Chap 8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đôi khi, khờ khạo lại tốt

Những kẻ biết quá nhiều

Không bao giờ được tồn tại

Một cách nguyên vẹn"

Vị thanh tra bước vào căn phòng học lộn xộn, cẩn thận ngắm nghía kỹ xác chết. Dưới chân ông ta, máu chảy thành một mảng lớn, bị phấn trắng chuyên dụng khoanh lại đánh dấu hiện trường. Bên ngoài, cảnh sát đứng bao vây, ngăn những đôi mắt hiếu kỳ tụ tập. Nỗi hoảng sợ bao trùm lên từng người một, lửng lơ vô hình. Vị thanh tra gác một chân lên ghế, nghiêng đầu nhìn Park Jiyeon. Mắt cô ta vẫn mở to, gương mặt hiện lên một nỗi kinh hoảng tột độ như chứng kiến một sự việc vô cùng đáng sợ, sự việc mà đáng lẽ ra cô ta không nên tạo ra. Những vệt máu chảy dài trên mặt, trên tay khô lại, đặc quánh và nhớp nháp. Một cánh tay nát vụn, những mảng thịt rơi vương vãi.

- Nạn nhân chết như thế nào? - Vị thanh tra hỏi

- Bước đầu xác định vết đâm xuyên qua đầu là đòn chí mạng. Ngoài ra, nạn nhân còn bị vật gì đó nghiền nát cánh tay, gãy hai xương sườn bên trái và xương cổ. - Một viên cảnh sát hiện trường trả lời

- Nếu là gãy cổ thì đó mới là đòn chí mạng mới đúng chứ.

- Gãy cổ không phải là nguyên nhân chính. Pháp y tạm thời cho rằng do bị ghim vào đầu mới dẫn đến tử vong. Còn nguyên nhân chi tiết hơn thì phải đợi chuyển cái xác về phòng giám định mới có thể xác nhận.

- Những học sinh của lớp này đâu?

- Bọn trẻ đã được đưa sang phòng khác tập trung rồi.

- Đã xác định được nghi phạm nào chưa?

- Có tổng cộng ba người trong diện tình nghi. Bọn họ đều có dấu vân tay trên hung khí: Han Minwoo, Han Minha và Kim JongIn.

- Dẫn tôi đi gặp họ.

*Phòng âm nhạc.

Giữa căn phòng lớn với những dụng cụ âm nhạc đắt tiền nhất kê một cái bàn và hai chiếc ghế tựa đối diện nhau. Vị thanh tra điều tra hiện trường khoan thai bước vào, không khỏi trầm trồ trước những phương tiện đầy giá trị ở đây. Thật tương xứng với danh hiệu học viện trọng điểm của thành phố. Ông kéo ghế ngồi xuống trước mặt cô gái trẻ. Cô ta đang đan bàn tay, đặt lên bàn, vẻ ngoài lạnh lùng vô cảm vẫn không thể che đi nỗi bối rối và sự hoảng sợ trong mắt cô. Vị thanh tra đặt một chai nước suối trên bàn, đẩy nhẹ về phía cô.

- Cám ơn, tôi không khát.

- Còn tôi lại cảm thấy cô đang rất khát. Uống đi, thời gian điều tra sẽ còn kéo dài đấy.

Minha miễn cưỡng mở chai nước ra uống một ngụm, cổ họng rát bỏng của cô nhanh chóng được xoa dịu bởi dòng chất lỏng mát lạnh. Vị thanh tra nhanh chóng điều chỉnh tư thế.

- Chúng ta bắt đầu. Cô hãy tự giới thiệu.

- Han Minha. Sinh ngày 28/7/1995. Là học sinh lớp 2-A của Trung học Seoul, hội phó hội học sinh trung học Seoul.

- Những cây trâm của cô từ đâu mà có?

- Chúng là đạo cụ cho buổi trình diễn sẽ diễn ra ở hội chợ mùa xuân do tôi phụ trách. Vì tối nay có buổi tổng duyệt nên bên đạo cụ nhờ tôi mang qua. Chúng vốn không có khả năng sát thương, ông biết đấy.

- Nhưng nó đã giết chết một người. Chúng tôi tự có khả năng phân tích. Tại sao cô lại hoảng sợ như vậy, cô Han Minha. - Vị thanh tra nhìn xoáy vào cô. Không đợi câu trả lời, ông ta tiếp tục. - Hung khí có dấu vân tay của cô, cô giải thích như thế nào về sự việc này.

- Chúng là do tôi mang lên, tất nhiên là tôi phải đụng vào đó. Có lẽ ai đó đã lấy cắp chúng.

- Đừng nghi ngờ khả năng phán đoán của cảnh sát. Ngoài cô ra, còn ai từng chạm vào hung khí chưa?

- Có tôi, cậu bạn cùng lớp Kim JongIn và bạn thân của tôi, Han Minwoo.

- Tại sao bọn họ có thể chạm vào nó.

- Trước giờ vào lớp. tôi có lấy ra kiểm tra lại, lúc đó, họ ở bên cạnh tôi và có cầm lên xem thử.

- Vào khoảng từ mười hai giờ kém mười lăm phút đến mười ba giờ, cô đang ở đâu?

- Bình thường tôi sẽ đi ăn trưa nhưng hôm nay tôi đến phòng nhạc để luyện tập piano.

- Tại sao cô không đến nhà ăn?

- Tôi thấy không khỏe. Tối qua tôi bị mất ngủ.

- Có ai chứng kiến việc cô ở phòng nhạc trong thời gian đó không?

- Ông có thể kiểm tra CCTV, tất cả các phòng học ở đây đều lắp camera quan sát. Và khoảng mười hai giờ, có một sinh viên tên Zhang Yixing đến phòng nhạc và chúng tôi có nói chuyện đến mười ba giờ.

- Chúng tôi sẽ kiểm tra lại. Cho đến khi chúng tôi kiểm chứng xong, cô vẫn không được phép ra khỏi đây. Cám ơn cô đã hợp tác.

Vị thanh tra gấp hồ sơ lại và đứng lên ra khỏi phòng nhạc. Khi đóng cửa, ông ta không quên ghé mắt qua Minha, một lần nữa ghi vào đầu thái độ của cô. Một viên cảnh sát khác đi đến chỗ ông, bắt đầu báo cáo.

- Chúng tôi đã thẩm vấn Han Minwoo và Kim JongIn. Bọn họ đều có bằng chứng ngoại phạm.

- Đã kiểm tra các camera chưa?

- Camera hành lang lớp 2-A đã được kiểm tra, chứng thực ba nghi phạm đã rời khỏi phòng học. Nạn nhân không rời khỏi đó mà ở trong phòng cho đến khi bị phát hiện đã chết. Người duy nhất không có mặt ở nhà ăn hôm nay ngoài Han Minha còn có một người tên Han Sehun nhưng cậu ta có bằng chứng ngoại phạm ở hồ bơi, đồng thời cũng đã rời khỏi lớp ngay sau Han Minwoo.

- Chỉ có camera hành lang thôi sao, camera trong phòng học đâu?

- Băng ghi hình đã bị lấy đi rồi ạ.

- Tìm ra nó. Đó chính là bằng chứng quan trọng nhất. Thả các nghi phạm nhưng phải kiểm soát họ. Về sở cảnh sát, chúng ta cần xem kết quả khám nghiệm tử thi.

Viên cảnh sát gật nhẹ đầu và lập tức đi thi hành nhiệm vụ. Vị thanh tra trung niên đứng quan sát các hành lang, để ý kỹ từng chiếc camera đặt khắp trường. Ông ta đưa mắt nhìn cô gái đang tựa người lên bàn, ánh mắt mông lung nhìn ra cửa sổ. Rồi bỗng liên tưởng lại gương mặt của nạn nhân, tư thế chết kỳ dị, cổ gãy, bàn tay buông thõng như bị tháo hết khớp nối, cái còn lại thì nát vụn, như một thứ đồ vật vô tri bị bỏ lại, chỉ có vệt máu đỏ và nét mặt kinh hoàng cho thấy đó là con người. Nhưng ông lại cảm thấy, có gì đó không giống như con người.

Donghae và Minhyuk đứng chờ ở hành lang. Một lúc sau, hai người mới thấy bóng hai cô gái bước ra. Minha đang đỡ lấy Minwoo, nỗi sợ hãi tột cùng vẫn hiện lên gương mặt của cả hai. Minhyuk chạy lại đỡ lấy hai người họ, miệng không ngừng hỏi thăm. Donghae từ từ tiến lại gần, cúi xuống Minwoo.

- Về nhà. Anh đưa em về.

Cô gật nhẹ đầu, ngoan ngoãn theo anh. Gương mặt Park Jiyeon vẫn còn lởn vởn trong đầu cô, không sao xóa đi được. Từ phía xa, một bóng người quen thuộc tiến lại gần, càng gần hơn. Là Sehun. Anh đi lướt qua cô, quét ánh mắt lại trên mắt cô rồi nhẹ nhàng hướng về phía sau vai, nhìn người đang lững thững bước ra. Anh đến đón JongIn. Đồng tử mắt Minwoo giãn rộng khi nhìn thấy anh, như nhìn thấy điều cô không nên thấy.

Tiễn Donghae và Minhyuk ra cửa chỉ có Minwoo, Minha đã ra ngoài mua vài thứ bị hư vào tối hôm qua. Donghae ban đầu nhất quyết muốn ở lại vì sợ vụ việc tối qua sẽ lặp lại một lần nữa nhưng cô cũng đã dùng mọi cách thuyết phục hai người ra về. Tất nhiên, Minwoo một lời cũng không nhắc đến những người hàng xóm. Sự chấp nhận một cách bình thản trước những sự việc xảy ra là mối nghi ngờ cho bất kì ai, kể cả khi đó là cô. Ngay khi Donghae và Minhyuk đi khỏi, từ cánh cửa đối diện, một bóng người bước ra. Mắt Minwoo tối lại, âm u nhìn anh. Sehun.

- Chúng ta cần nói chuyện. - Sehun không hề né tránh ánh mắt cô mà còn nhìn thẳng vào nó.

- Nói tại đây đi. - Cô gằn giọng.

- Vậy thì Park Jiyeon...

- Chúng ta đi chỗ khác nói.

Cô ngắt lời Sehun và ngay lập tức nhận được sự đồng tình từ anh. Hai người bước ra khoảnh sân trống phía sau một tảng đá lớn gần bìa rừng. Minwoo có thể nhận ra mảng rêu xanh thẫm ẩm ướt bám chặt lấy tảng đá. Một loài sinh vật nguyên sinh kì dị, sống bám trên bất kì giá thể nào chúng tìm được, gần như một loài kí sinh nhưng về bản chất lại không phải vậy. Chúng độc lập. Nhưng lại ngấm ngầm hủy hoại vật chủ. Như chính nỗi sợ hãi trong lòng cô bây giờ, khi đứng đối diện với anh.

Không đợi Sehun lên tiếng, cô vội vã bắt đầu.

- Anh giết Park Jiyeon.

- Vạch trần sự thật trước mặt hung thủ không phải là một ý tưởng hay.

- Anh thừa nhận anh giết người.

- Tôi thừa nhận tôi giết Park Jiyeon nhưng tôi không giết người.

- Vậy thì theo anh, Park Jiyeon không phải là người sao?

- Phải. Cô ta không phải là người. Cô ta là vị khách không mời của thế giới này.

Không gian giữa cả hai đặc quánh, ngột ngạt một cách kỳ lạ. Gương mặt Sehun vẫn không biến đổi, phẳng lặng như mặt nước hồ. Chính sự phẳng lặng ấy làm Minwoo run sợ. Thừa nhận việc cướp đoạt đi một sinh mệnh, anh ta một chút cũng không biến sắc, như hành động tàn bạo này đã trở thành một thói quen.

- Làm thế nào anh thực hiện được việc đó, chỉ trong phòng chưa đầy một phút.

Phải, đó chính là vấn đề. Làm thế nào Han Sehun có thể làm được việc đó. Minwoo vốn không có gì chắc chắn cho những khẳng định của mình, kể cả lời buộc tội anh. Tất cả những gì cô nhìn thấy trước khi bước ra khỏi lớp là Sehun tiến về phía Park Jiyeon, nắm chặt tay cô ta. Trong giây phút đó, Minwoo thấy rất không bình thường, có điều gì đó không đúng ở đây. Đến khi bước ra đến đầu hành lang, cô xoay người lại, thì đã thấy Sehun bước ra khỏi lớp và đi về hướng ngược lại. Tất cả chỉ diễn ra chưa đầy một phút. Cô, buộc tội anh, cũng chỉ là một phép thử, để thử giải đáp những thắc mắc của mình. Và Sehun đã không ngần ngại khẳng định. Cô thật sự thấy run sợ.

- Cũng như tôi chưa từng hỏi cô về khả năng dị thường của cô. Cô cũng không cần biết những gì tôi có thể làm.

- Tất cả các anh, đều có một cái gì đó khác người.

- Nếu cô cần một lời khẳng định, vậy thì tôi không thể cho cô bây giờ.

- Anh muốn gì ở tôi.

- Đơn giản. - Sehun hạ thấp giọng nói. - Những gì cô nhìn thấy, tốt nhất đừng hé răng với bất kì ai.

- Sẽ có người tin tôi sao?

- Tôi chỉ cần một sự bảo đảm.

- Tại sao anh giết Park Jiyeon.

- Vì cô ta cản đường tôi.

- Nếu tôi cản đường anh, anh cũng sẽ giết tôi như giết cô ta.

- Phải.

Sehun buông lời không một chút do dự rồi xoay gót đi.

- Có một cách đơn giản hơn là giết luôn cả tôi để bịt miệng. Tại sao anh lại nói với tôi tất cả.

Sehun khẽ dừng lại, nhưng anh không trả lời cô. Vì chính anh cũng không biết tại sao. Giết cô rất dễ, chỉ cần một động tác nhỏ, cô sẽ lập tức tung mình lên cao và rớt xuống, rơi rụng như một tai nạn kì dị. Cô sẽ không có đường thoát, nếu như anh thật sự muốn giết cô. Nhanh hơn rất nhiều so với việc bỏ thời gian ra thế này. Nhưng Sehun không làm vậy, không hẳn là vì lý do gì cụ thể, anh chỉ là không muốn ra tay. Với Han Minwoo.

Từ phía sau một bụi cây lớn, một bóng đen nhanh chóng lách người ra, lần theo đường mòn trong rừng tiến về phía con đường vành đai khu đô thị cao cấp. Người đàn ông mặc áo vest đen, đôi chân đang rảo bước nhanh vội dừng lại. Trước mặt ông ta hiện lên hai bóng người: một dong dỏng cao, một lại nhỏ hơn một chút.

- Nghe lén người khác nói chuyện không phải là hành động của bé ngoan. - Park Chanyeol vừa lấy tay vò nhẹ mái tóc bồng bềnh vừa nói.

- Nhất là việc ghi âm chúng lại nữa. - Byun Baekhyun tì hai lòng bàn tay vào đầu gối, đứng khom lưng.

Người đàn ông đút tay vào túi quần, như lần mò một cái gì đó. Từ trên cao, một bóng người rơi xuống khỏi chạc cây, sừng sững hiện ra sau lưng của ông ta. Mọi thứ diễn ra trong tích tắc. Đầu người đàn ông bẻ ngoặt sang một bên. Tư thế kì dị của một con rối bị mất đi khớp nối ở cổ. Gương mặt không chút biểu cảm đau đớn, vô hồn như một con búp bê, vì cái chết đến quá nhanh trước khi con người kịp nhận ra mình đã chết. Cái xác đổ ập xuống, để lộ ra thân hình nhỏ bé nhưng lại chứa sức mạnh giết người, ánh mắt tàn khốc lạnh lẽo.

- Kyungsoo, anh còn chưa kịp làm gì hết. Em thật làm mất hứng.

Chanyeol phẫn nộ kêu lên. Kyungsoo không nói gì, điềm đạm cúi xuống rút tay của ông ta ra khỏi túi. Lòng bàn tay đang nắm chặt một chiếc điện thoại. Trên màn hình, dấu check màu xanh hiện lên gây ra một vài rắc rối nho nhỏ.

"Đã gửi thành công"

- Chết tiệt. Chúng gửi file ghi âm rồi. - Kyungsoo phun ra một câu chửi thề nho nhỏ.

Từ bên trong bụi cây ven con đường vành đai khu đô thị cao cấp, một chiếc xe nổ máy và lao nhanh. Vận tốc chiếc xe càng ngày càng tăng như tốc độ nhịp đập trong lồng ngực của chủ nhân của nó. Vị thanh tra vẫn mở file ghi âm mới nhận được. Đó là điều từ trước đến giờ ông chưa từng nghe tới, nó sẽ là một vụ chấn động, một động lực tuyệt vời thúc đẩy cho sự nghiệp đang đi xuống của ông. Bỏ mặc viên cảnh sát cấp dưới bị bẻ cổ của mình, tất cả những gì ông ta có thể nhìn thấy bây giờ là một tiền đồ rộng mở. Chiếc xe sắp ra khỏi khi đô thị mới, chỉ còn một chút nữa thôi, đoạn ghi âm này sẽ lập tức được công bố. Bỗng, trước mũi xe, một luồng ánh sáng kì lạ lóe lên. Cường độ sáng rất mạnh làm gã thanh tra không còn có thể thấy gì. Chiếc xe loạng choạng lao qua dải phân cách giữa con đường và khu đất trống, dừng lại.

Một tiếng nổ thật mạnh.

Như tiếng nổ của loại bom chuyên dụng.

Chiếc xe nhanh chóng trở thành một ngọn đuốc, ngùn ngụt và chói lòa. Thêm một vài tiếng nổ nữa, bình xăng đã bị bén lửa. Ngọn lửa tàn khốc liếm láp từng phân tử không khí, thiêu cháy thứ chúng được lệnh phải thiêu.

Từ bên trong cánh rừng, nụ cười nửa miệng của Park Chanyeol và Byun Baekhyun lóe lên, cả hai thỏa mãn nhìn cảnh tượng trước mắt như một kì quan.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net