chạm vào đối phương. Cơ thể lại nóng bừng lên, trong lòng nổi lên niềm khao khát cháy bỏng, cậu muốn khám phá khoảnh khắc thân mật này. Sau khi nhìn chằm chằm vào đôi môi của người đối diện thêm một lúc, Rimuru cuối cùng cũng chịu xoay mặt đi chỗ khác với ý định tìm hiểu xem liệu có phải cậu là người duy nhất cảm thấy vậy hay không.

Tuy nhiên, cái ý nghĩ đó chỉ tồn tại cho đến khi họ lại chạm mắt nhau. Ánh mắt quyến rũ của Diablo thật đáng chú ý, mặc dù gã không cử động chút nào nhưng rõ ràng là có điều gì đó không ổn. Có vẻ như gã đang đấu tranh nội tâm chuyện gì đó. Giờ thì Rimuru lại thấy lo lắng rồi, nhưng có lẽ cậu vẫn sẽ giữ được bình tĩnh dù có chuyện gì xảy ra đi nữa.

Rimuru quay lại để đối mặt với gã, vẻ mặt thể hiện sự lo lắng khi cất giọng hỏi, "Ngươi ổn chứ?"

Diablo nhắm mắt lại, nở nụ cười và đáp lại, "Tất nhiên rồi, thưa ngài."

"Nói sự thật," Rimuru yêu cầu, không quá khó để nhận ra rằng người đối diện đang không hoàn toàn thành thật với mình.

Đôi mắt của Diablo từ từ mở ra. Sau đó, gã liếc sang một bên và nói, "Được ở gần ngài như vậy, lúc này ..."

"Nó tệ đến thế à?" Rimuru hét lên, cảm thấy chán nản. Cậu biết bản thân không hề xinh đẹp hay gì cả, nhưng cậu không nghĩ mình sẽ tệ đến mức khó có thể nhìn, dù chỉ là thoáng qua.

Diablo che mắt bằng tay phải và lắc đầu, "Tay của tôi."

"Có chuyện gì với chúng vậy?" Rimuru hỏi, thắc mắc rằng tay gã thì liên quan gì đến cuộc trò chuyện này. Cậu không thấy bất kỳ vết thương đáng chú ý nào nhưng nếu gã bị đau hoặc gì đó thì ít nhất Rimuru có thể đưa gã một lọ thuốc.

"Chúng muốn chạm vào."

"Ah."

Cảm giác nóng rát quen thuộc lại lan trên má Rimuru. Cậu cắn nhẹ môi dưới khi nghĩ về điều đó.

Trong cuộc sống còn nhiều điều tồi tệ hơn việc bị một ác ma nóng bỏng chạm vào mà nhỉ. Rimuru không hoàn toàn phản đối suy nghĩ của mình.

Gạt mấy suy nghĩ kỳ lạ sang một bên, cậu cũng không thấy nó gây hại gì cả. Rimuru, một lần nữa, cố gắng hết sức để tránh nhìn vào mắt tên kia khi lẩm bẩm, "Ta đoán là được.."

"Ngài Rimuru?" Diablo chớp mắt ngạc nhiên.

"Làm đi.." Rimuru lặp lại một cách quyết đoán hơn một chút và, mặt cũng đỏ hơn. Cậu cũng không biết có chuyện gì đang xảy ra với mình nữa. Có điều gì đó về sự gần gũi của họ, cộng với ánh nhìn nghiêm túc nhưng đầy sự ngưỡng mộ của gã khiến cậu muốn làm nhiều thứ hơn nữa.

Nhưng Rimuru chắc chắn sẽ không ngờ được rằng Diablo chỉ đơn giản vẽ theo hình dạng của đôi tai thỏ màu xanh trên đầu cậu rồi rụt tay về. Giờ đến lượt Rimuru chớp mắt ngạc nhiên. Có phải cậu và Diablo hiểu khác nhau khi nói về từ 'chạm' không vậy? Có phải cậu đã hiểu sai tình hình đến thế không? Không, cậu không cho là như vậy.

Diablo lùi lại hai bước lớn rồi cúi người nói: "Cảm ơn Chúa tể. Tôi sẽ rời đi ngay bây giờ."

"Hảaaa? Thật luôn à?" Rimuru gần như hét lên. Có lẽ là sự thất vọng đã lấn át cảm xúc của Rimuru khi buột miệng nói: "Ngươi thậm chí còn chả đụng vào ta chút nào cả! Vậy cái bầu không khí ám muội khi nãy là sao vậy?"

"Tôi không hiểu, thưa ngài." Diablo trả lời thẳng thừng.

Không thể tin được. Hoàn toàn không thể có chuyện cậu là người duy nhất cảm thấy bối tối họ đối mặt nhau được. Rimuru đang cố gắng phủ định điều đó. Cậu bước tới chỗ Diablo, hoàn toàn quên mất rằng mình không quen đi giày cao gót, nhưng cậu nhanh chóng được nhắc nhở bằng một cú vấp ngã và rơi ngay vào vòng tay ai đó khiến cả hai ngã xuống sàn.

"Ouch.. Mang giày cao gót thật khó." Rimuru càu nhàu khó chịu, cậu ngồi thẳng dậy và nhanh chóng nhận ra tư thế kì lạ của họ.

Bằng cách nào đó, cú lộn nhào đã khiến Rimuru yên vị trên bụng Diablo, phần trên của bộ đồ thỏ bị trượt xuống, để lộ một núm vú nhỏ màu hồng nhạt. Khoảnh khắc đó, thời gian như ngừng lại, không một tiếng động. Rimuru nhìn xuống và thấy Diablo đang thầm lặng nhìn cậu với đôi mắt mở to không chớp.

"Ah! X-xin lỗi!" Rimuru vội đứng dậy theo bản năng. Thật không may, đôi giày của lại một lần nữa khiến cậu bị trượt về phía sau.

"Đừng-!"

Rimuru sững người khi Diablo nắm lấy eo mình, dù đã muộn một giây, nhưng chắc chắn cậu đã đụng trúng nó, thứ mà Diablo đang cố che giấu từ nãy đến giờ. Sự cương cứng rất rõ ràng, rất vững chắc của gã. Thật khó để Rimuru có thể dời mắt khỏi người quản gia của mình.

Má cậu ửng hồng, không biết phải làm gì cho đúng. Vào khoảnh khắc đó, Diablo đã nắm quyền kiểm soát tình hình. Gã nhanh chóng buông cậu ra và quỳ rập xuống, Rimuru đứng dậy với khuôn mặt đỏ chót, nhìn vào kẻ đang cúi đầu trước cậu.

"Tôi xin gửi lời xin lỗi chân thành nhất, ngài Rimuru," Diablo lẩm bẩm trên mặt đất.

"Tôi sẵn sàng chấp nhận bất kỳ hình phạt nào mà ngài ban xuống vì đã khiến ngài không vui dù chỉ trong một giây ngắn ngủi."

"...không phải." Rimuru lí nhí.

"Vâng?" Diablo ngước nhìn anh.

"Không phải ta không vui," Rimuru nói rõ, "...chỉ là ngạc nhiên thôi. Sau khi chạm vào đôi tai thỏ, ngươi có vẻ không quan tâm lắm nên ta nghĩ rằng ngươi..." Rimuru để câu nói đó trôi đi và quyết định điều chỉnh trang phục của mình để nó không còn rối mắt nữa.

Diablo lắc đầu phủ nhận, "Tôi sẽ không bao giờ không quan tâm đến ngài, Lãnh chúa Rimuru!!"

Sau khi làm phẳng lại bộ đồ, Rimuru ngân nga, "Vậy hãy nói cho ta biết đi, Diablo. Ngươi nghĩ bộ trang phục này rất gợi cảm phải không?"

"Khi ngài mặc nó, vâng,..." Diablo gật đầu.

Tay phải của Rimuru lần theo đường cong quanh đùi của bộ bodysuit. Sau đó, từ từ trượt lên thân mình cho đến khi chạm đến đỉnh. Cậu cảm nhận được đôi mắt gã dõi theo từng chuyển động của cậu mà không chớp mắt lấy một lần. Không khí dường như đặc lại với một cảm giác hưng phấn mãnh liệt và dễ lây lan. Rimuru biết đó không phải tưởng tượng của cậu.

Rimuru cắn môi dưới trong khi cân nhắc các lựa chọn của mình. Không thể phủ nhận rằng bây giờ cậu đang rất có tâm trạng. Và chắc cũng không quá điên rồ khi cậu nghĩ rằng họ có thể làm gì đó xa hơn nữa..

Chỉ có một cách để biết thôi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net