hold my hand ;1;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

off jumpol lảo đảo bước ra khỏi quán bar quen của mình, hắn thừa nhận bản thân có chút choáng váng nên bước đi có vẻ không vững vàng như thường ngày, off jumpol chán nản đi bộ trên đường lớn, hắn đã có một ngày tồi tệ đúng nghĩa. sản phẩm mới sắp ra mắt của công ty bị ăn cắp bản quyền, bạn gái thì cắm cho hắn một cái sừng làm hắn cũng cao lên mấy phân chứ đùa, hợp đồng mới thì không kí nổi do đối tác không chịu gặp mặt.  

hắn đến quán rượu từ sớm sau khi đá đít cô bạn gái tồi tệ kia của mình, ngồi uống đến mức nôn mửa với chịu vác xác ra khỏi quán. hắn chậm rãi đi bộ trên đường phố bangkok, bộ dạng hắn mệt mỏi buồn rầu trái ngược với thành phố nhộn nhịp vội vã đằng sau. 

loanh quanh thế nào, off jumpol lại đi đến con đường gần trường cấp 3 của mình, giờ này đã tối chỉ còn vài học sinh đang lững thững ra về sau tiết tự học. hắn nhìn ngôi trường vừa quen vừa lạ trước mắt, lại nhìn những cô cậu thiếu niên vui đùa, đôi mắt dần trở nên mất mát. cuồi cũng hắn vẫn là chọn ngồi tạm xuống ven đường, không đi vào ngôi trường kia. 

đang thơ thẩn nhìn xuống đất, đập vào mắt hắn là mũi giày đen bóng, hắn ngẩng đầu, đôi mắt dao động khi nhìn thấy thân ảnh quen thuộc tưởng chừng như đã chìm vào sâu thẳm ký ức. 

'do u want to hold my hand?' - người đó nói với hắn, giọng nói ngọt ngào hắn chưa từng quên. 

giọng hắn run run, dường như chỉ cần một chút nữa thôi cũng có thể bật khóc ngay lập tức hoặc cũng có thể là vì quá khó tin, ngỡ ngàng. 

'sao, sao có thể?' 

'do u want to hold my hand' - người đó vẫn kiên nhẫn nhắc lại. 

off jumpol nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo ngây thơ trước kia nay đã được thay bằng đôi mắt thuần thục, trưởng thành lên không ít. ký ức 10 năm trước ào về như thuỷ triều. 

năm off jumpol 17 tuổi, hắn gặp được một người khiến bản thân không thể nào quên, người đó đã ngự trị thanh xuân của hắn, ngự trị cả con tim tưởng chừng như hoá đá. off jumpol là kết quả của một cuộc hôn nhân thương mại không tình yêu. thứ quen thuộc với hắn chính là tiếng cãi vã tranh chấp của bố mẹ, tiếng đập phá đồ đạc, tiếng mắng chửi, chì chiết lẫn nhau và cả tiếng làm t.ì.n.h của bố hắn với người phụ nữ khác không phải mẹ. 

có lẽ là do quá khứ tác động mà off jumpol trở nên ngổ ngược và quậy phá hơn ai hết, chưa việc gì hắn chưa từng làm, chưa có gì hắn chưa từng thử. đánh nhau, hút thuốc, đua xe, uống rượu là bình thường đối với hắn vào những năm tháng ấy. 

hắn nhớ rất rõ, bản thân gặp được người ấy vào một đêm trời đông se lạnh. sau khi cùng đám bạn nhậu đi ra từ KTV, hắn thấy cậu nhóc co ro bên đường, chụm lại thành một cục trọn trông đáng thương đến nhức mắt. bên tai là tiếng bàn tàn của bạn bè về cậu thiếu gia bỏ trốn của nhà phunsawat, có lẽ là lúc đó hắn vừa uống rượu nên hành động dần trở nên cảm tính hoặc cũng có lẽ là thương hại, hắn tiến đến trước cậu nhóc kia nói ra một câu khó hiểu. 

'do u want to hold my hand?'

người đó cũng ngơ ngẩn một hồi lâu, cuối cùng vẫn là lựa chọn nắm tay bàn tay to lạnh của hắn. cái nắm tay đó dường như đã khiến hai người dây dưa đến tận mãi sau này. off jumpol đưa ngươi đó về chung cư riêng của mình, chăm sóc và chuyện trò một hồi hắn mới biết cậu nhóc đi bụi nhà phunsawat lại chính là cậu nhóc mình vừa nhặt về. cậu hồi đó trông nhỏ bé lắm, đôi mắt trong veo không mang tạp chất, ngây thơ đến lạ khác xa với một off jumpol đen tối nghịch ngợm. rồi hai người bắt đầu một mối quan hệ không tên, off jumpol cho cậu điều kiện sống tốt nhất, cậu cho hắn sự bình yên và niếm vui hiếm hoi. 

dần dần off jumpol không còn tụ tập nghịch ngợm đánh nhau, hắn bắt đầu có những người bạn thật sự, có những bước tiến trong cuộc đời và có cả 'nhà' mà hắn luôn ao ước. tưởng chừng mọi chuyện cứ thế bình yên và sẽ chẳng có gì nếu như mùa hè năm hắn 18 tuổi, cậu nhóc khiến hắn u mê trầm luân không dứt đột nhiên biến mất không một vết tích. 

hôm đó chỉ là một ngày bình thường, sau khi quá chán chường với căn nhà đầy tiếng sỉ vả, hắn mang bánh ngọt đến chung cư của mình. nhưng chờ đợi hắn chỉ là một căn nhà không người, hắn biết ngoài trường học và nhà hắn, cậu không còn nơi nào để đi nữa cả. hắn điên cuồng nhắn tin gọi điện, lao đi tìm người, quần áo vẫn còn trong tủ đồ, đồ dùng vẫn còn trong nhà, cậu nhất định chỉ đi đâu đó trong giây lát. nhưng hắn đã nhầm, sau 3 ngày gần như hoá bệnh, hắn nghe được tin cậu đã trở về nhà, hắn biết với sức lực của hắn để tìm một người nhà phunsawat muốn giấu là điều không thể. 

ngày hôm đó, bầu trời của off jumpol sụp đổ, ánh sáng le lói duy nhất cũng vì thế mà vụt tắt. cậu đến và đi như một giấc mộng của riêng mình hắn, để rồi khi tỉnh lại chỉ còn cảm giác đau buồn xé tim, mất mát đến đau lòng. 

tiếng còi xe làm off jumpol bừng tỉnh, hắn đã từng tưởng tượng vô số lần khi gặp lại cậu, bản thân sẽ làm gì và nói gì. có phải là chạy đến ôm cậu vào lòng hay lớn tiếng chất vấn hoặc thậm chí đem cậu về nhà nhốt đi. nhưng khi thật sự gặp được rồi, vô vàn lời muốn nói, vô vàn điều muốn làm như bị mắc lại nơi đáy lòng, không thể thoát ra. 

một lần nữa, có lẽ là do rượu hoặc chỉ đơn giản là do tình yêu chưa từng biến mất, hắn nắm lấy đôi tay nhỏ bé của người kia. 

hai người đưa nhau về nhà, nhà cậu. off jumpol tuy là lần đầu đến nơi này nhưng nó mang lại một cảm giác thân thuộc đến vô cùng vì nơi này chẳng khác gì căn chung cư trước kia của hai người cả. hai người không hỏi nhau quá nhiều chỉ đơn giản là uống rượu, off jumpol không hỏi, cậu cũng không chủ động kể. họ chỉ đơn giản ngồi ngẩn ngơ cùng nhau bầu bạn lấy men rượu giải sầu. 

cuối cùng, dưới sự kích thích của men rượu, hai người lao vào nhau, cùng nhau chìm vào bể tình. off jumpol biết rõ bản thân không phải vì rượu sai khiến, nhưng không, hắn không muốn cũng không dám thừa nhận lý do thật sự. 

sau khi thoái mai, hắn đã tỉnh rượu phân nửa, nhìn người đang mệt mỏi ngủ trên giường, hắn đi ra ban công châm thuốc, tự cảm thấy nực cười. vào đêm chia tay người yêu, tôi ngủ với người yêu cũ là loại cảm giác gì? 

off jumpol giờ mới chú ý đến chiếc điên thoại nhảy thông báo liên tục của mình, cúi người nhặt nó lên trong đống quần áo lộn xộn. 

bad but rich 

tawan_v 
mày đang đâu @tumcial 
hẹn ở quán mà mất hút
mày đến nhanh tao cho coi cái này 

tumcial
gì? 

tawan_v
người yêu mày đi với thằng nào ý? 
trông thân mật vl, mày có khi bị cắm
sừng lúc nào đ biết ý chứ

tumcial 
người yêu cũ
tao chia tay rồi

tawan_v 
à mày đá người ta nên cô ả

có tình mới à? 

tumcial
tao đá vì ả tình mới 

arm_wc 
vl cắm sừng thật à? 

ssingss
thề từ đầu em đã nói con ả
đó đ tử tế gì rồi 

gemini_nt
chỉ trách p'off quá mù quáng 

bbrightvc
này đã là gì? em chưa thấy
anh ấy còn có thể đi...

tumcial 
tao gặp gun 

bbrightvc
đừng đánh trống lảng chứ pi
hảaaaa cái gì cơ? 

chen_rcj 

là gun mà cta biết dk...?

tumcial 
ừ nó đó 

ppnaravit
sao anh gặp được?
em tưởng anh ấy đã...

bbillkin
ổn kh?
đến quán đi 

tumcial 
có gì đâu mà ổn với 
không ổn 

tawan_v
tao hiểu mày hơn mày nghĩ đấy
đến đi tao đợi mày 

off jumpol quả thật không ổn, suy nghĩ hắn đang vô cùng hỗn loạn, off jumpol nhìn người đang say giấc một lúc, cuồi cùng vẫn là mặc quần áo đi ra khỏi đây. 

hắn đã từng vì cậu mà quay về căn nhà đó, quy phục người ba hắn hận đến xương tuỷ chỉ để ông ta giúp hắn tìm cậu, cũng đã từng có ý nghĩ bỏ lại tất cả để đi tìm cậu, đến nơi có cậu. hắn đã từng đặt máy bay rồi lại huỷ, để trống lịch trình rồi lại xếp đầy như cũ. nhưng rồi hôm nay, khi hắn có thể tự đứng trên đôi chân mình, tự có thể bảo vệ được những gì hắn trân quý mà không cần đến người cha kia nhưng hắn bắt đầu do dự. nói hắn hèn nhát cũng được nhưng không ai đủ một lần can đảm đề đâm đầu vào cơn đau một lần nữa đâu. chung quy lại, những gì đã bỏ lỡ rồi thì tìm lại cũng không còn vẹn nguyên như lúc ban đầu nữa... 

to be continued... 



'



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net