Chương 6: Tàu Tốc Hoả Hogwarts

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tháng 8.

Coco đã thu dọn xong hành lý của Bernice, không quên rưng rưng nước mắt đảm bảo sẽ chăm sóc tốt cho bà Longbottom, xin cô chủ nhỏ Bernice đừng lo lắng.

Đúng! Chính xác là ngày mai. Bernice nhìn tấm vé xe lửa trên bàn học, xuất phát vào mười một giờ tại sân ga số Chín Ba Phần Tư tại nhà ga Ngã Tư Vua

Cô hít một hơi thật sâu, cố gắng đè nén sự bồn chồn và mong chờ trong lòng.

"Bernice?" Có iếng gõ cửa nhẹ nhè, là Neville. Bernice đứng dậy mở cửa cho anh trai, xem ra Neville khẩn trương giống cô.

Cậu mặc bồ đồ ngủ bằng lụa màu xanh đậm, gần đầy hình như tăng hai cân, hai má phúng phính hồng hào tựa quả táo. Lúc này, hai tay cậu vô thức xoa xoa, ngồi bên mép giường của em gái, nhỏ giọng lầu bầu: "Anh không ngủ được."

"Em cũng vậy."

Bernice vuốt vuốt tóc, kỳ nghỉ hè này cô không cắt tóc ngang vai như cũ, cho nên mái tóc màu nâu sẫm đã dài đến eo, bình thường cô lựa chọn cột lên, chỉ là bây giờ sắp ngủ nên xõa xuống —— mọi cô gái đều yêu thích khoảnh khắc bản thân thả tóc và mặc váy.

Neville lo lắng nói: "Anh nghe bà nội và ông chú Algie nói họ sợ anh sẽ bị vào nhà Hufflepuff."

"Hufflepuff? Nghe mọi người kể Hufflepuff đối xử rất thân thiện đấy." Bernice suy nghĩ một chút: "Em cảm thấy là một sự lựa chọn tốt — nếu mặc kệ tâm trạng của bà." Cô nghĩ anh trai chắc chắn sẽ ung dung, vui vẻ bởi nhà Hufflepuff rất rộng rãi, phải không?

Neville nhìn em gái, không nói gì.

Bernice mỉm cười, thấy anh trai âm thầm phản đối rất thú vị. Cô cầm lấy bức ảnh của bố mẹ trên tủ đầu giường. đưa cho Neville: "Đến trường Hogwarts rồi, em sẽ để anh giữ."

Quà tặng bất ngờ của Bernice, khiến Neville quên bén mất lời nói vừa nãy của cô em gái.

Cậu nhận lấy bức ảnh, đặt trước ngực: "Vậy còn em?"

"Em?" Cô bé tóc màu nâu đậm nháy mắt với anh trai một cái: "Quảng thời gian ở trường sẽ để anh giữ, đến lễ Giáng sinh và kỳ nghỉ hè là em. Thế nào?"

Cả hai anh em đều hơi buồn ngủ sau khi đạt được thoả thuận. Neville chúc ngủ ngon và quay trở về phòng ngủ của mình.

Hôm sau, chín giờ sáng.

Coco làm phép cho hành lý của Neville và Bernice nhẹ hơn để họ dễ dàng mang theo, ông chú Algie và bà dì Enid vội vã đến trang viên Longbottom để tiễn cả hai đứa cháu.

"Bernice, dù con được phân vào nhà nào, hãy nhớ viết thư cho bà cô Enid nhé." Enid có mái tóc dài vàng nhạt, đôi mắt xanh dịu dàng của bà ánh lên vẻ hiền từ. Chóp mũi Phoenix đau xót, gật gật đầu.

Cô cảm giác bà cô Enid khẽ thở dài, sau đối phương khẽ hôn lên trán cô một cái.

Neville bên cạnh không may mắn như vậy, anh trai bị ông chú Algie tàn nhẫn vỗ vào vai ba lần, bị ông nghiêm túc dạy dỗ, phải chăm sóc thật tốt cho em gái Bernice.

Bernice quan sát biểu hiện của anh trai, gương mặt tròn trịa nghiêm túc căng thẳng. Lúc ông chú Algie nói từ "đàn ông", Neville theo bản năng ưỡn ngực lên.

Sau buôi chia tay ngắn ngủi, bà Longbottom mang theo hai anh chị em độn thổ.

Bọn họ xuất hiện trong một con hẻm sâu hun hút cạnh nhà ga Ngã Tư Vua, bà Longbottom sửa sang quần áo và dẫn hai đứa đi về phía trước.

Trong nhà ga Ngã Tưa Vua có rất nhiều Muggle đến và đi, sau khi Bernice bị một Muggle vội vã đụng ngã lần thứ ba, Neville đành nắm chặt tay em gái.

Bà Longbottom phàn nàn: "Ôi! Một năm rồi một năm, ta nhớ năm ấy khu vực này không đông đúc cho lắm!"

Rõ ràng, tỷ lệ phù thuỷ so với dân số Muggle vẫn là mối quan tâm lớn nhất của Bộ Pháp Thuật.

Ngoại từ bà Longbottom mặc áo chùng phù thuỷ bên ngoài, Bernice và Neville đều mang quần áo Muggle, bởi vậy dọc đường bà Longbottom nhận được vô số ánh mắt đánh giá.

"Thằng vô lễ!" Bà tức giận đánh giá thẳng mặt với người vừa nãy tới bắt chuyện - hỏi bà có phải diễn viên trong bộ phim nào không.

Diễn viên? Chẳng phải một nghề nghiệp cao quý gì xất. Cô mím môi, hứng thú trước cơn nổi giận đùng đùng của bà nội.

Khi họ đến giữa sân ga số chín và số mười, họ đã gặp rất nhiều đứa trẻ cùng với phụ huynh của chúng đang đến Hogwarts. Bà Longbottom chỉ vào giữa số chín và số mười: "Ta nghĩ hai cháu nên tự thử một lần, đẩy hành lý và chạy thẳng vào, đừng nghĩ gì khác."

Bernice nhìn bức tường dày trước mặt, dứt khoát đứng sau anh trai.

"Ờ. Đúng rồi! Anh là anh trai..." Neville có chút rụt rè, cậu cố gắng động viên bản thân: "Nên phải đi trước."

Vừa nói, cậu vừa đẩy chiếc xe trong tay chạy đi, ngay lúc cậu sắp va vào tường, Bernice thấy anh trai hình như đã xuyên tường. Cô kinh ngạc kêu một tiếng, sự kinh hãi của đứa cháu khiến bà Longbottom hài lòng. Bà gật đầu với cháu gái: "Tới lượt cháu! Bernice. Thử một lần, lần sau chúng ta trực tiếp động thổ vào nhà ga."

Cô cháu gái của bà hầu như không bao giờ để lộ ra nỗi sợ hãi, con bé che giấu rất tốt. Do đó, sự chần chờ của Bernice cho phép bà Longbottom lần nữa tìm được uy quyền của bậc trưởng bối.

Bernice nhắm mắt đẩy xe chạy vào, trong nháy mắt cô đang chạy, con mèo Vera kêu nhỏ một tiếng như muốn động viên chủ nhân — ngay lúc con mèo phát ra âm thanh, Bernice đã xuyên tường.

Cô mở mắt, trước mặt là một thế giới khác.

Xe lửa bằng sắt màu đỏ đang toả ra khói trắng, tiếng cú mèo hoà lẫn với tiếng người nói chuyện khiến cả nhà ga trở nên rất ồn ào. Neville đứng cách Bernice không xa, cậu cũng bị tình huống này làm cho bối rối.

Bà longbottom ra hiệu cho hai đứa lên tàu, nơi này ồn ào quá nên bà phải vứt bỏ giọng điều trầm ổn đều đều, cao giọng nói: "Các toa phía trước đoàn tàu dành cho quý tộc, nhưng hầu hết là Slytherin." khi bà nói lời này, một số phù thuỷ đi ngang qua nhìn bà một cái.

Hiểu ý của bà Longbottom, Neville gật gật đầu, cậu chuẩn bị đưa em gái đi tìm một toa xe yên tĩnh — về phần toa trước? Ôi, toàn là lũ Slytherin độc ác!

Cuối cùng Neville và Bernice tìm được một phòng trống giữa xe lửa. Họ vừa cất hành lý, Bernice đem Vera từ trong lồng đặt lên đùi — con mèo nhanh nhẩu nhảy vọt lên vai Bernice, dùng lưỡi liếm liếm lỗ tai cô chủ nhỏ, Bernice cười khanh khách,

Đột nhiên, Neville đứng dậy, ngó xung quanh, sau đỏ bừng mặt nói: "Chắc anh để Trevor chỗ bà nội rồi!" Cậu kéo cửa khoang ra chạy đi mất, Bernice chỉ kịp thò đầu nhìn anh trai loạng choạng và nói lời xin lỗi suốt quãng đường chạy tới chỗ bà nội.

Neville rời đi không bao lâu, cửa khoang bị kéo ra lần nữa. Người đến là một cô gái mang theo một cái rương to, thân thiện chào Bernice: "Xin hỏi chỗ này có thể ngồi một người nữa không?"

Cô gái này có một mái tóc dày màu nâu đỏ, dường như đã lâu không chải, rối tung xoã trên vai, khi cười sẽ để lộ hai chiếc răng cửa nhưng nụ cười của cô ấy rất thân thiện.

Bernice gật đầu, ra hiệu cô bạn ngồi xuống

Vera nhòm người mới vào, "Meo~" một tiếng, trốn vào trong mái tóc của Bernice.

Cô gái nhìn con mèo trắng đáng yêu có chút ghen tị, đem cất hành lý đi, ngồi đối điện Bernice: "Mình là Hermione Granger, học sinh năm nhất."

Granger? Bernice cố gắng nhớ xem trong giới phù thuỷ thuần huyết có họ này không, nhưng cô chẳng nhớ được gì: "Mình là Bernice Longbottom."

Phát hiện ra sự lúng túng của Bernice, Granger tự giới thiệu trước: "À. Bố mẹ mình đều là người bình thường, phụ thuỷ gọi là...Muggle."

Hoá ra là thế. Bernice lễ phép cười: "Nhà Longbottom là thuần huyết." Cô nói điều này với giọng điệu bình thường khiến Granger rất tự tin và quay sang nhìn bé mèo trên vai Bernice.

Granger giải thích: "Mình không nuôi thú cưng nhưng đã mua một con cú và đặt nó ở nhà để bố mẹ có thể liên lạc với mình."

Bernice gật đầu: "Thú nuôi của mình là con mèo." Vừa nói cô vừa vỗ Vera đang ngủ gật trên vai mình một cái: "Nó là Vera, mọi người thường gọi là tiểu thư Vera." Lúc này, con mèo trắng mở mắt ra, "Meo~" thêm một tiếng. "Anh trai Neville của mình đang đi tìm cóc của anh ấy. Hình như bỏ quên con cóc trên đường tới xe lửa."

Cô nói xong, Neville đã chạy vào, sắc mặt đỏ bừng, bất đắt dĩ nói với em gái: "Không phải ở chỗ bà nội. Anh gần như đã hỏi từng toa rồi nhưng không ai thấy Trevor cả!" Cậu không hề phát giác trong khoang hiện tại có thêm cô gái lạ mặt khác.

Bernice từ tốn giới thiệu anh trai với Granger: "Đây là anh trai sinh đôi của mình, Neville."

Granger mỉm cười thấu hiểu: "Mình là Hermione Granger. Trong hai người không giống nhau lắm."

"À. Mình giống bố. Anh ấy giống mẹ." Bernice không muốn nói thêm về chuyện này, đứng lên, muốn cùng Neville đi tìm Trevor nhưng hành lý đầy ấp — Bernice nhìn Granger, đối phương đồng ý: "Mình sẽ chờ ở đây."

"Cảm ơn." Bernice giao bé mèo Vera cho Granger, cô biết cô bạn này rất muốn một chú mèo.

Họ bắt đầu tìm kiếm từ những toa xé đằng sau, thái độ của mọi người không tệ lắm nhưng không ai thấy con cóc màu xanh nào cả.

Vẻ mặt Neville rất khổ sở. Đúng lúc, Bernice kéo cửa một toa ra, bên trong là hai người thiếu niên tóc đỏ, giống nhau như đúc — bọn họ hình như đang muốn giở trò đù gì đấy.

Hai Weasly. Bernice cau mày: "Xin hỏi, hai anh thấy một con cóc không ạ? Con cóc của anh trai em bị lạc mất."

Một trong những người tóc đỏ nhướng mày: "Không có."

Người kế bên nhanh chóng hỏi: "Neville? Cặp sinh đôi nhà Longbottom?"

"Vâng, em là Bernice Longbottom, anh ấy là Neville Longbottom." Cô nói xong, anh trai gật đầu chào hỏi cặp sinh đôi nhà Weasley.

"George ——"

"Fred ——"

"Họ của chúng tôi là —— Weasley." Câu cuối họ đồng thanh nói.

Bernice giật khóe miệng: "Cảm ơn ạ."

Dứt câu George nháy mắt một cái với người em sinh đôi của mình: "Nói đến cóc —"

"Thằng Ron. Em trai của chúng tôi — cũng là học sinh năm nhất, nó có một con chuột, Scabbers." Người còn lại tiếp lời.

"Có lẽ, con cóc đã đi tìm Scabbers! Con chuột ngủ không bao giờ thức dậy kia!" Hai người họ bật cười ha hả.

Lần đầu tiên Bernice cảm thấy, ông chú Algie có thể xem là một Gryffindor bình thường, ít nhất ông không đồng thành một nói một đáp với người khác. Ngay cả bào song sinh cũng chưa từng nói chuyện như vậy! Ít nhất cô và Neville không bao giờ làm vậy!

"Cảm ơn." Bernice kéo Neville quay người đi đóng cửa lại, bọn họ vừa mới đi qua mấy toa xe đã gặp phải học sinh mới Ron Weasley mà cặp sinh đôi Weasley đã nhắc đến. Quả nhiên một con chuột nằm trên đầu gối của cậu ta, mà cậu ta đang cầm đũa phép như định làm gì đó với con chuột.

"Không, chúng tôi chẳng thấy con cóc nào cả." Sau khi Bernice hỏi, một cậu bạn tóc đen ngồi bên cạnh Ron Weasley trả lời —— thằng bé còn xấu hơn cả Neville, cặp kính đã cũ lung lay đeo trên mắt, đôi mắt màu xanh lục bảo thật sự rất đẹp.

Thằng nhóc hơi cúi đầu, để lộ vết sẹo hiện ra từ phần tóc mái —— hình tia chớp. Bernice hít sâu một hơi, Neville bên cạnh kêu lên một tiếng, mở miệng nhanh hơn cô, hỏi: "Bồ là Harry Potter phải không?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net