[Trai đẹp] Chương 26

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 26: Muốn xem của tôi?

***

Lam Đồ không túm được cún con, ngược lại lại ngã chổng vó vào lòng Cốc Trung Khê. Bạch Ngọc sợ hãi giãy ra khỏi vòng tay chủ nhân, chạy nhanh như chớp trốn rịt ra sau ghế sô pha.

"Tôi đâu có gọi anh, sao cũng chạy tới đây rồi?" Cốc Trung Khê nằm bất động trên thảm, miệng trêu chọc, một bàn tay lại lặng lẽ rút từ dưới thân Lam Đồ ra chỉnh lại tóc mái.

--- Tư thế có thể chật vật, nhưng kiểu tóc không thể làm rối.

Dường như Lam Đồ vẫn hơi choáng, hơn nửa ngày mới bò dậy từ trên người hắn: "Hả?"

"Thầy Lam, lúc say anh sẽ biến thành chó sao?"

"Chó gì cơ?"

"Chó nông thôn Trung Quốc."

"... Biến đi, cậu mới là chó, chó săn lông vàng!" Cuối cùng Lam Đồ cũng tỉnh táo một chút, nhưng không phải bởi vì "bị gọi là chó", mà là bởi vì đột nhiên anh nghe thấy bên kia đang kêu gào trong lòng: "Tại sao không ngã chuẩn một chút? Suýt chút nữa là hôn được rồi!"

--- Bây giờ không phải lúc hôn, tôi vừa mới uống rượu, ít nhất cũng phải đánh răng trước đã.

Lam Đồ vừa suy nghĩ vừa cong gối ngồi vững, nhưng giây tiếp theo lại quên mất vì sao mình ngồi trên mặt đất. Anh vừa quay về từ Kingdom, được mời đến nhà Cốc Trung Khê xem chó, nhưng chó kia cứ liên tục trốn anh ... Đúng rồi, chó đâu?

Bạch Ngọc dọc theo chân tường vòng qua chỗ Cốc Trung Khê, người kia đứng dậy từ trên mặt đất, chỉnh lại bộ quần áo xộc xệch của mình: "Chó săn lông vàng trông không đẹp, ít nhất thì tôi cũng phải là chó Phốc sóc đi?"

"Chó săn lông vàng lại trông không đẹp?" Lam Đồ quay đầu đánh giá hắn, cố gắng tìm một hai bằng chứng chứng minh hắn là một chú chó săn lông vàng, nhưng nhìn nửa ngày anh vẫn cảm thấy so với chó, tên này giống người hơn.

Người đẹp, với làn da trắng hồng và mái tóc hơi rối, bộ đồ ngủ mềm mại phủ lên bờ vai góc cạnh rộng rãi, trông rất sành điệu.

"Khi nãy cậu rửa gì thể?" Không đợi đối phương trả lời, anh đột nhiên hỏi một câu chẳng liên quan.

"Khi nãy?"

"Lúc gọi điện thoại ấy."

"Không nhớ nữa, chắc là đang rửa rau."

Nội tâm Cốc Trung Khê cũng đang mãnh liệt sôi trào. Hắn không biết là do Lam Đồ say rượu hay đang phát tình, trước kia hắn chưa từng tiếp xúc thân mật với một Omega như vậy, không thể phán đoán chính xác được.

"Tôi tưởng anh không ăn cơm tối, muốn mời anh qua nhà ăn cùng."

"Tôi chưa ăn cơm tối."

"Không phải anh nói anh đang ăn cơm với bạn sao?"

"Lừa cậu đó, chỉ uống chút rượu thôi, ở quán bar."

"Một mình?"

"Một mình."

"Chuyện gì mà cần mượn rượu giải sầu?" [Có ngu mới tin là một mình, nhưng vì anh về sớm nên tôi cũng không truy cứu nữa.]

Lam Đồ liều mạng nhìn chằm chằm vào mắt Cốc Trung Khê. Anh cũng không nhận ra rằng mình đã uống quá nhiều, chỉ cảm thấy rằng đột nhiên rất khó nghe được giọng của người kia, hơn nữa cho dù nghe được cũng không phân biệt là lời trong lòng hay là lời nói thật.

"Cậu muốn tôi về sớm hơn? Không phải cậu cố ý dùng chó rù quyến tối sao?"

Cũng may từ khi vào cửa Lam Đồ đã bắt đầu trở nên loạn ngôn, đối phương cũng quen rồi: "Thế thì thầy Lam à, anh mắc câu rồi sao?"

"Còn thiếu chút chút, cậu nỗ lực thêm đi."

"Trước hết anh cứ nói cho tôi biết anh gặp chuyện gì mà phải mượn rượu giải sầu đã." [Tôi đoán anh sẽ nói rằng anh bị bạn trai đá.]

"Tôi bị bạn trai đá."

"Trời ạ, sao lại như vậy... đến nông nỗi này sao?" [Tôi đoán anh sẽ nói rằng tình cảm sớm đã phai nhạt rồi.]

"Yêu xa quá lâu, thực ra tình cảm đã không còn từ lâu rồi."

"Không biết an ủi anh thế nào, quá khứ thì hãy để nó qua đi." [Đang tính diễn với anh nửa tháng, không ngờ anh chỉ có thể kéo dài được hai ngày. Chẳng trách có người nói chỉ có tình yêu đích thực mới có thể khiến người ta cởi bỏ lớp ngụy trang.]

--- ???

--- Ngụy trang cái con khỉ, nếu không phải cậu lần sờ vào cây gậy massage của tôi, ngay từ đầu tên bạn trai kia đã không tồn tại rồi. Đúng rồi, tôi cũng phải nhanh chóng tiêu hủy cái thứ vô dụng kia đi.

Lúc Lam Đồ suy nghĩ về gậy massage, tư duy của anh trở nên rõ ràng hơn nhiều. Cúi xuống nhìn tình cảnh hiện tại của hai người, anh phát hiện một chiếc dép lê của Cốc Trung Khê sau vụ va chạm đã bay ra xa, chân trần giẫm lên thảm, ngón chân cách lòng bàn tay anh không quá 5 cm.

Ma xui quỷ khiến, Lam Đồ đưa tay ra che mu bàn chân trắng nõn đẹp đẽ ấy lại, đợi hai giây, anh cảm thấy không ổn lắm lại rụt trở về. Nhưng đôi chân kia lại duỗi ra đạp lên đùi anh, vậy nên anh lại vươn tay ra, lần này là nắm lấy mắt cá chân, vả lại qua hồi lâu vẫn không chịu buông ra.

Hai người giằng co trong im lặng, mãi đến khi điện thoại trong túi quần của Lam Đồ rung lên. Hai lần rung ngắn liên tiếp là nhắc nhở của WeChat.

Lam Đồ như tỉnh mộng buông tay, rút điện thoại từ trong túi quần ra, là tin nhắn do Tiêu Tác Long gửi tới, mười mấy phút trước cũng có tin nhắn anh chưa đọc.

--- Tiêu Tác Long: Cậu về tới nhà chưa?

---Tiêu Tác Long: Nếu không phiền, có thể cho tôi xem Shiba Inu của bạn cậu không?

Lam Đồ mất năm sáu giây nhớ lại người bạn mới mà anh gặp hôm nay cùng cuộc trò chuyện của hai người ở Kingdom.

"Bạn tôi muồn nhìn Bạch Ngọc, tôi có thể chụp một bức ảnh cho anh ta được không?"

"Sao bạn anh lại biết Bạch Ngọc?"

"Vô tình nhìn thấy đoạn video cậu gửi cho tôi."

"Không phải anh đi uống rượu một mình à?"

"À, rồi tự dưng gặp người quen..."

Cốc Trung Khê không vạch trần anh, hắn bế Bạch Ngọc đặt lên đùi mình làm ra tư thế chắp tay chào: "Nào, cười một cái."

Lam Đồ dùng luôn camera WeChat chụp ảnh, gom cả bắp chân và nửa cánh tay của Cốc Trung Khê vào rồi gửi đi. Tiêu Tác Long không trả lời ngay lập tức, anh cũng lười gửi thêm tin nhắn gì, ném điện thoại bắt đầu trêu chọc Bạch Ngọc phía trước.

Lần này nhóc cún không né, không những không né mà còn rất phối hợp nằm úp sấp trên thảm, vươn hai chân trước ra cho Lam Đồ chạm vào.

Lúc này Lam Đồ mới chợt nghiệm ra niềm vui sướng khi nuôi chó, hai tay sờ đến nghiện, sờ vuốt sờ đầu, sờ đầu rồi lại sờ mông, thừa dịp nó xoay người còn phát hiện trứng và chim dưới bụng.

"Là thằng nhóc! Là thằng nhóc đấy! Cậu nhìn này..."

Lam Đồ dùng ngón trỏ gảy gảy vật nhỏ kia, chọc cho Bạch Ngọc lăn lộn quay cuồng, đang vui vẻ thì nghe thấy Cốc Trung Khê lạnh lùng nói: "Chíp chíp chó có gì mà đẹp, xem của tôi có phải thích không."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net