phòng tranh cuối phố ;2;

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

chẳng biết bằng một phép thuật hay lực hút nào đấy, off jumpol đã có thể ngồi cả giờ ở quảng trường thành phố chỉ để xem một người chăm chú vẽ tranh. 

gun atthaphan vẽ xong cũng đã là chiều tối, thành phố đã chìm vào ánh đèn. gun atthaphan mới ngớ người khi nhận ra người nọ vẫn đang ngồi cạnh cậu bấm điện thoại. cậu có một thói quen đó là khi bản thân chìm vào giấy và màu vẽ, cậu sẽ chẳng còn quan tâm gì đến xung quanh cả. 

'anh chưa về hả?' - cậu hơi buồn cười. 

'tôi chưa xin được line mà' - off jumpol cười. 

'hả?'

'đùa thôi, cậu có muốn đi ăn gì đó không?' 

gun atthaphan nhìn hắn mỉm cười gật đầu vài cái. 

hai người đi đến một quán gần đó, nơi có view nhìn ra thành phố rực rỡ trong ánh đèn, dòng người tấp nập chạy. 

'anh có tin vào phép thuật không?' 

'không' 

'thế sao? tôi tin đó, tôi tin rằng mỗi bức tranh đều mang một thần lực diệu kì, giống như bức hướng dương tôi tặng anh. đó có thể không phải là bức tranh hướng dương đẹp nhất nhưng nó sẽ là đẹp nhất khi đúng thời điểm có người cần nó. anh có biết ý nghĩa của hướng dương không?' 

off jumpol lắc đầu. 

'vậy mà còn khen do tranh tôi anh mới tốt lên, hướng dương đại diện cho niềm tin và sự tái sinh. tôi biết chúng ta chưa sẵn sàng để nói lời yêu với nhau, nếu một ngày nào đó, chúng ta gặp lại nhau, khi anh và tôi đều đã khác, đều sẵn sàng cho thứ mật ngọt đấy, tôi sẽ thử...' 

off jumpol đã nhớ mãi khoảng khắc này, khoảng khắc ánh mắt người kia lấp lánh còn hơn đèn đường, nụ cười dịu dàng hơn gió thu nhè nhẹ, và cũng làm tim hắn man mác buồn như trời thu. off jumpol chưa từng mong bản thân tốt lên và chưa từng cố gắng tốt lên, đó là sự thật nhưng ngay tại giây phút này, hắn ước mình có thể thoát khỏi cái quá khứ chết tiệt kia. 

hai người tạm biệt tại một ngã ba đường, off jumpol mỉm cười, không line, không địa chỉ, chỉ có một phòng tranh vào mùa thu... 

mùa thu của năm sau, off jumpol giờ này đang đứng trong phòng chọn quần áo đi ra ngoài. măng tô bên ngoài hoodie đủ ấm cho hắn ngày hôm nay. off jumpol lái xe đến phòng tranh cuối phố. 

tiếng chuông gió ở cửa một lần nữa vang lên, lần này off jumpol đã mỉm cười và trên tay gun atthaphan đã là một ly cacao không hạnh nhân... 

'lâu lắm không gặp, cậu hoạ sĩ'. 

gun atthaphan cũng đã nhớ mãi giây phút này, giây phút nụ cười của off jumpol đẹp dịu như cái ôm của trời thu. 

'lâu lắm không gặp, anh giám đốc' 

'lần này anh muốn tôi vẽ gì' - gun atthaphan hỏi khi vừa ngồi xuống bên cạnh hắn ở chiếc ghế dài gần cửa số, đưa cho người nọ ly cacao. 

'chúng ta' - off jumpol đưa cho gun atthaphan một bó hướng dương. 

gun atthaphan mỉm cười nhận lấy, trên tay là giấy note có line của chính mình. 

'anh đã khác trước rất nhiều, tôi đã nhận không ra đấy. tôi không ngờ một người cứng ngắc như thế sẽ có một ngày chìm mình trong hoodie và sắc mặt còn rực rỡ hơn nắng' - gun atthaphan cảm thán sau khi vẽ được vài nét trên giấy. 

'tôi đã đi gặp bác sĩ tâm lý, tôi nghĩ đã đến lúc mình thoát ra' - off jumpol thẳng thắn chia sẻ. 6 tháng trời đối với hắn không là dễ dàng. 

'anh có tiện chia sẻ không?' - gun atthaphan nhìn thẳng vào đôi mắt hắn. 

off jumpol mỉm cười, đôi mắt đã nhẹ nhõm hơn lần trước rất nhiều. 

'bố tôi là một kẻ nghiện rượu còn mẹ tôi lại là người mê cờ bạc, tôi sinh ra ở gia đình hẳn là rất đáng sợ nhỉ? họ chỉ chăm chăm vào thú vui, chẳng ai để tâm đến một kẻ vốn dĩ chẳng nên xuất hiện như tôi, họ thường cãi vã đánh nhau chỉ vì tranh mấy đồng bạc cho mấy cái thú vui kia. một ngày trong cơn say, bố tôi đã lỡ tay giết vợ ông, cuối cùng là dành phần đời còn lại ở trong tù. quá khứ ấy ám ảnh tôi, thế nhưng thì sao chứ? tôi chưa từng muốn cố gắng thoát ra vì tôi nghĩ nó chẳng cần thiết và chẳng ai quan tâm liệu tôi có thoát ra hay không cả. thế nhưng cậu đã xuất hiện, cho tôi biết tôi phải đối mặt và bước ra khỏi nơi tăm tối kia nên tôi đã đi gặp bác sĩ. tôi không phải người tốt, tôi là người có mặt rất đen tối, tôi có tính chiếm hữu rất cao, tôi sẽ không để ai đã bước vào cuộc đời tôi bước ra dù chỉ là nửa bước. như vậy cậu còn có thể chấp nhận tôi không?' 

'tôi cũng chẳng phải một người hoàn hảo đến thế. tôi cũng đã từng là một người nghịch ngợm, trốn học nhưng tôi may mắn có bố mẹ thương yêu. quá khứ tôi cũng đã có một mối tình khó quên. anh ấy thích uống cacao hạnh nhân vào mùa thu và đó cũng là lý do tại sao phòng tranh chỉ mở vào mùa thu và luôn ngập mùi hạnh nhân. tôi cứ nghĩ mình chẳng thể yêu ai cho đến khi phòng tranh chẳng còn mùi hạnh nhân vì có người dị ứng. liệu như vậy anh có thể chấp nhận tôi không?' - gun atthaphan đặt tay mình lên bàn tay lạnh của hắn. 

off jumpol nắm chặt đôi bàn tay kia. 

off jumpol giành cả ngày ở phòng tranh, vẩn vơ nói chuyện với cậu nhóc, rồi lại ngồi ngắm cậu nhóc chìm mình vào hội hoạ, thế nhưng so với ở một mình, hắn thích cảm giác yên bình này hơn.

off jumpol rảnh rang đi sang quán cafe ở đối diện mua một phần bánh và hai cốc americano.

bác chủ quán mỉm cười khi thấy hắn. 

'cậu lại đến rồi nhỉ? vừa hay hôm nay là mùa thu' 

'không, là cháu chọn hôm nay để đến' 

'cậu đã tìm được món đồ mình cần chưa' 

'tìm thấy rồi ạ' - off jumpol nhìn sang phòng tranh đối diện mỉm cười.

'lấy lại được là tốt rồi' 

'không ạ, cháu sẽ để nó ở đấy, không bao giờ đòi lại' 

bác chủ quán mỉm cười đưa cafe cho hắn. trước khi off jumpol bước ra khỏi quán, bác đã nói với hắn một câu'có những lúc ta thấy cuộc đời này tẻ nhạt cho đến khi ta gặp được 'thú vị' của đời mình'. 

off jumpol đã tìm cho mình một căn nhà ở đầu ngõ, bạn cùng nhà là một chàng hoạ sĩ.. 

gun atthaphan đang nằm off jumpol đọc tạp chí, ngẩng đầu lên hỏi hắn. 

'sao anh lại mua nhà xa chỗ làm thế này? mỗi lần đi làm cực lắm' 

'không biết nữa, chắc nơi này có mùa thu' 

'đã là mùa thu thì chỗ nào chẳng có' 

'không ý anh là mùa thu của anh' 

nói xong liền ôm gun atthaphan, đặt lên trán cậu nụ hôn như chuồn chuồn đạp nước. 

'hôm nay em gặp lại anh ấy đấy, cái người mà thích cacao hạnh nhân ấy' - gun atthaphan nhẹ nhàng kể lại. 

off jumpol nhướng mày cúi xuống nhìn người trong lòng mình. 

'thế hả? có muốn chia tay để quay lại không?' 

'au, em mới nói vậy thôi mà bé đã ghen rồi à?' - gun atthaphan hơi buồn cười ôm mặt hắn. 

off jumpol nghiêng đầu tránh khỏi cái ôm của cậu. 

'em đã nói với anh ấy rằng là, em chẳng còn thích hạnh nhân nữa, cũng chẳng còn mở phòng tranh vào mùa thu, bởi vì đối với em bây giờ mùa nào cũng thật đẹp khi em tìm được chốn về của riêng em' 

off jumpol được dỗ liền nở nụ cười.

'a, tự nhiên anh đứng dậy làm gì thế?' - gun atthaphan ngạc nhiên. 

'đi soạn đồ dẫn vợ về thăm nhà ngoại' 

gun atthaphan mỉm cười, mỗi lần hắn vui đều muốn đến nhà cậu. có lẽ bởi vì khi ở đó, hắn cảm nhận được hơi ấm gia đình đã mong ước từ lâu. 

lần trở về nhà này, cậu có gặp một cô bé hàng xóm, cô bé đã hỏi cậu một câu. 

'tại sao chú lại yêu bác ấy ạ? con hỏi bố tay nhưng bố new không cho trả lời' 

'con còn nhỏ để hiểu lắm, nó giống như là khi con nhìn người đấy, con sẽ vui khi được cho kẹo ấy' 

cô bé cười tít mắt, gun atthaphan cũng cười. 

bố cô bé đến gần cậu, cậu ấy là bạn thân của gun atthaphan. 

'tao có cũng cùng câu hỏi với con bé đấy, tao biết off chẳng phải người dễ ở cạnh' - new thitipoom tiếp lời. 

'thì bởi vì nó ngọt như kẹo ấy' - gun atthaphan cười. 

'đừng dùng câu đó với tao, tao chẳng phải con bé' 

'anh ấy đúng thật là rất khó ở cạnh. thời gian đầu, tao bị ngợp khi bước vào cuộc sống của anh, nó tẻ nhạt, buồn tủi và đầy tiêu cực nhưng tao biết anh đang dần tốt lên và mấy cái đó chẳng còn quan trọng khi được ôm anh, nằm trong lòng anh và kể anh mấy chuyện vẩn vơ rồi nghe anh kể tao nghe về điều làm anh vui hôm đó. còn mày hỏi sao tao lại yêu anh, tao sẽ hỏi mày nếu tao còn không yêu anh vậy ai sẽ yêu anh, nếu tao còn rời bỏ anh ai sẽ cho anh một gia đình đúng nghĩa, tao không an tâm khi người khác làm điều đó' 

'mày có thể nó giống thương hại không?' 

'không phải thương hại mà bởi vì yêu nên mới có trách nhiệm nhiều như thế' - gun atthaphan mỉm cười khi thấy off jumpol đang chơi với mấy đứa nhóc cạnh nhà. 

hai người đã quá trưởng thành để có một tình yêu nồng nhiệt cháy bỏng như tuổi 17, 18 gì đó. nhưng không có nghĩa là hai người có một tình yêu đầy tẻ nhạt và nhàm chán, nó mang sự bình yên nhẹ nhàng thì đúng hơn. off jumpol và gun atthaphan đều chẳng phải người hoàn hảo, nhưng họ lại chọn yêu cái không hoàn hảo đấy của nhau và đối xử với nhau bằng tất cả những gì họ có. đó là quá đủ để ở bên nhau một đời... 

một off jumpol chịu dày vỏ bởi quá khứ sẽ có một gun atthaphan như mặt trời. 

một gun atthaphan tổn thương trong tình yêu sẽ có một off jumpol như liều thuốc cho trái tim. 

một off jumpol khao khát một 'nhà' sẽ có một gun atthaphan là gia đình. 

một gun atthaphan thích đi đó đây sẽ có một off jumpol mà cậu gọi là 'chốn về' chẳng muốn rời xa. 

cái đó chúng mình gọi là đúng người, đúng thời điểm. à không, nếu đã là đúng người thì lúc nào cũng là đúng thời điểm, nhỉ? 

vì vậy sẽ chẳng bao giờ quá muộn để nói lời yêu và sẵn sàng dành thứ tình cảm thiêng liêng đó cho một ai cả.. 


the end.. 





Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net