Chương 3: Thư Nhập Học Và Hẻm Xéo

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Neville trở về nhà sau hai tuần phải nằm bệnh viện Thánh Mungo, anh trai té gãy chân trái và cổ tay phải, hơn nữa trật khớp nhẹ các cơ quan nội tạng. May mắn là phù thuỷ có thể chất đặc biệt trong việc hồi phục các tổn thương vật lý, miễn không phải là phép thuật hắc ám là an toàn. 

Trừ việc đến thăm anh trai bốn năm lần, sinh hoạt hằng ngày của Bernice vẫn đơn điệu như cũ.

Dựa vào hai năm học tập từ bà cô Enid, cô đã hiểu rằng trong giới phù thuỷ quý tộc thuần huyết, bảy tuổi là thời điểm đứa trẻ bước vào xã hội quý tộc — ít nhất với đa số quý tộc Slytherin thì là như vậy.

Trên thực tế, bà Longbottom không thể tổ chức tiệc, mời nhóm "phù thuỷ hắc ám" mà theo bà là đại điện cho ác quỷ và cái ác. Thế nên Neville và Bernice không được hầu hết các gia đình thuần huyết công nhận dù bọn họ rõ nhà Longbottom thuộc Gryffindor có một cặp sinh đôi.

Về phần gia đình thuần huyết đại diện cho Gryffindor — vị cứu tinh duy nhất còn sót lại của nhà Potter đã mất tích, còn nhà Weasly? bà Longbottom thà khiêu vũ với lũ quỷ còn hơn đối phó với một gia đình mà theo ý kiến bà là "điên rồ" và "từ chối di sản văn hoá của quý tộc".

Vì vậy — mặc dù mang dang hiệu quý tộc nhưng trong gần mười một năm cuộc đời, Bernice chỉ có thể học phép xã giao với bà cô Enid, gần như không có cơ hội thực hành. 

Sau lần Neville bạo động phép thuật, chương trình học hằng ngày của cô xuất hiện thay đổi, chủ yếu là bài học nhẹ nhàng hơn. Đối với sự chuyển đổi rõ rành rành, bà cô Enid áy náy cực kỳ.

Những khúc ngoặt này trông rất dễ đoán, Bernice thấy thế. Anh trai đã phản ứng với phép thuật, không còn là một phù thuỷ "phụ". Thêm nữa tỉ lệ được chọn vào Gryffindor của Neville cao hơn cô nhiều, cho nên theo một phương diện nhất định, bà nội hiển nhiên sẽ thiên vị anh trai.

Không thất vọng sao? trả lời không thì là giả. Cô đúng là không thích Gryffindor nhưng đã thầm hạ quyết tâm, nếu Neville là một phù thuỷ "phụ", cô sẽ gánh vác phần trách nhiệm của anh trai. Sau nhiều nỗ lực, trả giá như vậy, bà nội không do dự chọn Neville, người vừa mới thể hiện phép thuật. Trong lòng Bernice vẫn có chút buồn bã. 

Bà tuy nghiêm khắc với Neville, nhưng bà rất thương anh trai hơn. Bernice đã sớm nhận thức rõ điều này từ lâu nên khi bị bỏ qua trong hoàn cảnh như vậy, cô cũng không hề thất vọng như đã tưởng — chỉ là một cảm giác đau lòng mơ hồ thôi.

Bài tập về nhà của Bernice từ từ dễ dàng hơn, nhưng của Neville lại trở nên nặng nề thêm — lâu lắm rồi anh trai không vào phòng ngủ của Bernice lúc nửa đêm, bình thường anh làm xong bài tập đều sẽ trực tiếp nằm nhoài trên bàn sách trong phòng ngủ thiếp đi.

Trong lúc hai anh em thong thả học tập, sinh nhật mười một tuổi của cả hai bất chợt ghé thăm

Bắt đầu từ giữa tháng bảy, Bernice phát hiện tính tình bà nội trở nên nóng nảy, phần lớn là bất an cho Neville đã bộc lộ phép thuật. Thường những đứa sẽ bộc phát nhiều lần, còn anh trai về sau vẫn không chút phản ứng nào. 

Bây giờ bà nội rất lo lắng Neville có thể không nhận được thư mời nhập học của Hogwarts, vốn bà muốn nhân cơ hội mời giáo sư McGonagall đến nhà Longbottom để hỏi thăm về danh sách nhập học. Phút cuối giáo sư McGonagall đã đồng ý lại từ chối nói rằng năm học mới sẽ có một đứa trẻ khá đặc biệt được ghi danh trong năm nay và các giáo sư Hogwarts sẽ bận rộn trong kỳ nghỉ hè. Vì vậy bà ấy thật tình không cách nào đến thăm trang viên Longbottom được.

Nỗi lo của bà Longbottom cũng không kéo dài lâu, vào ngày thứ hai sau sinh nhật của Neville và Bernice. Một con cú từ ngoài cửa sổ bay vào đương lúc mọi người ăn sáng, thả xuống hai lá thư màu trắng được niêm phong bằng mực đỏ. Con cú không quên quay đầu ngậm miếng xúc xích nướng yêu thích của Neville rồi mới bay đi. 

Thằng bé nhỏ giọng oán hận: "Hừ, đây là nguyên nhân vì sao anh thích Trevor."

Trevor là món quà ông chú Algie tặng sau lần cậu bộc lộ phép thuật — một con cóc màu xanh. 

Thông thường bà Longbottom không bao giờ cho phép mọi người nói chuyện trên bàn ăn nhưng  hiển nhiên tâm trạng hôm nay của bà rất tốt. 

Khi Bernice nhặt chiếc phong bì màu trắng ghi tên cô mở ra, bà Longbottom cũng nhặt chiếc phong bì của Neville lên —— cậu bĩu môi không vui, rõ ràng cậu cũng muốn tự xem. 

Lá thư Hogwarts gửi tới, trên tấm giấy da dày gắn huy hiệu của trường - tấm khiên chia thành bốn màu sắc tượng trưng cho bốn nhà. Đỏ là sư tử vàng, xanh lam là chim ưng màu đồng, vàng là lửng đen và xanh rêu là rắn bạc trông càng thêm thiêng liêng.

Nội dung thư nhập học được viết bằng mực màu xanh lục.

Thưa cô Longbottom,

Chúng tôi vui mừng thông báo rằng cô đã đã được nhận vào Trường Phù Thuỷ và Pháp Thuật Hogwarts. Xin vui lòng xem danh sách các cuốn sách và thiết bị cần thiết được đính kèm.

Học kỳ dự kiến bắt đầu vào ngày 1 tháng 9, chúng tôi sẽ đợi cú đưa tin của cô mang câu trả lời muộn nhất là ngày 31 tháng 7. 

Phó hiệu trưởng

Minerva McGonagall

Bernice dám đánh cược món qua sinh nhật là thứ mười một, com mèo tại cụp Scotland đáng yêu là đã thấy người bà không dễ bộc lộ cảm xúc đã vô thức vỗ ngực, thở phào nhẹ nhõm.

Bà Longbottom ngay lập tức đem bức thư của Neville trả cho cậu, Neville tức khắc vùi đầu đọc.

"Vậy thì," Bà Longbottom đặt dao nĩa trong tay xuống, hắng giọng, nhìn cháu trai và cháu gái ngồi hai bên: "Giữa tháng tám, bà sẽ đưa các cháu đến Hẻm Xéo mua một số đồ dùng hộc tập."

"Vâng!" Bernice hào hứng nói: "Đũa phép!" cô cực kỳ mong sở hữu một cây đũa phép của riêng mình.

Thấy Bernice nhắc tới đũa phép, bà Longbottom không nhanh không chậm chêm vào: "Nói đến cây đũa phép, bà không thể không nhắc đến bố mẹ các cháu."

Sắc mặt hai anh em phút chốc trắng bệch.

"Họ là niềm tự hào của gia tộc Longbottom." Nói đến con trai và con con dâu, bà Longbottom tự hào: "Bà hy vọng các cháu có thể sử dụng đũa phép của bố mẹ  —  điều này tượng trưng cho một dạng thừa kế và tiếp tục, đúng chứ?"


"Nhưng mà..." Bernice ngập ngừng: "Cháu đọc trong sách, mỗi người không giống nhau nên họ thích hợp với từng loại đũa phép khác nhau. Như vậy họ mới có thể sử phụng phép thuật thoái mái..."

Lời nói của Bernice bị bà Longbottom cắt ngang, cau mày. Lần đầu thấy việc con bé đọc sách quá nhiều. So với Bernice có chính kiến, Neville ngoan ngoãn hơn làm người ta yêu thích bội phần. Từ sau đợt con trai và con dâu gặp tai nạn, bà Longbottom đối với tất cả đều cảm thấy lo được lo mất, bà thích nắm tất cả mọi chuyện trong lòng bàn tay hơn. 

"Đúng! Bernice." Bà thừa nhận: "Nhưng sử dụng đũa phép của bố mẹ không phải càng ý nghĩa hơn sao?"

Bernice trầm mặc, Neville càu nhàu nhưng không nói gì.

"Đáng tiếc, đũa phép của Alice đã bị gãy trong trận chiến." Bà Longbottom tiếc nuối: "Vậy nên, chỉ có Neville có vinh dự này. Cháu sẽ có cây đũa phép từng thuộc về bố."

Bernice nỗ lực phối hợp với bà nội, thể hiện sự đau lòng. Nhưng cô chỉ mới mười một tuổi nên thất bại, không thể khống chế sự phấn khích khi sẽ có một cây đũa phép mới."

Còn Neville? Dưới ánh mắt uy hiếp của bà nội, cậu đành gật đầu đồng ý.

"Nếu cháu đã kiên trì như vậy, và thực tế là cháu không được phép bỏ cuộc —" Bà Longbottom huyên thuyên: "Bernice, con sẽ nhận được cây đũa phép mới giữa tháng tám."

Bernice cười híp mắt, khoé mắt như hai vầng trăng khuyết. Cô thề là cô đang thật lòng: "Vinh hạnh của cháu!"

Kể từ ngày hôm đấy, việc học tập của hai anh em hằng ngày vẫn khô khan như cũ nhưng cả hai đều mong chờ chuyến đi đến Hẻm Xéo — bởi chúng thật sự ít khi được đến nơi đó. Con nối dõi với gia đình phù thuỷ rất quý báu, nhà Longbottom đặc biệt thế nên bà Longbottom cũng không hy vọng cháu trong nhà xuất hiện trong dịp tầm thường nào. 

Neville tiếc nuối: "Anh đã có Trevor, xem ra không thể nuôi thêm một con cú!" 

"Em cũng có Vera, bất quá em nghe kể Hogwarts xây một nhà nuôi cú, chúng ta có thể nhờ chúng đưa thư." Bernice đặt mèo tai cụp Scotland là Vera, tính cách của chú mèo cực kỳ kiêu ngạo, rất hợp với tên này.

"Anh đã xem danh sách rồi, phải học xong những cuốn sách kia trong một năm sao?"

"Ai biết được." 

Bernice không đặc biệt quan tâm lắm, cô đã nghiên cứu "Một Phần Lịch Sử của Hogwarts" đã rất lâu. Phải học tập bảy năm, cô phải nắm rõ tất cả thông tin về Hogwarts  — cô từng khuyên anh trai đọc cuốn sách này nhiều hơn, dù sao khả năng hai anh em không cùng nhà rất cao — trừ khi cả hai đều vào Hufflepuff nhưng đây là ý nghĩa tồi tệ. Nhưng Neville không hứng thú lắm, cậu vừa nghe em gái nhắc tới cuốn sách là phàn nàn bài tập nặng nề, đương nhiên, chỉ dám thể hiện thái độ bất mạn trước mặt Bernice.

Neville đã thắc mắc về vấn đề đã quấy nhiễu Bernice thật lâu: "Em biết phân nhà diễn ra thế nào không?"

"Trong sách không viết." Bernice cầm sách trong tay, lo lắng: "Em hỏi bà cô Enid, bà nói có chút hồi hợp." 

"Chẳng lẽ là —" sắc mặt Neville tái nhợt: "Chúng ta được yêu cầu đi giết rồng sao?" Gần đây cậu đang đọc sách liên quan về rồng.  

Nghe vật, Bernice trợn tròn mắt, mất đi dáng vẻ thục nữ: "Ha, thật là một ý kiến táo bạo. Dũng sĩ diệt rồng có thể thuận lợi vào Gryffindor. Neville! nếu tương lai anh là hiệu trưởng vậy đương nhiên anh muốn làm gì chẳng được."

"..." Neville nghiêng đầu sang chỗ khác, đúng là đôi khi em gái không đáng yêu gì sất!

Dưới sự suy đoán của hai anh em, sau bữa tối vào một ngày giữa tháng tám. Bà Longbottom cuối cùng cũng bày tỏ việc đưa chúng đến Hẻm Xéo mua đồ dùng học tập và sách vở. 

"Ngoan ngoãn đi theo bà, đừng chạy loạn." Bà Longbottom cảnh cáo Neville đang ăn pudding, sau ánh mắt khoá chặt trên người Bernice

Bernice miễn cường nhìn bà nội gật đầu.

Sáng sớm hôm sau, Coco chuẩn bị bữa sáng nhưng Neville cứ không tập trung ăn mà liếc nhìn đồng hồ trên tường. Cuối cùng, kim đồng hồ điểm chín giờ, bà Longbottom mặc áo chùng phù thuỷ màu xanh đậm từ trên lầu bước xuống. Lần này bà không đội chiếc nón cháp gắn con kền kền yêu thích của mình. 

Có lẽ sợ Hẻm Xéo đông người chen lấm làm rớt mất chiếc nón? Bernice suy đoán. 

Họ sử dụng lò sưởi ở nhà để đán quán Cái Vạc Lủng, sau qua nhiều lần huấn luyện, mọi thứ diễn ra thuận lợi. Ngay cả Neville cũng biết cách bước ra khỏi lò sưởi mà không mất phong độ —— tuy anh trai bị bà nội mắng vì quên lấy bàn chải phủi đám tro bụi dính trên áo choàng. 

Đầu tiên họ đến tiệm quần áo của phu nhân  Malkin mua ba bộ thường phụ hàng ngày, bà Longbottom nhất quyết đòi mua thêm vài bộ cho Neville.

"Neville hay vứt đồ bừa bãi, thường làm đổ đồ vật. Ta nghĩ nó cần thêm một bộ." Khi bà Longbottom giải thích, thước cuộn của phu nhân Malkin đang đo khắp người Bernice. Cô lơ đãng đáp: "Bà nội, cháu nghĩ việc mua thêm đồ chỉ dành cho phái nữ."

Neville mặt như quả cà chua, tức giận trừng mắt đứa em gái: "Bernice!"

Bernice lè lưỡi, lúc này phu nhân Malkin đã thu cuộn thước lại. Sẽ mất một lúc để nhận quần áo, bà Longbottom đã mang Bernice và Neville sang bên đường sau khi mua sách ở tiệm Phú Quý và Cơ Hàn. 

Bà nhìn hai đứa cháu đang hào hứng mua sắm, chuẩn bị tới tiệm dược liệu: "Chúng ta cần một ít nguyên liệu cho môn Độc Dược." 

"Bà ơi, đũa phép!" Bernice không nhịn được nói ra, cô đã thấy cửa hàng đũa phép của ông Ollivander nằm phía trước.

Bà Longbottom dừng lại, liếc cháu gái một cái, miễn cưỡng gật đầu: "Ồ! đúng rồi, ta suýt chút nữa quên mất. Bernice cần một đũa phép, vậy —" Bà lấy từ trong ví bảy Galleons cho cô: "Cháu tự đi mua đũa phép đi, bà sẽ đưa Neville đi mua nguyên liệu Độc Dược cho hai đứa." 

Tiệm dược liệu và tiệm đũa phép trong Hẻm Xéo nằm ở hai con đường riêng.

Bernice gật đầu, vọt vào cửa hàng đũa phép của ông Ollivander như một làn gió.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net