16.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Em có yêu tôi không

Em yêu anh nhưng em...

---

Bóng cây ngoài cửa sổ lướt qua tầm mắt dần xa, Gun Atthanphan cúi đầu yên lặng, cậu nắm chặt bàn tay mình, lại cố gắng đè nén cảm xúc muốn khóc, rất lâu sau cậu mới hỏi AJ đang lái xe phía trước.

"Cậu gọi anh ấy đến đúng không?"

AJ căng thẳng đổ mồ hôi ướt lòng bàn tay, ấp úng đáp.

"A...tôi...ờm, Khun Gun, kế bên anh có một bình giữ nhiệt ấy, là nước mật ong, anh uống đi."

Thông qua vẻ mặt và ngữ điệu của AJ, Gun Atthanphan cũng đã đoán được hết, cậu không còn sức nói gì cả, quay đầu nhìn thấy bình giữ nhiệt bên cạnh mình, cậu cầm lên mở ra, vì mùi mật ong thoang thoảng bốc lên.

Uống từng ngụm nhỏ, nước ấm trôi vào dạ dày xoa dịu đi cơn đau xót khi lúc nãy mới nôn xong.

Gun Atthanphan ôm lấy bình giữ nhiệt, khóc không thành tiếng, nước mắt vừa rơi xuống mu bàn tay, nóng hổi thoáng cái đã nguội lạnh.

Off Jumpol nói đúng, là cậu không cần anh trước.

Bây giờ cậu hối hận rồi.

Thế có được không?

Không biết là nhờ uống nước mật ong hay là nhờ gặp được Off Jumpol, Gun Atthaphan hôm đó ngủ rất ngon. Thức dậy, ăn bữa sáng đơn giản xong, lại mang theo bình giữ nhiệt đêm qua ra ngoài.



Cùng lúc đó, không hiểu tại sao Koon Sanat bị anh trai tống lại về nước Đức, mấy kẻ tung tin Koon Sanat và Off Jumpol cũng bị cảnh cáo im mồm. Cứ thế tất cả tin tức trong một buổi sáng đã biến mất.

Trước khi Koon Sanat đi lại đến tìm Off Jumpol nữa, anh trai cậu ta đi theo đứng chờ ngoài cửa. Off Jumpol bảo vào đi, cậu ta đứng trước mặt Off Jumpol, khẽ liếc anh mình xong cúi đầu nói 'xin lỗi'.

Off Jumpol nhìn cậu ta, thấy người như sắp khóc đến nơi mới gật đầu.

"P'Off, em không cố ý đâu, em, em...em thích anh thật đó." Koon Sanat ngừng một chút, nói tiếp: "Tại sao chúng ta không thể giống xưa chứ? Chúng ta ngày xưa rất vui vẻ cơ mà?"

Tay Off Jumpol vẫn đang cầm tài liệu, anh đáp: "Hẳn là cậu phải biết rõ rằng tôi vốn đâu có thích cậu."

"Hơn nữa hai năm quen nhau, cậu cũng đâu có quan tâm đến tôi. Điều cậu quan tâm là đồ tôi mua cho hay thẻ tôi đưa cậu quẹt đấy thôi, không phải à?"

"Năm ấy tôi mặc kệ vì tôi cũng không rảnh để lo cậu làm gì, thế nên tôi cũng không biết cậu đã nói những gì về tôi. Nhưng bây giờ thì khác."

"Tôi đã nói với cậu là tôi đã có người tôi yêu, tôi không muốn người đó nghe được những điều nhảm nhí cậu tung ra, nên tôi mới làm như thế."

"Nếu như điều đó làm tổn thương cậu thì tôi xin lỗi."

Koon Sanat sững sờ, đây lần đầu tiên anh nói với cậu ta nhiều đến vậy, cậu ta chợt khuỵu xuống oà khóc, Off Jumpol không đỡ cậu ta, anh trai Koon Sanat cũng mặc kệ đứng ngoài cửa bấm điện thoại. Koon Sanat khóc đã đời, lát sau bình tĩnh lại rút khăn giấy chùi mặt, mới nói.

"Em thật sự đã từng thích anh, nên em mới cứ chạy theo anh mãi. Nhưng anh chẳng bao giờ để ý đến em."

"Xin lỗi, năm ấy em vốn không phải không tìm được người đi dự prom, em chỉ là mượn cớ đó tiếp cận anh. Sau đó lại tiếp tục muốn ở bên cạnh anh."

"Em thích anh là sự thật, anh không thích em cũng là sự thật, em biết anh đối xử với em hay những người khác đều tốt như nhau. Vì vậy em mới quyết định rời đi rồi cũng không còn tình cảm đó nữa. Em làm tất cả những chuyện đó là vì em ích kỉ, em tham lam, em muốn lợi dụng anh."

"Em xin lỗi, lần này em đi sẽ không về nữa. Nếu như còn có cơ hội gặp lại, hi vọng chúng ta vẫn có thể là bạn."

"Tạm biệt."

Đôi mắt Koon Sanat khóc đến đỏ hồng, nói xong tất cả những lời trong lòng rồi. Cậu ta ngoan ngoãn đi ra chỗ anh trai.

Anh trai Koon Sanat xin lỗi Off Jumpol một lần nữa xong mới dẫn người rời đi.

Off Jumpol tiễn người, lúc quay lại thì gọi cho JJ.

"Không phải tôi đã nói với cậu là đừng nói chuyện của AJ cho tôi sao?"

JJ đứng như trời trồng, mắt liếc liếc: "Tôi nhất thời gấp quá nên lỡ miệng."

Off Jumpol nhìn đến mức JJ phát run, mãi một hồi sau mới bảo "Ra ngoài đi", JJ nhẹ nhàng đóng cửa, dựa tường thở hắt ra một hơi, nhưng lại cảm thấy mình làm thật là đỉnh.

Lúc Off Jumpol gọi cho AJ, cậu ta ở bên cạnh nghe hết. Đứng trước việc hai ông chủ có nguy cơ đổ vỡ, thân làm cấp dưới làm sao có thể ngồi yên?

Thế là, hai người bắt tay nhau sau lưng hai ông chủ, phối hợp với nhau.

Hai ông chủ có hạnh phúc thì cuộc sống của hai anh em mới tốt đẹp được!



Chuyện của Koon Sanat đã giải quyết xong, buổi chiều lúc tan ca Off Jumpol nhận được tin nhắn của Gun Atthaphan.

"Bình giữ nhiệt của anh ở chỗ tôi, tôi mang sang cho anh nhé?"

Ngón tay Off Jumpol chạm lên màn hình, tự hỏi, Gun Atthanphan đang muốn làm gì.

Nếu như cậu muốn quay lại, Off Jumpol thật không biết nên làm như thế nào.

Phải trói cậu lại bên mình sao?

Nhưng anh không phải chỉ muốn con người cậu, anh còn muốn trái tim cậu.

Vừa lúc muốn nhắn "Bảo AJ mang sang đi" thì lại nhận thêm một tin nhắn nữa.

"Có muốn ăn bữa cơm luôn không?"

Off Jumpol chớp mắt, vẫn còn chưa biết trả lời thế nào, tin nhắn lại bị thu hồi.

Á à.

Đồ lừa đảo, đồ nhát gan, đồ con chuột.

Cậu lúc nào cũng thích trốn trong cái hang của mình, thật là chả biết đào đâu ra nhiều cảm giác bất an vậy luôn ấy.

Bước mấy bước đến gần cửa sổ, Off Jumpol chưa vội trả lời, chữ 'đã xem' vẫn hiển thị dưới tin nhắn trước. Mãi đến khi anh bấm vào khung reply 'Không cần', lại có một tin nhắn mới đến.

"Nếu anh có thời gian, chúng ta sẵn ăn một bữa cơm được không?"

Khoé miệng nhếch lên, Off Jumpol lẹ làng nhắn lại, không cho cậu bất kì cơ hội nào để hối hận nữa.

"Được."

"Vậy, 10 phút nữa tôi đến công ty anh."

Buông điện thoại xuống, Off Jumpol vào phòng nghỉ thay đồ, lẹ làng đẩy cửa ra ngoài.

JJ nhìn anh sắp đi cũng gấp gáp chạy theo, nói: "Chủ tịch, lát nữa có bữa cơm với đối tác...."

"Huỷ đi."

Off Jumpol nói đúng hai chữ xong, đã vào thang máy.

JJ mặt mũi méo xệch, đi sắp xếp lại lịch trình của Off Jumpol.


Trời cuối đông vẫn khá lạnh, Off Jumpol đứng bên đường chờ chừng 5 phút đồng hồ, mới thấy xe của Gun Atthaphan đến, ngừng trước mặt anh.

Mở cửa cho người vào, Gun Atthanphan chờ anh thắt dây an toàn xong, mới hỏi: "Anh chờ lâu không? Nãy giờ kẹt xe."

"Không, tôi mới xuống thôi." Off Jumpol nhìn gương mặt Gun Atthanphan, không còn trắng bệch như hôm qua mới an tâm hơn một chút.

"Anh muốn ăn ở đâu?" Gun Atthanphan lái xe vào làn, do dự hỏi.

"Em chọn đi, tôi có tí việc phải xử lý cái." Off Jumpol ho một tiếng, anh không muốn nghe thấy giọng điệu khách khí đó của Gun Atthaphan khi nói chuyện với anh, nhưng anh lại không biết nên nói gì với Gun Atthaphan. Thế nên chỉ đành mượn cớ làm việc lấy điện thoại ra vuốt vuốt.

Gun Atthanphan cũng không nói nữa, yên lặng lái xe, cậu không biết đi đâu, cuối cùng ghé vào một nhà hàng gần đó.

Hai người bước vào một trước một sau, giữa một khoảng cách, không hẳn là như hai người lạ mà cũng không phải là quen thân. Gun Atthanphan chọn một bàn kê bên cửa sổ ngồi xuống, cậu hỏi Off Jumpol muốn ăn gì, Off Jumpol ra hiệu gì cũng được, mắt vẫn dán vào điện thoại.

Gun Atthanphan không biết Off Jumpol thích ăn gì.

Lúc trước mỗi khi ăn cơm nhà, mỗi ngày là dì Chen lên thực đơn và nấu, nếu Off Jumpol có dặn dò gì khác thì cũng đều là dặn nấu mấy món cậu thích.

Đi ăn ngoài cũng thế, Off Jumpol biết khẩu vị cậu, gọi món lần nào cũng gọi món cậu ưa.

Nghĩ đến những điều này, lòng Gun Atthanphan có hơi bế tắc, cậu đành chọn mấy món signature của nhà hàng. Off Jumpol vẫn trưng ra dáng vẻ làm việc chuyên tâm, Gun Atthanphan dần điều chỉnh nhịp tim điên cuồng trong lồng ngực, nhưng vẫn bất an.

Đến khi món ăn được bưng lên hết, cậu mới thả lỏng một chút.

Thói quen dùng cơm của hai người đều rất tốt, khi ăn không nói chuyện, trừ tiếng leng keng khi dao nĩa chạm vào đĩa ra, chẳng còn tiếng động nào khác.

Ấy vậy mà đây là bữa cơm vui vẻ nhất của Gun Atthaphan.

Thỉnh thoảng cậu sẽ ngẩng lên nhìn Off Jumpol, vẫn là gương mặt nghiêm túc như xưa, nhưng ở đó lại không còn sự dịu dàng ấm áp.

Cậu có một ảo giác, người ngồi trước mặt cậu đây là chủ tịch tập đoàn Adultkittiporn, không phải Off Jumpol.

Bữa cơm lặng yên kết thúc, Off Jumpol đứng chờ ở cửa, Gun Atthanphan tính tiền xong đi ra, bất cẩn bước hụt chân, Off Jumpol đỡ lấy nhưng mặt vẫn chẳng có cảm xúc gì.

Đứng vững rồi, Gun Atthanphan mới hoàn hồn nói cảm ơn, trong đầu cậu vụt qua một câu nói mà Off Jumpol đã nói với cậu ngày xưa.

"Sau này nếu em còn nói cảm ơn anh nữa, anh sẽ hôn em, biết chưa hả?"

Cậu siết chặt lấy bàn tay.

Off Jumpol nhìn cậu một cái, sau đó buông cậu ra, nói: "Cẩn thận" rồi quay người đi.

Gun Atthanphan đứng tại chỗ mở to hai mắt, bây giờ và khi ấy, đã khác lắm rồi, đúng không?

Cậu bước nhanh theo Off Jumpol, vẫn là yên lặng cả quãng đường đưa anh về nhà.

Nhà trước kia của hai người.

Mãi đến lúc đã nhìn thấy ngôi nhà từ xa xa, Off Jumpol mới nhớ ra Gun Atthanphan không biết chuyện anh đã dọn nhà.

"Tôi không còn ở chỗ đó nữa." Off Jumpol cất điện thoại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

"A? Tại sao?" Gun Atthanphan kinh ngạc, rõ ràng mới gọi cậu qua lấy giấy tờ hôm trước, hoá ra là đã không còn ở đây sao?

Anh không muốn ở lại ngôi nhà đã từng chung sống với cậu ư?

"Tôi không muốn ở đó một mình." Off Jumpol nhìn ngôi nhà quen thuộc lại dần xa, một lúc sau mới cất lời.

"Không phải có dì Chen..." Gun Atthanphan còn đang muốn hỏi địa chỉ bây giờ của anh, vì cứ chạy không điểm dừng như bây giờ cũng không ổn lắm.

Chợt Off Jumpol lạnh lùng nói: "Dừng xe."

Gun Atthanphan giật mình, thấy anh không giống như nói đùa, cậu dành tấp xe bên vệ đường, Off Jumpol mở cửa xe bước xe.

Vừa hay sau lưng anh có một chiếc taxi.

Tuy đã rất nhiều năm chưa đi taxi rồi, Off Jumpol vẫn quyết định lên xe, nói địa chỉ xong dựa lưng vào ghế, nhìn xe Gun Atthanphan từng chút một bé đi qua kính sau, qua một ngã rẽ nữa thì biến mất.

Anh mệt mỏi nhắm mắt, trái tim rối bời.

Mệt vì trái tim anh vẫn rung động với Gun Atthanphan như xưa.

Rối vì anh vẫn không biết tình cảm thật sự của Gun Atthaphan.

Mặc kệ cho Gun Atthanphan có nói vô sổ lần 'không yêu' đâm nát tim anh, nhưng chỉ cần cậu nói 'yêu' một lần, anh cũng sẽ cực kì vui sướng dang tay đón cậu.

Anh vẫn đang chờ đợi chữ 'yêu' này.

Gun Atthanphan nhìn anh dần khuất, đầu óc trống rỗng, không biết đã xảy ra chuyện gì.

Cậu quay qua nhìn thấy bình giữ nhiệt vẫn còn ở đó, thở phào.

May mà còn có nó.

Tiếp đó, cứ mỗi khi rảnh, cậu sẽ luôn có thể lấy danh nghĩa trả cái bình giữ nhiệt này để hẹn Off Jumpol ra ăn cơm.

Vẫn là bữa cơm yên lặng, trịch thượng giữa hai người.

Off Jumpol lần nào cũng vội vã rời đi, hoặc là vốn anh không muốn cậu đưa về.

Chiếc bình giữ nhiệt, vô tình trở thành lý do gặp nhau buồn cười của hai người.

Gần đây tập đoàn Poonsawat lại hoành thành liên tục mấy hợp đồng béo bở, Gun Atthanphan vừa bận làm việc, vừa đau đầu suy nghĩ làm sao để đến gần Off Jumpol hơn một chút.

Những tin đồn về Off Jumpol và Koon Sanat cứ biến mất như chưa từng xuất hiện, cậu đi hỏi New Thitipoom, New Thitipoom bảo những chuyện đó đều là do Koon Sanat tung tin để tiếp cận Off Jumpol thôi. Nghe xong Gun Atthanphan an tâm đi hẳn.

New Thitipoom vỗ vỗ vai cậu, bảo cậu phải dũng cảm lên.

Dù gì thì cả trái tim của Off Jumpol cũng đã dành cho cậu rồi mà.

Đương nhiên câu này New Thitipoom không nói với Gun Atthanphan, chuyện tình cảm vẫn nên để cậu từ mình tìm thấy đáp án.

Lại thêm một hôm hẹn Off Jumpol ăn tối, Gun Atthanphan hối hả chạy xuống lầu, vừa định lái xe đến chỗ Off Jumpol anh đã nhắn tin bảo vừa xong việc để anh qua.

Không ngờ cậu chưa thấy Off Jumpol đến đã đụng phải Khan Khunnok.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net