Chap 33: Giải tỏa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngay khi cơ thể Giun bị phô bày trần trụi trên cái giường giữa phòng, thật may đã có tiếng điện thoại vang lên. Thằng khốn Max dừng động tác và bắt máy.

- Được, tôi sẽ đến ngay. 

Max thu lại bộ mặt dạ thú mà điềm đạm trả lời điện thoại. Nếu không vì nhìn thấy những cảnh tượng này, chắc ai cũng nghĩ anh ta là một gã bác sĩ cao cao tại thượng.

- Mặc đồ vào đi. Xem như hôm nay em may mắn, anh có chút việc. Ngày mai về sẽ tiếp tục cùng em.

Hắn ta cười đểu, áp đôi môi kinh tởm của mình vào cổ của Gun, khiến em ấy vừa khóc vừa né tránh. 

Sau khi Gun mặc quần áo, hắn trói Gun vào một cái ghế tương tự như tôi, rồi rời đi. 

Không gian trở nên im lặng đến cả từng tiếng nức nở của Gun cũng có thể làm tôi đau lòng.

- Gun, em không sao phải không ?

- Ừm. Đừng nhìn em như vậy, em ... cảm thấy mình dơ bẩn lắm.

Gun tránh ánh mắt của tôi, vẫn cúi đầu khóc không ngừng.

Người con trai đáng yêu mà tôi muốn bảo vệ cuộc đời này trong giây lát lại trở nên đáng thương vô cùng.

- Off, em xin lỗi. Tại vì em nên anh mới bị thế này.

- Không, anh xin lỗi vì không bảo vệ được em.

Tôi cũng khóc, khóc vì nỗi sợ sắp đến mà chúng tôi phải đối mặt. Sớm thôi, hắn lại về, em ấy lại gặp nguy hiểm và tôi lại chẳng giúp được gì.

- Off, đến nước này rồi, anh nói cho em biết được không ? Chuyện trước đây, lúc em ngã cầu thang.

- Anh ...

Tôi ngập ngừng, chẳng biết kể từ đâu. 

- Nếu anh không kể, em cũng chẳng còn gì hối tiếc về mối quan hệ chúng ta. Khi P'Max trở lại, em sẽ thỏa hiệp, lúc đó anh có muốn cũng không tránh né được cảnh đó.

Gun nhìn tôi, ánh mắt đầy kiên quyết, như thể nếu tôi không nói sự thật, em ấy sẽ nguyện dâng bản thân cho người kia.

- Được, anh kể. Xin em đó, đừng nói mấy lời đó.

Tôi chầm chậm nhớ lại khoảng thời gian âm u đó, phải nói rằng nó cứ ám ảnh tôi rất lâu mới buông tha.

- Sau khi em ngã cầu thang, anh đã chạy đến để đỡ lấy em. Lúc đó, anh thật sự rất hoảng sợ, chỉ biết ôm em khóc cho đến khi bị ai đó đánh từ phía sau.

- Em biết, em đã xem đoạn clip đó trong nhà anh.

Tôi ngạc nhiên nhìn em ấy, có phải đây là lý do mà người đó đã ghi âm gửi tôi không ?

- Sau đó, tên khốn đó đưa anh đến một nơi cũ kĩ, gã ta bịt mắt anh, ngày nào cũng đánh đập, nhưng vẫn cho anh ăn cơm đầy đủ.

- Sau lúc đó anh không nói ?

- Anh bị nhốt ở đó bao lâu cũng chẳng biết, cứ nghĩ là bắt cóc tống tiền nhưng không phải. Đến lúc anh thoát ra đã điên cuồng chạy đến bệnh viện để tìm em.

- Là hắn ta, tên bắt anh là Max. Em đã nhìn thấy anh ta có cái vòng tay như trong clip.

- Vậy là ...

- Ừm, em đã ngu ngốc suốt thời gian qua. Em tin hắn ta vô điều kiện.

- Không sao đâu Gun. Miễn là chúng ta vẫn ổn.

- Không Off, chúng ta chia tay ... hức ... tất cả là lỗi của em. 

- ...

- Sao anh không nói với em ?

Tôi biết lúc đó tôi có mười cái miệng cũng không giải thích nổi, hơn ai hết tôi hiểu Gun đã hận tôi đến mức nào khi bỏ rơi em ấy.

- Anh nói em có tin không ? Trong khi anh cũng từng hứa sẽ bên cạnh em lúc khó khăn, nhưng lại bỏ rơi em lúc em bị mù. Anh cũng ghét chính mình nữa Gun.

- Thì ra anh còn nhớ lời hứa đó. 

Nhớ lại khoảng thời gian đó thật đáng sợ, tôi chẳng thể làm gì ngoài việc nhìn người đó bỏ đi.

- Em còn bị bệnh tâm lý, anh không cách nào níu kéo em lại. 

- Em không có bệnh, là tên Max đó nói dối. Em vẫn bình thường mà.

- Nhưng em cũng chưa từng chia sẻ với anh rằng em từng có quá khứ đau buồn, chứng tỏ là ... em chưa từng tin anh.

- Em ...

Lúc tôi nghe em ấy bị bệnh tôi lo lắng không thôi, nhưng lại có chút buồn vì người đó chưa từng nói tôi nghe mấy chuyện gia đình em ấy, chuyện em ấy từng bị bệnh. Người yêu như tôi lại chẳng bằng tên người dưng kia.

- Được rồi Gun, có lẽ em chưa đủ tin anh.

- Không Off, em chỉ sợ anh ghét bỏ người mắc bệnh như em thôi. 

- ...

Gun khóc nức lên, đôi môi run run vì bản thân không thể kiềm chế cảm xúc lúc này nữa.

- Anh từng thích một người rất hoàn hảo là P'Min. Chị ấy cái gì cũng giỏi, cũng tốt. Còn em thì không được như vậy, người khác cứ cười chê về mối quan hệ của chúng ta, em cũng không quan tâm. Nhưng điều em sợ là anh sẽ cười chê người như em, nên em mới giấu chuyện đó.

- Gun, em ngốc hả ? Anh yêu em nhiều thế nào em không biết sao ? 

- Nhiều tới đâu thì cũng phải hết thôi Off. 

- Còn một chuyện nữa.

Tôi nhớ ra túi thuốc trong đống đồ của em ấy nên muốn hỏi.

- Em bị bệnh gì phải uống thuốc ?

Em ấy mở to mắt nhìn tôi rồi sau đó lại cúi đầu không nói lời nào.

- Gun, ý gì hả ? Em không phải nói là không muốn che giấu anh chuyện gì sao ?

- Em ... bị bệnh.

- Bệnh gì ?

Tôi không biết em ấy bị bệnh gì, nhưng dạo gần đây em ấy luôn mệt mỏi, buồn nôn khiến tôi rất lo.

- Ung thư máu.

Ung thư máu ? Không thể nào. Gun còn trẻ vậy mà ?

- Không thể nào, em không thể mắc căn bệnh đó được. Em đang nói dối đúng không ?

- Không, đó là sự thật.

- Vậy nên ... em muốn cắt đứt quan hệ với anh và về Mỹ sao ?

Gun gật đầu không đáp.

Giờ tôi mới hiểu tại sao lại bày nhiều trò đến vậy.

- Nhưng em định là tối nay nói với anh sự thật. Không may là ... chuyện này xảy ra.

- Sao không nói với anh sớm hả ? Bây giờ có phải tốt hơn rồi không phải sao ? 

- Em xin lỗi. Hức ... em sợ anh sẽ lo, em sợ em sống không được bao lâu nữa.

Tôi biết em ấy nghĩ gì, điều đó làm tôi thật sự buồn. Chúng tôi rõ là yêu nhau nhiều đến vậy, nhưng sao cứ gặp phải những chuyện đau đầu thế này.

- Anh xin lỗi, được rồi. Sau này chúng ta cùng cố gắng, em đừng khóc nữa.

- Không có sau này nữa đâu Off.

Tôi nhìn về phía em ấy, đôi mắt ánh lên sự tuyệt vọng làm tôi lo lắng, có phải em ấy định làm chuyện ngu ngốc gì không.

- Gun, em định làm gì ?

- Em thà chết chứ không muốn bị người đó hành hạ. Dù gì em cũng đâu có nhiều thời gian.

- Không được, em mà có chuyện gì, anh sẽ không sống nổi. Nghe anh đi.

- Không Off, cơ thể em rồi sẽ dơ bẩn lắm, em không muốn như vậy.

Gun lại khóc, lần này tiếng khóc ray rứt hơn rất nhiều, tôi không tài nào thở nổi.

- Từ đầu đến cuối em chưa từng thay lòng đúng không ?

- ...

- Kể cả lần ở Phuket ? Và 1 năm qua ?

Dù tôi biết nhưng vẫn muốn chắc chắn lần nữa.

- Chưa từng thay đổi, em chỉ muốn dày vò anh. Nhưng không ngờ bản thân mới là người chịu đau khổ.

- Kể cả lần ở khách sạn, khi em gọi tên người đó.

- Xin lỗi, em đã cố tình làm như vậy. 

Dù là bị lừa dối, như lúc này tôi lại cảm giác vô cùng vui sướng. Cảm ơn em vì luôn chưa từng từ bỏ tôi.

- Còn anh thì sao ?

Người đó nín khóc nhìn về phía tôi trông chờ.

- Ừm, chưa từng yêu ai ngoài em. Anh cứ nghĩ là em yêu Max nên mới không tiến tới lần nữa.

- Ngốc hả ?

- Ừ, ngốc thiệt. Ngốc khi không tin vào tình yêu của em.

Tôi cười nhìn em ấy, giá mà lúc này chúng tôi không bị xiềng xích, giá mà chúng tôi đang ở nhà, có lẽ tôi sẽ chẳng ngại ngùng ôm người đó, hôn em ấy thật nhiều.

- Gun, chúng ta sẽ cùng cố gắng nhé. Em có bệnh thì mình sẽ cùng chữa trị, dù em có thế nào thì anh cũng sẽ yêu em. Tin anh được không ?

- Ừm, em sẽ tin anh lần này nữa thôi đó. Nếu anh bỏ em, em sẽ giận anh đến chết.

Buổi tối rất nhanh đã kéo đến, chúng tôi không ai dám chợp mắt 1 phút nào. 

- Vậy sau ngày mai thì sao ?

Gun hỏi tôi, giống như bản thân đã định sẵn sẽ thỏa hiệp chuyện này rồi.

- Anh sẽ cố thử tìm cách.

Tôi phát hiện sợi dây buộc tay làm từ chất liệu cũng tương đối mỏng, nếu dùng sức một chút có thể sẽ đứt ra.

- Anh làm gì vậy ?

Gun nhìn tôi, vẻ mặt đầy bất ngờ.

- Thoát khỏi đây.

Tôi dùng sức để làm căng sợi dây ra, làm rất lâu rất lâu cũng không được gì.

- Off, dừng lại đi. Tay anh chảy máu rồi.

- Anh không đau.

Vết thương trên tay này có xá gì so với vết thương thể xác Gun phải gánh chịu chứ. 

Cố gắng trong vô vọng, chúng tôi chỉ biết ngồi đó chờ "án tử".

---------------------------------------------------------

Chap này hơi ngắn nhở ? Vậy nên là châc trong tuần sau tui sẽ thêm chap để bù đắp.

Mấy bồ chuẩn bị tết đến đâu rồi nè ? Nhớ đón xem Not me tối nay nha 💚💚💚

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net