24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, vốn kế hoạch ban đầu của Lisa là vẽ cho xong bức tranh hôm ở núi Phú Sĩ, kết quả là Min lại gọi Lisa ra ngoài, nói bản thân bị kích thích, muốn mua mấy bộ quần áo có vẻ gầy một chút. Bởi vì gần tới cuối năm, các cửa hàng đều có rất đông người, tuy Min muốn mua nhiều quần áo, nhưng ví tiền thì không đủ, cuối cùng cô mua không bằng một phần ba của Lisa

"Đây là cửa hàng cuối cùng rồi, tôi không đi nổi nữa". Phần lớn đồ Min xách là đồ của Lisa, cô xụi lơ ngồi trên ghế dài trong tiệm.

Lisa liếc nhìn cô một cái: "Min, cô thiếu rèn luyện quá, rảnh rỗi thì nên chạy bộ nhiều một chút".

Nói đến chạy bộ lại nhớ tới tối qua, Lisa thoáng thất thần, mà ngay lúc ngẩn ngơ, một cô gái chỉ vào đôi giày Lisa cầm trong tay, hỏi nhân viên bán hàng: "Đôi giày này còn size 23 không?"

Nhân viên bán hàng lập tức nhiệt tình đáp: "Còn, Kang tiểu thư chờ một chút nhé".

Xem ra là khách VIP của tiệm này, Lisa quay đầu nhìn cô ấy, Kang tiểu thư này đúng là một con gái cực kì xinh đẹp, trẻ tuổi, nét mặt dịu dàng, vừa nhã nhặn vừa lịch sự. Thấy Lisa đang nhìn mình, cô nhìn Lisa cười nói: "Mắt nhìn của chúng ta giống nhau ghê".

Cuối cùng Lisa cũng mua đôi giày kia, lúc quét thẻ, Min đứng bên liên tục lầm bầm về thế giới đại gia mà cô không hiểu nổi. Sehun bận rộn suốt hai ngày không thấy tăm hơi, có lúc gọi điện thoại, tán gẫu đôi câu thì anh luôn hỏi lại: "Lisa, có nhớ anh không?"

Mỗi lần nghe anh hỏi câu này, Lisa đều cảm thấy trước đó mình chưa từng nhớ anh. Chuyện trong nhà của anh, anh không chủ động nói thì Lisa cũng không đề cập tới, cô biết trước đây anh từng học tài chính, cho nên trở về công ty giúp đỡ cũng là điều dễ hiểu, có lần Lisa gọi điện thoại sang, hình như anh đang họp, bên cạnh yên tĩnh đến lạ lùng, cô còn nghe được có người dùng microphone đang báo cáo, còn có người lại gần hỏi anh: "Sếp, có tiếp tục không đây?".

Anh trả lời chờ một chút, sau đó lại là không gian yên ắng không tiếng động, sau khi đi ra khỏi phòng họp, anh nói: "Lisa, trước đây anh không muốn vào công ty là vì anh trai đã làm rất tốt rồi, bây giờ không muốn là vì không có thời gian mà gặp em".

Không biết bắt đầu từ lúc nào, trái tim của cô luôn vì một câu nói của anh mà mềm nhũn.

Buối tối ngày thứ ba, Min lái xe đón Lisa đi tới buổi đấu giá. Vẻ đẹp đánh bại tất cả các loài hoa có lẽ là để chỉ những người thế này đây. Có tài hoa thì sẽ có phần xấu xí, hoặc nếu xinh đẹp thì sẽ khá ngờ nghệch, thế mới là công bằng. Cô như vậy càng khiến cho người ta chán ghét. Buổi đấu giá đêm nay chủ yếu là tranh chữ, không ngờ Lisa lại thấy một bức tranh thủy mặc mà ông nội cô từng vẽ, đó là bức tranh vẽ hoa cúc mà lúc chín tuổi cô đã tận mắt nhìn thấy ông nội vẽ, khi đó, hoa cúc chỉ đơn thuần là một loại hoa. Cũng may người sưu tầm cũng không quá để ý đến ý nghĩa ngày nay của hoa cúc. Vẫn nhìn đúng giá trị của bản thân tác phẩm. Bức tranh của Lisa được một cô gái hàng thứ nhất giành mua, lúc đầu còn có người tranh qua tranh lại mấy vòng, nhưng cuối cùng thấy thế lực của cô ta không nhỏ, cho nên chỉ còn lại một mình cô ấy.

Một giá tiền không tưởng, Lisa có hơi bất ngờ, cô nhẹ giọng hỏiMin : "Giá trị con người tôi lại tăng rồi à?"

Min cực kì vui vẻ: "Đấu giá mà, đâu ai nói chính xác được, có hai người vừa ý là có thể đội gió lên trời, hôm nay nếu có Oh Sewon ở đây, không biết bức tranh này của cô hai người họ sẽ báo giá tới bao nhiêu".

Người nhân viên đứng bên nghe hai cô nói chuyện thì khẽ bật cười, đại họa sĩ và người trợ lý đúng là có ý tứ: "Đây là con gái của chủ tịch công ty cổ phần YG, cũng là vị hôn thê của tổng giám đốc tập đoàn Oh ,Oh Sewon".

"..."Min kinh ngạc há hốc cả mồm, còn Lisa lại khá là bình tĩnh.

"Vị trí trống bên cạnh cô ấy là của Oh Sewon, nhưng không biết vì sao anh ta lại không tới". Người nọ cảm thán một tiếng: "Oh Sewon quá thần bí, không biết dáng vóc thế nào nhỉ".

Sau khi kết thúc buổi đấu giá, Min đi chuẩn bị hợp đồng ủy thác, phòng đấu giá thanh toán tiền thuê, cô bận đến sức đầu mẻ trán, Lisa đang định vào phòng chờ, Sehun gọi điện tới hỏi cô đang ở đâu, Lisa nói ở khách sạn Oh thị , tham gia một buổi đấu giá. Sehun chỉ nói cô chờ anh, anh sẽ sang ngay. Vừa cúp điện thoại thì có nhân viên tới gõ cửa, họ nói Kang tiểu thư, người mua tranh muốn được gặp tác giả là cô. Lisa cảm thấy, nhất định Kang tiểu thư này rất thích Oh Sewon
Kang tiểu thư bước vào từ sau lưng nhân viên phục vụ, Lisa chưa nhìn người, thứ đầu tiên mà cô chú ý tới chính là đôi giày kia, hay lắm, đụng hàng. Sau đó nhân viên làm việc giới thiệu hai người với nhau, lúc này Lisa mới nhận ra, Kang tiểu thư này chính là cô gái ngày hôm qua mình gặp được khi đi mua giày.

"Đây là Lisa tiểu thư, La tiểu thư, đây là Kang tiểu thư".

Kang tiểu thu có hơi kinh ngạc: "Cô là Lisa".

Lisa đứng lên: "Xin chào, tôi là Lisa".

Kang tiểu thư lịch sự đưa tay ra: "Xin lỗi quá, tôi vẫn tưởng cô... là một chị lớn tuổi".

Cô cũng biết có rất ít cô gái trẻ tuổi đạt được thành tựu lớn như thế. Lisa bắt tay cô: "Không sao đâu, bình thường cũng nhiều người nghĩ thế".

Nhân viên bưng trà nước vào phòng cho hai người rồi nhanh chóng đi ra. Kang tiểu thư hỏi Lisa có còn tranh vẽ không, cô muốn xem.

"Trợ lý của tôi vẫn còn mấy bức tranh, cô có thể trực tiếp liên hệ với cô ấy". Bình thường Lisa rất ít khi bàn mấy chuyện thế này, nhưng mà cô cũng thấy tò mò: "Cô mua giúp Oh Sewon sao?"

Kang tiểu thư nghe cô nói vậy, mặt cũng ửng hồng lên: "Thật ra là tôi muốn tặng cho anh ấy, có lần vào nhà anh ấy thấy rất nhiều tranh cô, có lẽ rất thích cô..." Nói đến đây, cô đột nhiên dừng lại, ánh mắt nhìn về Lisa có vẻ hơi phứt tạp.

Lisa vốn không nghĩ gì nhiều, nhưng thấy cô ấy đột nhiên không nói nữa, lại có vẻ mặt này, trong lòng sáng tỏ: "Tôi và anh ấy.... thật ra cũng không quá thân đâu, tôi đã có bạn trai rồi".

Nhìn thấy người con gái trước mặt nhận ra tâm trạng mình, Kang tiểu thư thoáng ngại ngùng: "Xin lỗi, chẳng qua tôi không ngờ cô lại là một cô gái trẻ tuổi lại xinh đẹp đến vậy, Sewon lại xem tranh cô vẽ như bảo bối, tôi...có hơi ghen tị". Lisa không hiểu vì sao vị hôn thê của Oh Sewon lại ganh tị với mình: "Chỉ đơn giản là anh ấy thích tranh tôi vẽ mà thôi".

Kang tiểu thư rất thích cười, cô dịu dàng đáp: "Nếu như anh ấy biết hôm nay cô cũng đến, tôi nhớ lần trước ở tiệc đính hôn, anh ấy nói với Sehun là có mời cô tới, à Sehun là em trai của Sewon".

Nghe được tên Sehun từ miệng của người khác, cảm giác trong lòng cô lại nhộn nhạo cả lên, chỉ một cái tên thôi mà. Lisa nghĩ, người sa vào tình yêu cuồng nhiệt có lẽ không phải chỉ mình anh ấy.
Kang tiểu thưu trả tiền xong, để lại địa chỉ, người ở phòng đấu giá hẹn sẽ nhanh chóng đem tranh tới.

.

Bên này vừa mới nói xong, thang máy cách đó không xa đã có ba, bốn người đi tới, dẫn đầu là một người trung niên tóc đen, thấp người, Kang tiểu thư nhìn thấy ông thì nhiệt tình nắm chặt cánh tay: "Ba nói chuyện xong rồi à".

Người nọ là cha củaKang tiểu thư, lúc ông nhìn thấy chỉ có một mình Kang tiểu thưu thì lập tức xụ mặt xuống: "Oh Sewon đâu, không đi cùng con à?"

"Anh ấy bận mà".

Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài, quản lý khách sạn và người phục vụ cũng tiễn ra tới cửa.

"Cha của cô ấy à? Là chủ tịch của cái gì ấy nhỉ?" Min cố gắng nhớ lại cái tên mà nhân viên của phòng đấu giá đã nói.

"Công ty cổ phần YG". Lisa đứng ở sau cửa kính, vừa nói vừa nhìn điện thoại di động cạnh bên, Sehun còn chưa gọi điện tới.

Min ồ một tiếng rồi hỏi tiếp: "Sao cậu biết?"

"Ông ấy đến nhà tôi rồi, mời bố tôi đến làm việc ở công ty tài chính của ông, nhưng mà bố tôi từ chối". Lisa hững hờ đáp, trong lòng Min lại càng ngưỡng mộ gia đình này hơn.

Người quản lý tiễn cha con Kang gia tới cửa khách sạn, vừa định trở vào đã nhìn thấy một chiếc xe con màu đen dừng trước cửa khách sạn, quản lý nói với người phục vụ: "Tổng giám đốc Oh đến, đứng nghiêm chỉnh".

Tổng giám đốc Oh chính là Oh Sewon. Kang tiểu thưu vừa đi đến cửa, nhìn thấy chiếc xe kia thì vội vàng chạy xuống: "Tư Nam".

Lisa do dự có nên ra ngoài chào hỏi một tiếng không, dù sao hai người cũng nhắn tin qua lại lâu như vậy, cũng xem như quen biết, nhưng nghĩ đến mối quan hệ nửa sống nửa chín của hai người, cô bèn rút cánh tay đang định đẩy cửa về.

"Sao em lại tới đây". Thanh âm trầm thấp nói.

"Em tới tham gia buổi đấu giá, buổi chiều em có gọi điện đến mời anh tham gia, nhưng thư ký Kim nói anh đang bận họp, sau đó em có nhắn tin mà". Kang tiểu thư đứng gần cuối cầu thang, giọng nói có vẻ ấm ức. "Còn tưởng là anh đến đón em nữa".

Bố Kang đi tới, vỗ vỗ bả vai con gái, nhìn Oh Sewon đang đứng dưới bậc thang: "Vừa đúng lúc bác đang tìm cháu có hạng mục cần bàn, cha cháu có ở nhà không, chúng ta về nhà rồi bàn tiếp nhé?"

"Bác TKang, chúng ta hẹn hôm khác được không?"Lại là thanh âm trầm thấp, nghe không rõ ràng.

"Có việc gì sao?" Bố Kang gật đầu: "Nếu như cháu đến đón con gái bác, bác có thể cho cháu đi".

"Cháu còn có việc ạ".

"Thôi, để bác gọi điện cho cha cháu".

Lisa đang cầm di động định gọi cho Sehun đột nhiên Min đứng bên giữ chặt cánh tay của Lisa "Trời ơi, trời ơi, cậu nhìn xem Oh Sewon kìa, có giống người đẹp trai trên web hai ngày trước không?".

Lisa cảm thấy cũng bình thường, dù sao hai người là anh em, nhưng cô cũng ngẩng đầu lên nhìn thử, qua tấm cửa kính thủy tinh, ngoài kia, mấy người kia lục tục lên xe, Oh Sewon cũng đi vòng về vị trí ghế lái, một tay anh nới lỏng cà vạt ra, hình như còn nhìn về phía này một cái, sau đó ngồi vào trong xe. Min vẫn còn đang si mê nói, ngay cả động tác nhỏ như nới cà vạt mà cũng có thể mê hoặc chết người. Lisa lại ngẩn người hồi lâu không có động đậy. Cho đến khi chiếc xe kia đi xa, cô mới quay đầu hỏi Min "Đó là Oh Sewon sao?"

Min thấy cô phản ứng quá lạ lùng, cô ấy gật đầu thật mạnh: "Đúng vậy, đẹp trai quá làm cậu ngốc luôn à".

Lisa nhíu mày: "Người kia rõ ràng là Oh Sehun mà".

Người quản lý vừa mới từ bên ngoài trở vào, nghe được lời nói Lisa thì cười khẽ một tiếng: "Không thể trách vị tiểu thư này nhận nhầm người được, dù sao tổng giám đốc Oh và Oh tiên sinh là sinh đôi, họ rất giống nhau, chúng tôi gặp qua nhiều lần nhưng vẫn nhận nhầm mà".

Lisa lại kinh ngạc lần nữa, cho tới bây giờ cô chưa từng nghe Sehun nói chuyện này, anh và Sewon lại là sinh đôi. Quản lý khách sạn dẫn người rời đi, Lisa theo bản năng nhìn về di động, không có cuộc gọi nào.

"Cho nên cứu người làOh Sehun ? Một anh đẹp trai đã làm tôi phải khóc, hai người giống nhau như vậy là muốn giết người à, cũng không biết người như anh ấy sẽ thích cô gái ra sao nhỉ?"

Min bên cạnh còn lầm bà lầm bầm, Lisa vẫn nhíu lông mày không nói. Không biết đang suy nghĩ điều gì.

"Đúng rồi, cậu nói biết người của Oh Sewon, không phải là Oh Sehun chứ". Min tiến sát gần mặt cô một chút: "Hai người họ quả thật rất giống nhau sao?"

Sắc mặt Lisa hơi cứng lại, một hồi lâu cô mới lên tiếng đáp: "người kia chính làOh Sehun".

"Hả? Khẳng định như vậy à".

Cô cầm di động lên, do dự có nên hay không, cầm lên lại bỏ xuống: "Nhưng ngộ nhỡ là Sehun thì phải làm sao bây giờ".

Min cũng không hiểu chuyện gì, rốt cuộc cô ấy đang nói cái gì vậy?

Dường như Lisa đã quyết định rất nhanh, cô tiện tay ném di động vào túi xách, bước thẳng ra ngoài khách sạn: "Min, đưa tôi về nhà".

"Không phải đợi người sao?" Min vội vàng đi theo.

Đoạn đường từ khách sạn Oh về đến nhà họ Oh người con trai ngồi trên ghế lái bấm số điện thoại kia hết lần này sang lần khác, nhưng dù anh gọi tới bao nhiêu lần, cuối cùng vẫn là trạng thái không nghe máy.

"Sewon bố em hơi cứng nhắc, nhưng chỉ vì muốn anh đi theo em nhiều một chút thôi mà". Kang tiểu thư ngồi ở sau ghế phụ, có chút bất an.

Trả lời cô chỉ có tiếng bấm điện thoại liên tục của người kia và giọng nói nhắc nhở không có ai nghe máy.
"Anh có hẹn sao?"

"Qua cột đèn tín hiệu này cô xuống xe ngay đi". Đây là câu nói đầu tiên mà người ngồi trên ghế lái nói với cô kể từ lúc lên xe tới giờ.

Kang tiểu thư ngẩn người, mất cả buổi mới tìm được giọng: "Sewon, bố em đang ở xe phía sau, anh làm vậy là buộc ông phải giải trừ hôn ước lần nữa sao".

Qua khỏi đèn tín hiệu, anh từ từ giảm tốc độ, Kang tiểu thư nhìn thấy anh thật sự muốn để cô xuống xe, ngay trước khi chiếc xe này dừng lại, cô cuống quít lấy ra điện thoại di động gọi.

"Bố, con và Sewon muốn đi ra ngoài, chuyện của hai người hôm khác bàn được không?"

Đương nhiên, bố cô ở đầu dây cũng dễ dàng đồng ý. Kang tiểu thư cúp máy, làm như chuyện không vui vừa rồi vốn chưa hề xảy ra, cô nhìn Sewon bên cạnh cười nói: "Sewon, anh đi đâu thế, em đi cùng với anh".

Người ở ghế lái không lên tiếng, anh chỉ đạp chân ga, quẹo quay về đường lúc trước. Quản lý khách sạn nghe nói tổng giám đốc Oh vừa quay trở lại, ông vội vàng đi ra đại sảnh nghênh đón. Vị tổng giám đốc Oh nhìn thấy quản lý thì dứt khoát hỏi luôn: "Những người tham gia buổi đấu giá hôm nay đều về hết rồi sao?"

"Vâng, họ về hết rồi ạ".

Nghe quản lý nói vậy, anh không dừng lại, xoay người đi hai bước rồi đột nhiên đứng lại: "Hôm nay có người nào đứng chờ Oh Sehun không?".

Đầu tiên người quản lý hơi sững người một lát, ngay sau đó thì phản ứng lại ngay: "Ngài nói là người đến tìm Tiểu tiên sinh à, không có, nhưng mà hôm nay có hai cô gái nhận nhầm ngài thành Sehun tiên sinh, cũng rời khỏi ngay sau khi ngài và Kang tiểu thư đi khỏi".

Sau đó, lần đầu tiên trong đời quản lý nhìn thấy sắc mặt của tổng giám đốc Oh nhà họ thay đổi liên tục, một giây sau, anh xoay người rời đi, hình như có chuyện gì rất gấp. Kang tiểu thư còn ngồi ở bên ghế lái, dường như anh không hề thấy cô, lên xe rồi vội vàng khởi động, đạp chân ga rời đi. Suốt dọc đường, Kang tiểu thư không nói một câu nào, vô cùng an tĩnh, cô cũng không để ý anh sẽ chở mình đi đâu. Một đoạn đường kéo dài hơn hai mươi phút, đi ngược lại hướng về nhà của Oh gia, cuối cùng, anh dừng xe ở trước cửa một khu nhà. Mấy nóc nhà châu Âu nhỏ nhắn mà tinh tế, một tòa nhà chỉ có hai ba gia đình, người ở đây phần lớn là nhân viên chính phủ đã về hưu hoặc cán bộ quốc gia.

Kang tiểu thư nhìn thấy anh lại gọi tiếp cho số điện thoại không chịu nghe máy kia, dường như anh đang cực kì kiên nhẫn, không chút gì nôn nóng hay tức giận.

Về sau, anh đổi số gọi: "Thư ký Kim, tìm số điện thoại của Bambam".

Hình như thư ký Kim bên kia còn hỏi thăm gì đó, chỉ nghe anh đáp lại: "Nhanh lên".

Hiệu suất làm việc của thư ký Kim cực cao, rất nhanh đã gửi một số điện thoại đến.Lần này thì kết nối được liền, là một người con trai nghe máy.

"Bambam chị cậu đâu".

"Ôi chao, anh rể à". Anh ta nhận ra ngay: "Ở nhà,... ơ không có ở nhà".

"Bảo cô ấy nghe điện thoại".

"Không có ở nhà mà".

"Cậu bảo cô ấy đi ra, anh ở trước cửa khu". Anh dừng lại một chút rồi nói thêm: "Nếu không ra anh sẽ đi lên gõ cửa".

Khoảng chừng qua năm sáu giây sau, Bambam bên cạnh mới lên tiếng nói: "Chị em nói anh cứ lên đây đi, để cha mẹ em nhìn xem kẻ bạc tình, bắt cá hai tay này thử".

"Được, anh lên liền, rồi sẽ hôn cô ấy ngay trước mặt ba mẹ cậu".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net