10.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Em sợ điều mình đang có một ngày nào đó sẽ mất đi

Thế nên thà rằng em chưa từng có nó.

---

Có lẽ vì hôm trước đã ngủ quá nhiều, hôm nay Gun Atthanphan đã thức dậy từ sớm, lúc cậu thức, Off Jumpol vẫn còn ngủ say. Dáng vẻ của anh trông rất mệt mỏi.

Gun Atthanphan nhìn gương mặt anh ở khoảng cách thật gần, thầm nghĩ, mấy hôm nay cậu bận, Off Jumpol cũng bận cùng cậu luôn. Vừa phải xử lý việc ở công ty mình lại vừa phải giúp Gun Atthanphan chuyện của tập đoàn Poonsawat.

Cậu vốn không định ra tay nhanh như vậy, cậu muốn từng bước từng bước, từ từ mà thôi. Nhưng không ngờ bên Khan Khunnok lại lộ đuôi quá sớm, nhân cơ hội trời ban này, cậu đành đẩy nhanh tốc độ tống khứ luôn ông Thirachai.

Nếu như không có sự giúp đỡ của Off Jumpol, tất cả mọi việc có lẽ...sẽ không thể thuận lợi thế này đúng không.

Off Jumpol không biết mơ thấy gì ôm chặt lấy cậu vào lòng, Gun Atthanphan cũng như thói quen dựa sát người vào trước ngực anh.

Cậu sửng sốt phát hiện.

Cậu bây giờ đã quá quen rồi, quá quen với việc ở bên cạnh Off Jumpol.

Không thể được.

Cậu nhắm mắt, yên lặng nhích ra, đè nén nhịp đập của con tim.

Cậu phải đi.

Trước khi bản thân lún sâu vào, cách tốt nhất là rời khỏi.

Lúc ăn sáng, Off Jumpol thấy cậu hơi thất thần.

Công ty bây giờ bắt đầu lại từ đầu, mọi việc vẫn còn bề bộn, rõ ràng Gun Atthanphan sẽ không có mấy khi rảnh rỗi thế nhưng cậu đi làm trước mà muốn ăn sáng cùng Off Jumpol.

"Sao vậy? Em đang nghĩ gì thế?" Off Jumpol đặt ly sữa nóng xuống bên tay cậu, hỏi.

"A? Không có gì." Gun Atthanphan thuận miệng đáp, cầm ly sữa lên uống, không để ý rằng Off Jumpol vẫn luôn quan sát cậu.

Off Jumpol nhìn sắc mắc Gun Atthanphan, trong lòng có chút bất an.

Cậu cứ luôn giấu giếm tâm sự, đã lâu như vậy rồi, cậu tính ra chỉ mở lòng chủ động chia sẻ với anh một lần duy nhất. Đó là lần ở phòng tập nhạc, cậu kể cho anh nghe về câu chuyện cây đàn guitar.

Giống như loài sò trong chiếc vỏ, dù cho người bên cạnh có dùng cách nào, cũng không thể chạm được đến phần mềm mại bên trong vỏ.

Mà Off Jumpol cũng biết rõ tất cả những điều cậu làm chỉ là vì tập đoàn Poonsawat.

Anh đã từng nói đùa với Arm Weerayut rằng, Gun Atthanphan đồng ý kết hôn với anh là vì muốn lấy được tập đoàn nhà Poonsawat, vậy đến khi cậu lấy được nó rồi, có khi nào sẽ ly hôn với anh không?

Arm Weerayut cười phá lên bảo anh bị chứng lo âu quá độ, gã bảo chẳng phải Gun Atthanphan vẫn luôn ở bên cạnh sao, việc lớn việc nhỏ gì chỉ cần anh nói, cậu sẽ gác hết mọi việc trên tay cùng anh hoàn thành đấy à?

Off Jumpol lắc đầu, tự cười bản thân, không nói nữa.

Off Jumpol ơi là Off Jumpol, mày nhìn mà xem, mày cũng nhận ra rồi đó thôi.

Từ trước đến nay em ấy chưa từng mở miệng nói muốn mày làm gì cho em ấy.

Cũng chưa hề nói em ấy muốn làm những điều đó vì mày.

Off Jumpol là một kẻ lớn lên trong cuộc sống tràn đầy tình yêu thương.

Bố mẹ thương anh, bạn bè quý anh, anh đã quen nhận được tình yêu từ người khác, việc trao tình cảm cho người khác với anh là lẽ đương nhiên.

Nhưng không biết làm sao để khiến người khác trao tình cảm cho anh.

Cũng không biết làm sao để người khác nguyện mở lòng để anh bước vào.

Anh dùng tất cả dịu dàng của mình dành cho Gun Atthanphan, tuy vậy anh vẫn cảm nhận được Gun Atthanphan sẽ mang theo tất cả dịu dàng ấy đi mất.

Trước khi đi làm, Gun Atthanphan đứng ở cửa, đã mang xong giày đang chờ anh. Off Jumpol nhìn Gun Atthanphan thật lâu, gương mặt xinh đẹp và ngoan hiền. Anh nhìn rất lâu, mãi đến khi Gun Atthanphan ngạc nhiên gọi một tiếng 'anh'. Off Jumpol mới sà đến hôn cậu.

Một nụ hôn thật mềm.

Anh hôn rất sâu, cuốn lấy vị sữa còn vương trong miệng cậu. Đến khi buông ra, Off Jumpol nhìn đôi môi đỏ mọng kia, ôm chặt lấy người.

"Chờ anh về, anh đưa em về nhà ba mẹ ăn cơm."

"Ừ." Gun Atthanphan nháy mắt, tựa đầu lên vai Off Jumpol, vương vấn mùi hương trên cơ thể anh.

Đây cũng là lần cuối cùng rồi.

Cùng ba mẹ ăn tối, Gun Atthanphan vừa nghe họ trò chuyện vừa yên lặng ăn hết thức ăn Off Jumpol gắp cho mình. Nếu Mae và Por có hỏi gì cậu sẽ cười tươi trả lời.

Một bữa ăn thật vui vẻ.

Khi ra về, Gun Atthaphan sững lại một chút rồi ôm Mae và Por mỗi người một cái.

Mae có hơi ngạc nhiên nhưng cũng ôm chặt cậu, vừa nhè nhẹ vỗ lưng vừa đánh ánh mắt qua Off Jumpol như hỏi tại sao cậu lại làm vậy.

Off Jumpol nắm chặt lòng bàn tay, lắc đầu.

Giọng Gun Atthanphan hơi nghèn nghẹn, chúc ba mẹ đi du lịch vui vẻ.

Hai ông bà đặt vé mấy ngày nữa sẽ đi Thuỵ Sĩ.

Mae và Por gật đầu, chờ đến khi xe của Off Jumpol và cậu khuất xa rồi mới đi vào nhà.

Trong xe.

Sự lặng im bao trùm khắp không gian nhỏ hẹp, tim Off Jumpol đập nhanh bất thường, anh cảm thấy trên đầu mình như có treo một thanh kiếm Damocles*, bất cứ khi nào cũng sẽ giáng xuống phán quyết của số phận.

(*Damocles là một nhân vật xuất hiện trong một giai thoại thường được gọi là "Thanh kiếm của Damocles", một ám chỉ về hiểm họa sắp xảy ra)

Hai người dường như đều biết được chuyện gì sắp xảy ra.

Cứ nặng nề như thế cho đến khi về tới nhà, mấy ngày nay nhà dì Chen có việc, dì xin nghỉ mấy ngày. Off Jumpol có thuê một người giúp việc theo giờ, làm xong việc thì đi rồi.

Bibi vẫn ngồi chờ anh chủ về như thường lệ, Gun Atthanphan ôm nó lên lầu, Off Jumpol đi theo phía sau cậu, thấy cái đuôi xù của Bibi ngoe nguẩy.

Lúc Gun Atthanphan đi tắm, Off Jumpol ngồi trong phòng với Bibi.

Nó nhảy nhảy chơi với món đồ chơi anh chủ cầm trên tay, Off Jumpol nhìn nó, hỏi: "Nhóc nói xem, có phải em ấy sắp đi không?"

Bibi đã bắt được quả bóng, vui vẻ cắn cắn lăn lăn.

"Là anh đoán sai rồi nhỉ, em ấy làm sao rời xa anh được chứ?"

"Không thể được, đúng không?"

Off Jumpol tự hỏi tự trả lời, giống như muốn tìm một sự đồng cảm từ Bibi.

Lần đầu tiên anh yêu một người, nhưng hình như người đó không yêu anh, người đó sắp đi rồi.

Là một kẻ chinh phạt trên thương trường, anh thừa hiểu nếu cái gì không chắc chắn có được, thì hãy bỏ đi. Cảm xúc đều là những thứ rất vô dụng. Anh ngồi dậy ôm Bibi lên vuốt ve, thế nhưng nó cứ giãy nảy trong lòng anh, vụt một cái nhảy ra chạy mất.

Off Jumpol nhìn đống đồ chơi trong ổ của Bibi, chợt bật cười.

"Anh đã nói rồi, cả hai giống nhau thật mà."

Lúc đẩy cửa vào phòng ngủ, Gun Atthanphan đã ngồi trên giường, thấy anh mở cửa thì nhìn sang ngay, giống như là chờ đợi rất lâu rồi vậy.

Off Jumpol đứng ở cửa, chờ cậu mở lời.

"Anh có còn nhớ khi chúng ta quyết định kết hôn, chúng ta đã nói những gì không?" Bàn tay giấu trong chăn của Gun Atthaphan bất an nắm chặt lại.

"...Nhớ, em nói em muốn có tập đoàn nhà Poonsawat, còn anh thì muốn có em." Off Jumpol chớp mắt, trả lời cậu.

"Phải, nên là, từ khi bắt đầu đây đã là một giao dịch, đúng không?" Lời nói rất rõ ràng, Gun Atthanphan nhìn Off Jumpol, đây là câu thoại cậu đã tập hơn một nghìn lần mới có thể lưu loát như vậy.

"Em vẫn luôn cảm thấy hôn nhân của chúng ta là một giao dịch sao?" Off Jumpol bỗng hiểu ra tất cả, tay anh nắm chặt lại buông thõng xuống. Thế nên đêm tân hôn cậu mới thản nhiên giao bản thân mình ra cho anh, thế nên ngoan ngoãn làm theo tất cả những gì anh muốn, thế nên trong lòng cậu anh chỉ như một vị khách trả tiền lấy đồ sao?

Hoá ra là như vậy.

Anh thấy Gun Atthanphan gật đầu, cười lạnh, hỏi: "Tập đoàn Poonsawat đã là của em rồi, còn em thì sao, em vẫn là của anh không?"

Off Jumpol nhìn chăm chăm vào người trước mặt, muốn kiếm tìm một chút rung động sau vẻ mặt kia.

Nhưng anh đã thất bại.

Bờ môi anh đã hôn vô số lần kia, chậm chậm hé mở, nói ra những lời anh đã sớm đoán ra nhưng bản thân vẫn không dám tin nổi.

"Không."

"Off Jumpol, chúng ta ly hôn đi."

Off Jumpol nghe xong câu nói đó, đã đứng tại chỗ rất lâu, sau đó nói mình còn có việc phải xử lý, bước vội rời đi. Gun Atthanphan ngồi trên giường mở điện thoại lên xem, đầu óc hỗn loạn.

Tin tức chạy một dòng thông báo của mảng giải trí, cậu vốn muốn lướt qua nhưng nhận ra một người gương mặt quen thuộc.

Là hôm đến xem diễn tập ở công ty của Arm Weerayut. Cậu chàng chơi đàn guitar tên...Fourth Nattawat.

Lúc ấy Arm Weerayut nói, đây là kiểu mà trước đây Off Jumpol thích.

Cậu vừa khéo lại nghe được câu này.

Cắn môi mở video lên xem, Fourth Nattawat vừa đàn vừa hát, sáng ngời trên sân khấu.

Lại nhớ đến khi cậu đứng ở cửa đã thấy Off Jumpol nhìn Fourth Nattawat rất lâu.

Cho nên khi đó cậu mới không chịu thua kém, bóc trần vết thương ngày trước của mình trước mặt Off Jumpol, còn đàn guitar cho anh nghe mặc dù đã rất lâu mình chưa động đến. Kết quả thì sao? Kết quả là tiếng đàn xuất sắc của Fourth Nattawat trên sân khấu hôm nay như một sự nhạo báng cho sự hỏng bét lúc ấy của Gun Atthaphan.

Cậu chỉ như một con chuột, nhỏ bé, nhát gan, cái gì cũng sợ còn làm ra vẻ khó gần. Ba cậu mới vào tù, người anh cùng cha khác mẹ thì cứ lăm le tìm cậu báo thù, người trong tập đoàn Poonsawat lại cứ xì xầm cậu dựa vào Off Jumpol để có được công ty. Trừ cái mã ngoài ra, cậu chẳng có gì cả.

Còn Off Jumpol.

Anh mạnh mẽ, hào hoa, là mục tiêu của bao nhiêu trai xinh gái đẹp trong tầng lớp thượng lưu. Anh tài giỏi, dám nghĩ dám làm, gia thế khủng, có tầm nhìn xa, cái gì anh cũng có, còn tốt hơn người.

Có lẽ thất bại duy nhất trong đời anh chính là kết hôn với cậu.

Một người...còn khác xa với kiểu người mà anh thích.

Gun Atthanphan mãi nghĩ lung tung, chợt nghe tiếng động dưới lầu, cậu tung chăn ra chạy xuống.

Arm Weerayut đưa Off Jumpol về, lúc đỡ lấy anh, Gun Atthanphan nghe được mùi rượu rất nồng.

"Không sao, em đừng lo, nó uống có ba ly thôi, không say đâu..."

Arm Weerayut tò mò nhìn cậu và Off Jumpol, đánh tiếng hỏi: "Xảy ra chuyện gì thế? Lúc nãy nó vừa uống vừa khóc làm anh sợ gần chết, hỏi nó thì nó không nói, hai người cãi nhau à?"

"...Không có." Gun Atthanphan ôm eo Off Jumpol, cảm nhận được hơi thở nóng rực của anh phà lên gáy mình.

"Không thì tốt, chắc lát nó sẽ ổn thôi, anh về trước nhé."

Arm Weerayut nhìn cả người Off Jumpol dính lấy Gun Atthanphan, có hơi buồn cười, nói là miếng keo chó không sai đi đâu mà.

Chờ Arm Weerayut đi rồi, Gun Atthanphan mới đỡ Off Jumpol nằm xuống sofa, đi rót cho anh cốc nước, đặt lên bàn trà, chờ Off Jumpol tỉnh táo lại.

5 phút sau.

Thật ra Off Jumpol vẫn luôn tỉnh táo, chỉ là không biết nói gì, anh sợ khi mình tỉnh lại sẽ tiếp tục phải nói vấn đề lúc nãy.

Nhưng anh cũng không thể mãi thế này.

Cầm ly nước trên bàn uống cạn, nhìn vào mắt Gun Atthaphan, Off Jumpol trầm ngâm một hồi, nói: "Nhất định phải ly hôn sao? Do anh...có chỗ nào làm chưa tốt phải không?"

"Không phải, anh rất tốt." Gun Atthanphan lắc đầu, anh quá tốt, tốt đến mức vượt qua khỏi những gì em có thể tưởng tượng ra.

"Vậy thì tại sao?" Bàn tay cầm ly nước của anh run run, chậm chậm đặt nó lên bàn.

"Em muốn bắt đầu một cuộc sống mới."

"Cuộc sống mới, không có anh sao?"

"Gun Atthanphan, đã ngần ấy thời gian rồi, em đã từng có chút nào... yêu anh không?" Off Jumpol ngẩng đầu, nhìn cậu.

"...Không." Gun Atthanphan tránh đi ánh mắt của anh, đáp.

"Nhìn vào mắt anh, nói lại một lần nữa." Off Jumpol cắn răng, hai tay bóp tay tay vịn ghế sô pha, đầu ngón tay trắng bệch.

Gun Atthanphan hít một hơi sâu, quay mặt qua, nhìn thẳng vào Off Jumpol, tàn nhẫn nói với anh, cũng như tàn nhẫn nói với chính bản thân mình: "Không, từ trước đến giờ tôi chưa từng yêu anh."

Vừa dứt lời, cậu đã bị Off Jumpol đứng lên đè xuống ghế, hai tay Off Jumpol chống hai bên, nhìn cậu chằm chằm: "Nói lại một lần nữa."

"Tôi chưa từng...ưm!"

Câu nói chưa nói xong đã bị Off Jumpol nuốt vào, anh mạnh bạo hôn cậu, mặc cho Gun Atthanphan cắn môi anh, anh vẫn tiếp tục nụ hôn đầy vị máu tươi.

Hoá ra là từ trước đến giờ...em chưa từng yêu anh sao?

----

tuần sau là tui dô cao điểm ôn thi cuối kì òi nên mấy bà cứ bình tĩnh chờ nhé :>



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net