30

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhìn đồng hồ cũng đã đến xế chiều, còn chưa tới giờ tan tầm cao điểm, số xe lư thông trê đường cũng không đông lắm, rất nhanh Lisa đã đến được bệnh viện.

Trong thang mái, cô đụng phải y tá, cô y tá này rất nhiệt tình chào hỏi: “Cô đến tìm bác sĩ Oh à?”

Lisa gật đầu, “Anh ấy có ở đây không?”

Y tá gật đầu thật mạnh, “Ở đây, ở đây, chỉ có điều ở chỗ bác sĩ hơi đông.”

Y át nói hơi đông cũng là nói giảm nói tránh đi nhiều rồi, bởi vì lúc Lisa ra khỏi thang máy, vừa mới quẹo qua đã thấy trên hành lang có hai hàng dài đầy những cô gái trẻ tuổi đang xếp hàng thẳng thớm, người nào người nấy vừa đẹp lại thanh xuân tràn trề, may mà trong đầu Lisa chưa xuất hiện suy nghĩ mình đã già rồi.

Cô đi vào giữa hai hàng người, không ngờ còn chưa bước tới cửa, đằng sau đã có tiếng người hờn trách bất mãn, “Không nhìn thấy chúng tôi đều đang đứng xếp hàng à?”

Lisa quay đầu lại: “Tôi không tới khám bệnh.”

“Chúng ta cũng có khám bệnh đâu, đến xem người đấy chứ.” Có người đáp lại.

“Mời xếp hàng phía sau.”

Lisa nhíu mày, còn chưa nói lời nào thì nghe được trong hàng người dài có tiếng thấp giọng bàn tán xem cô có phải là Lisa hay không. Các cô ấy nhận ra cô, dù trên blog trong phòng làm việc chưa từng đăng ảnh chụp, nhưng tìm trên web sẽ thấy được dù sao cô cũng là một họa sĩ nổi danh. Lisa không định để cho người ta nhìn mình chằm chặp rồi moi móc đủ điều từ đầu đến chân, ngay lúc cô xoay người chuẩn bị gõ cửa, thì đột nhiên nghe được giọng nói trong phòng vang lên, nũng nịu, “Bác sĩ Oh, ngực của em đau lắm, lẽ nào tim có vấn đề rồi?”

“Không phải, tim của cô không sao cả.”

“Nhưng em không thoải mái, có cần chụp phim gì không ạ? Có cần phải cởi quần áo không?”

Lisa buông bàn tay đang chuẩn bị gõ cửa xuống, anh có diễm phúc ghê cơ, còn có cả hai hàng dài gái trẻ xếp hàng đợi ngoài cửa nữa. Bỗng dưng Lisa không biết nên ảm nhận thế nào!

Cô cũng mặc kệ anh mắt của người khác, quay về theo đường cũ. Bởi vì khu nhà cách bệnh viện rất gần, cho nên chưa đầy một lát, Lisa đã về đến nhà, lúc đưa chìa khóa xe cho Bambam, cậu còn kinh ngạc một lúc lâu, “Chị đi đâu thế? Lái xe quanh khu nhà mình một vòng rồi quay về đó hả?”

Lisa cũng chẳng buồn nhìn cậu, “Ừ.”

“Ai chọc ghẹo chị à? Nhìn dáng của vẻ của chị kia,...” Bambam bĩu môi, “Ở trước mặt Anh Sehun dịu dàng là thế, nhưng trước mặt em thì kiêu ngạo là sao?”

Lisa trừng mắt nhìn cậu, “Khỏi phải nói đến anh ta.”

Bambam nhướn mày, “Ô, tức giận với anh rể ư? Anh ấy ở đâu rồi? Không đuổi theo dỗ dành chị hả?” Nói xong còn úp sấp trên bệ cửa sở nhìn xuống.

“Em rảnh quá nhỉ.”.

Bambam ngồi lại xuồng ghế sô pha, ra vẻ như hiểu rõ “Thế nào rồi, vì anh ấy có người con gái khác hả?”

“Bởi vì ngàn vạn người con gái khác.” Lisa hừ một tiếng, lúc chuẩn bị vào phòng thì chuông điện thoại cũng vang lên.

Bambam nhìn mặt Lisa  cũng đoán được đó là ai gọi tới, cậu cố ý nói, “Có bản lĩnh thì chị đừng nhận.”

Lisa mở cửa vào phòng, trưng cho An Phi vẻ mặt cậu quản được chị chắc, “Alo?”

Đầu dây bên kia của Sehun cũng không hề an tĩnh, giọng nói trầm trầm của anh cùng tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên từ tai nghe, “Lisa, em đến tìm anh hả?”

“Không phải.”

Anh khẽ cười một tiếng “Anh ngửi thấy mùi của em mà.”

“Lừa người ta.” Lisa nằm dài trên giường. Cô nghĩ, anh nói nhiều lời dỗ ngọt như thế, chẳng trách được mấy cô agi1 trẻ thích anh.

“Sao lại đi?”

Ngón tay của Lisa bất giác quấn sợi tóc của mình rơi xuống trên mặt giường, từng vòng từng vòng một “đã nói là không có đi.”

“Rất nhiều người nhìn thấy em đến đó.”

“Nhìn nhầm thôi.”

“Sao được chứ? Đâu có cô gái nào xinh đẹp như vậy.”

Lúc anh dỗ dành người ta, thật sự chẳng khác gì phong lưu lãng tử, caí gì cũng nói được, lòng của Lisa đã run lên râm ran hết lần này sang lần khác, cô hòa toàn không thể nào tiếp tục dùng trình do865 bình thường mà tán gẫu với anh. Người này ấy, không phải bình thường rất kiệm lời à?

Cô sờ sờ gò má của mình, cố gắng làm giọng mình bình tĩnh hơn một chút. “Bác sĩ Oh không phải ngoài cửa phòng khám của anh toàn nhưng cô gái xinh đẹp đó sao?”

Trong tiếng nói của anh ẩn giấu ý cười rất rõ “Có sao? Trong mắt anh đều là bệnh nhân hết.”

Câu trả lời hoàn mỹ như vậy, như kiểu đáng lẽ không nên tức giận với anh, cô đang nghĩ nên làm nũng với anh như thế nào thì một giọng nói yêu kiều thình lình vang lên từ phái bên kia, “Bác sĩ Oh, đến phiên em rồi, em vào nhà”

Phiền chết đi được!

Lisa thở phì phì nói mình đi vẽ tranh rồi cúp máy.

Mặt trời mùa đông xuống núi từ rất sớm, chưa tới năm sau giờ, trời đã tối đen như mực, trăng sáng hình nhu cũng bị đông lạnh chẳng buồn đi ra, trong bóng đêm, chỉ còn lại ánh đèn đường mờ mờ lặng yên đứng đấy. Khoảng hơn tám giờ, Lisa vẽ mệt nên định đứng lên uống nước, đột nhiên cô nghe được tiếng động từ phía cửa sân thượng, như kiểu có thứ gì rời xuống, vốn cô cũng không định để ý, ai ngờ sua đó lại vang lên tiếng gõ cửa nhẹ nhàng trên thủy tinh, cô thuận tay mở cửa kính nhìn ra, mới phát hiện Sehun đang đứng trên sân thượng, khẽ cười nhìn cô.

Lisa kinh ngạc, mở cửa cho anh vào, “Anh... sao anh lên được đây?”

Sehun nhìn cô hất hất cằm chỉ gốc cậy đại thụ bên sân thượng, “Đâu phải là lần đầu tiên leo cây vì em đâu.”

Khu nhà nhỏ này có ba hộ gia đình, tầng một là gara, nhà Lisa ở tầng hai, tầng ba và tầng bốn có hai gia đình khác, đều là nhứng cán bộ tham gia kháng chiến đã về hưu.

Cũng may là tầng hai, không cao lắm.

“Oh Sehun, anh...giỏi thật.” Lisa cũng không biết nên khen anh giỏi thế nào, bây giờ ngay cả tác phong thân sĩ anh cũng lười thể hiện.

Sehun đến trước mặt cô, vén những lọn tóc lộn xộn trên trán cô ra sau tai, hỏi lại, “Sao không nghe điện thoại?”

Lúc Lisa vẽ tranh thường không thích bị quấy rầy, cho nên bình thường lúc ấy cô thường tắt máy, lần này cô chỉ bật chế độ im lặng rồi nhét dưới gối, “À..không nghe thấy.”

Sehun cũng biết thói quen của cô, không nói gì thêm,a anh đưa tay cởi áo khoác treo lên trên giá áo bên cửa sổ, lúc xoay người lại nhìn cô, vẻ mặt như cười như không, “Gần đây em ăn giấm chua thường xuyên thật đấy.”

Lisa nháy mắt mấy cái, “Có sao?”

Anh cũng không nói gì thêm, đưa mắt nhìn chiếc giường lớn của cô, vuốt vuốt ấn đường, “Anh nằm được không?”

Lisa cũng không lắm lời hơn nữa, dù sao hai người cũng đã chung giường chung gối rất nhiều lần, thấy anh mệt mỏi như vậy cô cũng thấy đau lòng, khom lưng xếp lại gối xong xuôi, cơ hỏi “Anh mệt à?”

Anh nằm ngửa dài trên giường, từ từ thở dài một hơi, “Mấy.. cô gái kia, khó giải quyết quá, nếu cứ liên tục như vậy, tự anh đi làm ở Oh thị cho rồi, như vậy bố cũng không phải tức giận với anh.”

Anh nói rồi đưa tay về phải Lisa đang đứng cạnh bên “Đến đây, cho anh ôm một lát.”

Người Lisa nằm xuống, chui vào trong lòng anh “Anh có muốn.. đăng tuyên bố không?”

Lisa cảm thấy mình thật quá thông minh, sao lúc trước tiên đoán được chuyện này mà lấy tên anh đăng kí tài khoản trước. Lisa nằm trên cánh tay của mình bấm di động, “Đưa mật mã cho anh, sau này anh sẽ dùng tài khoản này, được không?”

“Ừ,“ Anh đáp lời nhận lấy.

Vì vậy, vào lúc tám giờ tối, tài khoản mà mọi người cứ tưởng đã chết rồi đột nhiên đặng một tin trên blog.

“Hành vi của một số người đã làm ảnh hưởng đến những bệnh nhân cần thực sự khám bệnh, xin tự trọng hơn.”

Một câu lời ít ý nhiều, không bao lâu sau, có mấy vạn bình luận đăng lên, Lisa líu ríu khen ngợi “Oh Sehun anh còn nổi hơn người nổi tiếng nữa đó.”

Sau đó, một người có tên là tài khoản là y tá nhỏ ở St.Norton St. đã bình luận với hơn vạn like, cô đăng một tấm hình lên blog của Sehun , nói đây là tình trạng trước phòng khám bệnh của bác sĩ Oh, những cô gái trẻ này, chẳng có ai đến đây để khám bệnh thật cả.

Vì thế, quần chúng nổi giận.Có người tức giận mắng chửi, có người đau lòng cho bác sĩ Oh, cũng có người đứng ra xin lỗi vì mình không hiểu chuyện, nói chung là, phần đông mọi người vẫn còn khá lý trí, trong đó còn có một người bình luận khá dễ thấy, còn được mấy trăm like
.

Lisa dựa vào lòng Sehu “Ngày mai em định đi vẽ núi Namsan, ngày kia phải đi vùng ngoại ô thăm ông nội, ngày kìa nữa sẽ cùng thư kí đi tham gia triễn lãm tranh...Ai chà rất bận đó.”

Tiếng chuông điện thoại di động anh để trong áo ngoài đã vang lên, cô vội nói, “Ồn quá, anh mau nhận đi.”

Sehun nhận điện thoại sắc mặt đã không còn nhẹ nhàng như lúc trêu chọc cô vừa rổi, “Bố anh gọi điện tới, ông nói cô Kang đang ở nhà anh, muốn gặp Sewon.”

Lisa ngẩn người, “Cô ấy.. Không biết sao?”

Sehun lắc đầu, “Bố không có nói cho cô ấy biết.”

Trước đó không ai hay biết, về sau ban giám đốc, cha của cô Kang biết chuyện, tuy rất tức giận, nhưng cũng không dám vạch mặt với Oh gia, ông ta chỉ nói bên Cô Kang để ông ấy tự mình đến nói.

“Cô ấy rất thích Sewon sao? Lisa cảm thấy có lẽ không cần thiết phải hỏi câu hỏi này, bởi vì biểu hiện của Cô Kang đã hết sức rõ ràng, nhưng cô vẫn còn muốn hỏi.

Sehun gật đầu, “Là một cô gái kì lạ, tính cách của Sewon rất tệ, cho nên đối xử với cô ấy cũng không được tốt lắm, nhưng cô ấy vẫn say mê anh.”

“Nếu cô ấy thích Sewon, tại sao lại không phân biệt được hai người chứ?” Lisa nói xong lại thấy hết hồn, đột nhiên cô lại không khống chế được suy nghĩ nghi ngờ về chuyện đó.

Không phải Sehun chưa từng nghĩ, nhưng người ngoài từ nhỏ quen biết hai ngời họ, những người khác rất khó phân biệt giữa anh với Sewon, nhưng, có một người ngoại lệ.

Anh kéo Lisa vào lòng, “Lisa, nói cho anh biết, sao em chỉ nhìn một cái đã nhận ra anh?”

Lisa cảm thấy chuyện này cũng đâu quá khó khăn, ngày đó lúc nhìn thấy anh, ngón tay anh kéo nhẹ cà vạt một cái, đó là động tác mà anh quen thuộc, “Anh rất mờ ám đó, chẳng lẽ anh với anh trai anh cũng mờ ám như nhau?”

Nhưng anh chưa từng để ý xem mình có động tác gì mờ ám, khóe miệng khẽ cong lên rồi cúi đầu nhìn người trong ngực, “Lúc nào em cũng có thể dễ dàng khiến anh rung động.”

Lisa cũng đang ngước đầu nhìn anh, “Cho nên.. em thấy ấy, cô Kang cũng có thể dễ dàng nhận ra Sewon và Sehun .”

“Lẽ nào từ lúc mới bắt đầu cô ấy đã biết rồi?” Sehun nhìn đồng hồ, anh nghĩ mình cần phải đi gặp cô ta.

Lisa nhìn anh, không nói lời nào. Nhận ra cảm xúc của người nào đó, anh lập tức hiểu ra điểm chính, cưới nói, “Em tưởng người khác cũng yêu anh giống em à?”

“Không lẽ thích anh rất khó sao?”

Bóng tối ngoài sân thượng đen hun hút, ánh sao nhỏ lấp lánh ẩn hiện lập lòe, Sehun đứng trước cửa gương, đêm tối làm nền, màu mắt anh càng sâu thăm thẳm, anh nói, “Lisa em mà nói thế thì hôm nay anh không đi được mất.”

Lisa đi lướt qua anh, mở cửa sân thượng ra, sau đó lại xoay người nhìn anh, “Đi giải quyết cục diện rối rắm của anh trước nhé?”

Sehun đi tới ôm eo cô, cúi đầu hôn xuống, chỉ nói, “Ngày mai có tuyết, lên núi nhớ cẩn thận một chút.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net