chương 22

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

sau khi đưa gun atthaphan từ nghĩa trang về nhà thì off jumpol nói với cậu mình có việc bận rồi quay xe đi đến Hắc Hổ. 

ngay khi hắn vừa bước xuống hầm, ref làm việc rất nhanh chóng, anh ta đã "đón" bố gun atthaphan và trùm kín mặt ông ta và để ông ta ngồi yên vị giữa căn phòng. 

off jumpol thản nhiên ngồi xuống chiếc sofa duy nhất đối diện ông ta, anh ra hiệu cho ref, anh ta liền hiểu ý mà dội vào đầu ông ta một xô nước. ông ta lúc giờ mới tỉnh dậy, trước mặt là một mảng đen kịt, như cảm thấy được nguy hiểm, ông ta liền gào lên hỏi. 

ông phunsawat: 'mày là ai? thả tao raa' 

off: 'ồ, tỉnh rồi này' 

off jumpol ung dung đi đến lột cái trùm đầu ông ta. 

off: 'sawadee krup ~, ngài phunsawat' 

nói xong hắn nở một nụ cười, nụ cười lạnh đến ghê người. 

ông phunsawat: 'off jumpol??? mày muốn làm gì?'

off: 'tôi chỉ đơn giản muốn nói chuyện vài cậu với ngài phunsawat đây' 

ông phunsawat: 'ha, mày với tao thì có cứt gì mà nói' 

off cắn chắt răng như kìm nén lắm để có thể nói chuyện với ông ta. 

off: 'nhân lúc tôi đang lịch sự thì biết điều đi' 

off: 'tôi chỉ muốn biết tại sao cùng là con trai ông, cùng một mẹ sinh ra, nhưng gun đáng nhẽ được sống dưới ánh nắng lại trở nên như bây giờ?'

ông phunsawat: 'vì tao ghê tởm nó, ghê tởm cái giới tình chết tiệt của nó' 

off: 'đấy là định kiến của ông sao? hay là bí mật~?' 

off: 'tôi cũng có biết một vài thông tin, ông từng thích anh trai của mình nhỉ? ~~ hahaah, chỉ vì ông không được bố mình chấp nhận mà ông nỡ làm tổn thương con trai mình như thế????'

ông phunsawat: 'thằng chó, đồ khốn, sao mày dám điều tra tao?'

off: 'chỉ cần là tôi muốn' 

off: 'đừng dùng quá khứ mình để làm khổ người khác' 

nói xong off jumpol xoay người rời đi, hắn thất vọng, hắn hi vọng mình có thể nhìn thấy sự ân hận từ mắt ông ta nhưng một chút cũng không có. ông ta có quá khứ quá sai lệch, dẫn đến tính cách cũng biến chất, và ông ta lại dùng sự biến chất đó lên người cậu nhóc bé nhỏ của hắn. 

lột ra bí mật của ông ta, chiếc mặt nạ của ông ta, tính cách của ông ta coi như là cho ông ta một bài học đi, off jumpol biết ông ta sợ nhất ai biết bí mật của mình nên coi như đây là cái giá ông ta phải trả đi. 

off jumpol ra hiệu cho ref dạy cho ông ta một bài học, coi như cho ông ta 'một khoá mát xa miễn phí' 

ref hiểu ý mà hành động, ông ta bị đánh thì hét lên. 

ông phunsawat: 'đồ máu lạnh, tao nguyền rủa mày với nó mãi mãi không được hạnh phúc, chúng mày vĩnh viễn sống trong đau khổ' 

off jumpol đang bước ra ngoài, bước chân hắn khựng lại, hắn quay lại, ánh mắt như loài sói trong đêm nhìn thẳng vào ông ta, như nhìn con chuột nhắt. 

off: 'ông nên cảm thấy may mắn khi tôi vẫn còn gọi ông là ông, và cũng nên cảm thấy may mắn vì tôi giữ lại cái mạng chó của ông, coi như cảm ơn ông đã có công sinh ra gun atthaphan để em ấy đến cạnh tôi

lúc off jumpol ra ngoài, trời đổ mưa to, như báo hiệu một cơn bão sắp đến. 

off jumpol ngồi trên xe xử lí chuyện mẹ kế của gun atthaphan, bà ta lòng tham quá lớn, ác độc đã ăn vào trong xương tuỷ bà ta. bà ta mê nhất là quyền lực và tiền tài, giờ mất tất cả thì như kẻ điên dại suốt ngày gào thét muốn giết người này, cướp cái kia. off jumpol cho người đưa bà ta đến một trại tâm thần, cả đời sống trong điên loạn. 

hắn thay quần áo rồi mới trở về nhà, hắn không muốn gặp gun trong bộ quần áo tanh mùi máu. 

off jumpol về vừa lúc gun atthaphan đang nấu ăn, bóng lưng chăm chỉ cắt cài này, khuấy cái kia của cậu làm off jumpol ngẩn người ở cửa bếp một hồi lâu. 

hắn bất giác mỉm cười, trong lòng như rót mật. tự nhiên trong đầu hắn xuất hiện một câu nói không biết đã thấy ở đâu 'thì ra hổ dữ cũng có một đoá tường vi trong lòng' 

hắn tiến đến ôm eo gun atthaphan, thật chặt.

gun atthaphan giật mình, quay sáng mắng yêu hắn mấy câu. 

gun: 'chú về mà không nói em? làm em giật mình muốn lòi tim ra ngoài' 

off jumpol không đáp, chỉ tham lam hít hà mùi hương chỉ thuộc về gun atthaphan trên người cậu. 

hai người trải qua một buổi tối coi như là yên bình, ăn cơm, gun atthaphan làm bài tập, off jumpol xử lí công việc. 

trước lúc đi ngủ, khi off jumpol đang ôm cậu nằm trên chiếc giường êm ái, gun atthaphan thủ thỉ nói với hắn. 

gun: 'chú đến tìm bố em đúng không ạ?'

gun atthaphan coi như cũng có quan hệ ở cái bangkok này, từ khi ref đưa người đi cậu đã nhận được tin rồi, cậu biết off jumpol hành động công khai nghĩa là không có ý giấu giếm cậu, hắn không muốn lừa dối cậu, chỉ cần hắn muốn, làm cho một người biến mất ở bangkok không dấu vết là chuyện hết sức đơn giản. nhưng hắn dùng hành động rõ ràng nhất, nói ra tình yêu sâu sắc nhất dành cho gun atthaphan. 

off: 'ừ, biết rồi à?'

gun: 'hai người nói gì thế ạ?'

off: 'không sợ à?'

hai giọng nói gần như vang lên đồng thời, gun atthaphan trả lời hắn trước, cậu lắc đầu cho câu hỏi của hắn. 

off jumpol từng tưởng tượng vô số sắc thái của cậu khi biết, là tức giận, là hoảng sợ, là ghê tởm nhưng không tưởng tượng được gương mặt bình thản của cậu lúc này. 

gun atthaphan không phải người vô cảm, nhưng sự khắc nghiệt của cuộc sống, độc đoán của cha ruột khiến cậu chai sạn gần như tất cả cảm xúc về ông ta. gun atthaphan từng sợ hắn nhưng ở bên hắn càng lâu, cậu càng cảm nhận hắn không đáng sợ như cậu tưởng, hắn cũng sẽ mềm lòng, đối tốt với người khác, hắn chỉ độc ác với nhưng người ác độc. 

off jumpol nhìn thấy sự tin tưởng tuyệt đối dành cho mình trong mắt cậu thì ôm cậu vào lòng, tựa cằm lên đầu cậu, hắn nhỏ giọng kể cậu nghe về chuyện quá khứ của bố cậu. 

gun atthaphan nghe xong mà trong lòng rối bời, 2 ngày sau cậu xin off jumpol đưa mình đến thăm bố...

- sweetie - 


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net