q

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

em ngồi lì một mình trong phòng, vì hôm qua, em nói với gã hãy đưa cô ấy về đây  mà chăm sóc. em không muốn mình phải đối mặt với hai người họ, càng không muốn làm kẻ phản diện trong mắt người khác, đành thế thôi. bụng em trống rỗng, nhưng em không có chút gì muốn đi ra ngoài, cuối cùng thì vẫn phải đối mặt.

em bước ra, thấy gã và cô ta, em cười, một nụ cười giả tạo. em vừa ra khỏi nhà, liền gục mặt khóc, lần thứ bao nhiêu trong tuần em khóc rồi chứ? em không đếm xuể. em cũng muốn dọn ra ở riêng lắm, muốn cắt đứt với jumpol lắm, nhưng em chỉ là một nhân viên phục vụ quán cafe nhỏ bé bên đường, lương tháng cũng chỉ đủ sống qua ngày, lấy đâu tiền thuê nhà, mua nhà mới mà sống chứ? cũng chẳng thể về nhà người thân, vốn dĩ thì em có quen ai ở đất bangkok rộng bao la này đâu cơ chứ?

rảo bước trên con phố quen, em nhớ lại gã, nhớ lại cái đống kỉ niệm chết tiệt kia. người đi tấp nập, ai cũng có đôi có cặp, chỉ có em một mình. vừa đi vừa nghĩ vu vơ, em va phải tawan, đàn anh khối trên của em. em và tawan cùng nhau đi vào một quán bánh ngọt, tâm sự với nhau đủ thứ trên đời. lần đầu tiên trong cuộc đời của atthaphan, em được òa khóc nức nở trước mặt người khác, được bày tỏ với họ sự uất ức, được an ủi và vỗ về. lần đầu tiên trong đời, có người chịu nghe những tâm tư của em. lần đầu tiên, em không phải tỏ ra mạnh mẽ. lần đầu tiên, em được bộc lộ cảm xúc thật của chính mình.

- bước vào tiệm giày, rồi bước ra. đôi nào cũng đẹp, trừ đôi ta.

                                           

tớ biết văn chương tớ viết chưa ổn lắm, nhưng tớ rất thích đọc comment của các bạn. có gì cứ góp ý để tớ chỉnh sửa nhaa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net