11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


“Bởi vì tối qua chúng tôi luôn ở cùng với nhau”. Sehun nhìn cô ta, nhấn mạnh từng câu, từng chữ.

Không khí trầm lặng trong phòng khách không kéo dài được lâu, bởi vì Hanbin đã dẫn hai cảnh sát mặc thường phục đi vào, người đi trước là Won

“Lisa xảy ra chuyện gì thế, có trộm à?”

“Không biết”. Lisa khóa cửa phòng ngủ, may mà cô không mất thứ gì, hơn nữa trước thái độ vừa rồi của Mina , cô cũng không thấy vui vẻ là bao, cho nên dứt khoát không muốn xen vào nữa. Người cảnh sát nhìn thư ký Kim cầm cặp công văn đứng nghiêm sau lưng Sehun, hỏi tiếp “Vị tiên sinh này sao cứ đứng đó hoài vậy, mời ngồi, anh có mất thứ gì không?”.

Thư ký Kim  thoáng nhìn sang Sehun lịch sự đáp: “Cám ơn, tôi đứng là được rồi, tôi đến để tìm Oh tiên sinh, vừa mới đến nên cũng không mất thứ gì.”

Lúc bấy giờ nhóm người Kangsoo mới để ý đến thư ký Kim, cảm giác tồn tại của người này quá nhỏ, lúc trước cứ nghĩ là bạn Lisa nên không để ý lắm, không ngờ lại đến tìm Sehun. Sau khi ghi lại danh sách những thứ bị mất, hai cảnh sát bắt đầu tra hỏi tối qua mọi người đi đâu, làm gì, những người đi chơi đến gần sáng mới về thì không có gì để hỏi, vậy nên đối tượng chủ yếu bị hỏi là Lisa và Sehun

“Này, đừng nói mấy người nghi ngờ Lisa làm chứ?”. Bambam vừa chạy từ ngoài cửa vào, vẻ mặt hết sức không vui.

“Hỏi thăm thử xem có đầu mối nào thôi mà, anh đừng lo”.

“Không có gì cả thật, 7 giờ thì chúng tôi về nhà, sau đó tôi vào phòng vẽ tranh.”

“Tắm rửa xong tôi ra sân đọc sách, lúc mười một giờ thì vào phòng vẽ tranh của Lisa”

Sehun nói xong, ánh mắt lướt qua Lisa với vẻ đầy hàm ý, “Cho đến khi mọi người trở về vào sáng sớm”.

Mọi người lại âm thầm nhìn nhau, anh cảnh sát đi cùng nhìn Won  hỏi Won xem anh ta còn muốn hỏi gì thêm không. Won khó có được cơ hội để “chỉnh” Lisa, anh nghĩ, sau này Lisa có nổi giận thì cứ nói là việc công, anh đâu thể làm khác, cho nên Won nghiêm túc hỏi: “Hai người làm gì ở trong phòng vẽ tranh?”

“Có liên quan tới đồ bị mất à?”

Won thấy sắc mặt Lisa thay đổi thì e ngại chuyển tầm mắt sang chỗ khác, cũng không dám hỏi gì thêm, anh cảnh sát kia cảm thấy buồn cười, bèn ho khan gỡ rối bầu không khí: “Kể ra cũng không có liên quan thật, vậy lúc hai người quay về có thấy chuyện gì kì lạ không”.

“Lúc tôi đi đèn ngoài sân vẫn sáng, khi về thì nó đã tắt rồi.”

“Nói như vậy, có lẽ đồ đạc đã bị trộm trước khi hai người về” Hai người cảnh sát tiến hành phân tích, sau đó hỏi thêm: “Còn có gì khác không?”

Lisa nói tiếp: “Quá nửa đêm, hình như bên ngoài có tiếng động, tôi cứ tưởng là mấy người Kangsoo  trở về”.

“Cô không ra ngoài xem thử à?”

Lisa trừng mắt nhìn Won “Tôi sợ”.

Won ồ một tiếng, không dám cười cô, anh quay sang hỏi Sehun “Vậy sao anh không ra ngoài xem thử.”

Ngón tay Lisa nhẹ nhàng lướt qua hoa văn trên ghế salon, trong lòng thầm nghĩ, rõ ràng Won đang mượn việc công báo thù riêng, dù lúc nhỏ cô vẫn thường bắt nạt anh ta, nhưng ai mà không có tuổi trẻ ngông cuồng, đúng là lòng dạ hẹp hòi dễ sợ. Suốt quá trình đó Sehun luôn im lặng, khi nghe thấy câu hỏi này của Won, anh cúi đầu mở miệng, không chút che giấu hay lẩn tránh, đáp: “Khi ấy tôi không mặc quần áo”.

Lisa miết mạnh vân hoa văn dưới ngón tay, anh ta dám nói thật à!

Tiếng chuông đồng hồ tích tắc trên tường bên chiếc cầu thang lớn, giữa căn phòng yên ắng, âm thanh đó càng rõ ràng hơn hẳn, ngay sau đó là tiếng báo giờ, kèm theo là tiếng đóng cửa thật mạnh khi Hanbin rời đi. Nhất thời, cả căn biệt thự dường như chấn động, sau đó mọi âm thanh đều cùng lúc đóng băng. Trước khi Won và cảnh sát rời đi, họ có nói sẽ nhanh chóng tìm lại đồ đạc bị mất, lúc đi Won còn bày ra vẻ mặt thất vọng nhìn Lisa, ngụ ý cô đã thay đổi rồi, không còn là cô bé ngây thơ mà anh biết lúc trước.

Lisa mặc kệ. Vành mắt của Mina còn đỏ hơn lúc nãy, cô ta nhìn Lisa đang chuẩn bị lên lầu ngủ bù, vội nói: “Cô đã có vị hôn phu rồi sao còn muốn trêu chọc Sehun nữa?”

Sehun đang nói chuyện với thư ký Kim, nghe thấy vậy thì quay đầu nhìn lại. Cả đêm qua Lisa đã không được ngủ, sáng nay thì ầm ĩ náo loạn, giờ Mina lại muốn bắt đầu gây sự, đầu cô như muốn nổ tung, vì thế cô khó chịu đáp trả: “Mắc mớ gì đến cô”.

Một câu nói càng khiến Mina tức đến phừng phừng mặt mũi. Bambam nhìn Mina bằng ánh nhìn đồng cảm, cô ta muốn ăn đòn hay sao mà đi kiếm chuyện với Lisa kia chứ. Lisa đi chân không lặng lẽ lên lầu, lên đến tầng hai mới cúi xuống nhìn cô ta, mái tóc đen suôn dài như thác, ánh mắt xa xăm, cô nói: “Sao cô biết tôi trêu chọc anh ta?”

Nói xong tiện thể liếc ai đó đang đứng ở tầng dưới, ý chỉ “nợ đào hoa của anh thật phiền phức”. Sehun ngẩng đầu nhìn cô, khóe miệng khẽ nhếch lên, anh cúi người dặn dò thư ký Kim mấy câu rồi cũng bước chân lên cầu thang.

Kangsoo vội hỏi: “Cậu đi đâu thế?”

Anh vừa đi vừa trả lời: “Đi nhận lỗi”.

Lúc Lisa cầm quần áo chuẩn bị vào phòng tắm thì nghe tiếng gõ cửa, cô không ngờ người đến lại là Sehun Anh đứng bên ngoài khẽ hỏi “Có thể vào không?”

Lisa chớp mắt, nhìn quần áo đang ôm trong ngực mình, cô đáp “Tôi muốn đi tắm”.

Sehun nhìn cô, cô đã cột tóc lên cao, cần cổ trắng nõn lộ ra khiến người ta chỉ muốn cắn cho một cái, anh cúi mắt, ‘ồ’ một tiếng nhưng lại không có ý định rời đi, thấy thế, Lisa do dự hỏi: “Tìm tôi có chuyện gì à?”

Sehun khoanh tay trước ngực, đứng dựa vào cửa, cười như có như không “Vì sao khi nãy em lại không giải thích?”

Lisa chuyển tầm mắt sang nơi khác: “Vậy tại sao lúc nãy anh lại cố tình nói vậy?”

Sehun cười, trên mặt vẫn là vẻ khiêu khích nhẹ nhàng, anh đáp: “Tôi muốn nói cho Hanbin nghe.”

Bên cửa sổ, chiếc chuông gió bằng vỏ sò nhẹ nhàng đung đưa, Lisa đứng đối diện với anh, một lúc lâu mới bật cười khanh khách, cười đến nỗi hai mắt Sehun cũng híp lại, anh nói “Đừng có cười như vậy.”

Sehun đi ra khỏi phòng đã nghe tiếng An Phi ở dưới lầu hét lên “Lisa, chiếc Wrangler ngoài kia là của ai thế ạ?”

Đến cùng Hanbin còn có hai người nữa, kiêu ngạo và ương ngạch, không xem ai ra gì. Bọn họ lái một chiếc xe qua thì đụng phải chiếc xe của thư ký Kim dừng ở đó, người lái xe muốn xuống nói chuyện lại bị bọn họ đánh cho, sau đó họ đẩy luôn chiếc xe của Sehun xuống biển. Lúc đám người Sehun đến thì xe đã rơi vào vùng nước cạn, bị sóng biển đánh vào, dập dềnh đung đưa.

“Anh Hanbin lái xe đi trước, hai người này đi rồi không biết sao lại quay về lần nữa, biết anh có quan hê với Lisa thì đẩy xe anh xuống”. Bambam  liếc về phía

Sehun :“Hồng nhan họa thủy, ai bảo anh đụng vào Lisa làm gì, Jiwon nổi tiếng là ngang ngược đó.”

Vừa dứt lời, Kim Jiwon đã đi tới, cười xấu xa: “Xin lỗi, vừa nãy đụng phải xe của anh, vậy đi, cho các anh ít tiền, chúng ta giải quyết âm thầm nhé”.

Sehun nhìn hắn, khuôn mặt lạnh lùng không đáp lại. Người nọ nói thế là muốn để Sehun nghe được, hắn móc hai trăm đồng trong túi ra, vung vào ngực Jiwoon, nói “Có một số người không thể tùy tiện đụng vào, có biết không hả?”

Nói xong lại nhìn về phía Lisa, họ không dám nói cô, lời đến miệng cũng đành phải nuốt về. Tiền bay trong gió vung vãi rơi xuống cát, Kangsoo thấy bạn bè bị nhục mạ, lửa giận ngút trời, định xông tới đánh nhau, nhưng hai người bạn anh lại đứng ra ngăn cản, họ có cảm giác rằng Sehun sẽ có cách xử lý ổn thỏa.

Ánh mắt Sehun quá tàn nhẫn, đây là suy nghĩ duy nhất trong lòng Lisa lúc này. Anh nhìn người nọ thật lâu rồi mới mở miệng, gằn từng chữ: “Thư ký Kim, báo cảnh sát, gọi luật sư đến ngay lập tức”.

“Được ạ, nhưng gọi bao nhiêu luật sư đến ạ?” Thư ký Kim lấy điện thoại di động ra.

“Tất cả, luật sư nào có năng lực khiến hắn táng gia bại sản thì cứ gọi đến đây”. Khi nói chuyện, ánh mắt Sehun không hề rời khỏi người Kim Jiwon dù chỉ một giây.

Kim jiwon liếc mắt nhìn người kia rồi khinh miệt cười một cái “Đáng sợ quá nhỉ, đừng có sấm lớn mà mưa nhỏ nhé, tao chưa gặp được ai có thể động vào bọn tao đâu”.

Sehun như nhìn họ như hai đứa trẻ ngây ngô, lạnh lùng đáp trả “Thế kia à?”

Sau đó là tiếng thắng xe chói tai vang lên. Hanbin nhảy xuống, chạy tới hỏi.“Hai người làm gì vậy?”

Quả nhiên là chơi với nhau lâu, vừa nhìn đã biết hai người này gây họa.

“Không có gì, giúp mày xả giận, đẩy xe nó xuống biển, thấy không, nghiêng ngả ở bên kia kìa”.

Hanbin nhìn kỹ, thấy chắc cũng không bị nghiêm trọng gì, anh quay đầu nói với Lisa “Đi bảo hiểm đi, chuyện bồi thường tôi sẽ liên lạc với em sau”.

Lisa ồ một tiếng rồi đáp “Tôi mặc kệ”.

Hanbin sững sờ một lúc, còn chưa hỏi rõ đã nghe Sehun lên tiếng “Anh biết chiếc xe này là của ai không?”.

Kim Jiwon cười mỉa“Tao không cần biết xe này là của ai, mà là xe của ông trời thì đã sao, đừng nói làm hỏng một chiếc xe, mười chiếc ông đây cũng mua nổi”.

Lời này vừa dứt, người vẫn luôn án binh bất động từ trước đến giờ như Sehun đột nhiên lại xông tới kéo cổ áo hắn đẩy lăn xuống đất “Mày cút xuống biển kéo chiếc xe lên, nó không lên được thì mày cũng đừng lên nữa”.

Không ai ngờ Sehun sẽ ra tay, họ sững sờ trong giây lát, người ngã trên cát và bạn hắn ta đang chuẩn bị xông lên đánh trả thì nghe có tiếng người hét lên ở cách đó không xa “Mấy người làm gì đó hả. Tôi vừa đi được nửa đường đã bị gọi lại, đánh nhau à?”

Won đứng ở ven đường nhìn mấy người dưới bãi cát “Tất cả đi lên, về cục cảnh sát làm việc”.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net