Chương 20: Part 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nghĩ tới nghĩ lui vẫn không nghĩ được sao Fluke lại bị tai nạn, chẳng lẽ có người đột nhập? An ninh ở bệnh viện chúng ta tệ thế à?"

Earth nằm dật dựa trên ghế hai mắt thiếu điều mở không lên nhưng mỗi lúc nhớ tới Fluke thì không tài nào ngủ ngon giấc được, cậu nằm nghiêng đầu vẻ mặt tự nhiên có chút thất bại. Tính ra Ohm hay nói là mỗi lúc hắn bận thì đều mong cậu có thể để mắt tới Fluke, vì cậu biết cách nói chuyện làm người khác vui vẻ.

Kao tuy đang chăm chú lái xe nhưng lời nói thốt ra đều an ủi cậu, "Bệnh viện chúng ta nằm ở chỗ nào chứ? Gần ngay khu đắt đỏ Sukhumvit, an ninh chặt chẽ hơn nữa còn có camera quan sát từ trên cao. Ngoại trừ nhà vệ sinh ra chỗ nào cũng đều có gắn, ngày mai anh sẽ bảo Ohm đưa người đến điều tra. Fluke cũng không hậu đậu tới mức tự đi tự té, cậu đừng nghĩ nhiều nữa."

Ngay trong hoàn cảnh này rốt cuộc Earth cũng biết tại sao hắn lại là Trưởng phòng khoa thần kinh với tâm thần rồi, vì hắn rất hiểu nỗi lo của người khác. Hắn đem nỗi sợ hãi của người khác từng bước phân tích ra, lại đắp thêm một lời trấn an tinh thần làm người khác yên tâm.

Nếu như ngày đó cậu chịu khó một chút thì cũng thành học trò xuất sắc của hắn rồi, chỉ do nghề không chọn cậu lúc đó đành ngậm ngùi qua học nội khoa.

Earth bây giờ mới nở nụ cười được, cả thân người thả lỏng ra nhưng ngay sau đó thì bật dậy hơi hấp tấp:

"À anh ghé qua biệt thự của nhà Guntachai được không?"

Hắn hơi nhíu mày, "Đến đó làm gì? Giờ này cũng mới tờ mờ sáng thôi."

Nói rồi Kao nhìn xuống đồng hồ trên tay, "Vừa năm giờ sáng, em tới đó lỡ người ta thả chó rượt đó."

"Em thấy cũng..."

Chưa thốt hết câu ra khỏi miệng trong túi quần của Earth rung lên liên hồi, cậu móc ra nhìn cái tên đập vào mắt. Trong lòng tự nhiên động đậy một cái dường như cảm thấy sắp có biến:

"Alo cậu Prem? Cậu gọi tôi giờ này có gì hay không?"

Đầu dây bên kia Prem hít sâu một hơi rồi xả ra như bão lũ, bảo bọn họ sao lại để Fluke té để phẫu thuật như thế. Nói bọn họ vô dụng có người muốn hãm hại Fluke mà cũng không bắt được, sau đó là càng nói càng hăng. Giữa lúc Prem còn kêu rằng sẽ đánh sập cả bệnh viện, thái độ không hề có chút muốn nghe giải thích. Earth cũng lười cãi lại, dù sao nói gì thì nói sự việc lần này là do bên cậu đã làm không tốt nên mới xảy ra việc này.

"Tôi chắc chắn sẽ không bỏ qua chuyện này!!! Bên cảnh sát hôm nay sẽ tới điều tra, mong là bên các anh chịu hợp tác."

Giọng nói đanh thép như dao liên tục đánh ầm ầm vào tai Earth, cậu hít thở sâu vào:

"Được chứ cậu Prem, cậu yên tâm bệnh viện chúng tôi uy tín. Chúng tôi sẽ đi kiểm tra từng camera an ninh, cậu không cần lo. Lần này là sơ suất của chúng tôi, thành thật xin lỗi."

Prem im lặng không trả lời Earth cũng trầm ngâm đợi cậu ta lên tiếng, hồi lâu sau không phải Prem trả lời mà là người khác. Âm thanh cứng cỏi nghiêm nghị:

"Bên tôi sẽ ra sức hỗ trợ bệnh viện tìm ra hung thủ, bác sĩ Earth đừng để ý cậu ấy. Tính tình có chút bộc trực, mong cậu bỏ qua cho."

Giám đốc Boun đã nói thế Earth cũng không dám kì kèo cho lâu, cậu qua loa khách sáo vài câu rồi cúp máy.

Đúng là tin tức đến nhanh như chó chạy ngoài đồng cậu còn đang định đến tận nhà để nói thì Prem đã biết hết rồi.

.

Ohm ở trong phòng bệnh nhìn nhóc con đang thở oxi đôi mắt vẫn nhắm nghiền, làn da trắng tái đôi môi nhợt nhạt không có chút sức sống. Hắn vẫn luôn cầm tay cậu dường như muốn truyền hơi ấm và ý chí sang cho cậu, bên ngoài kia còn nhiều điều thú vị và đẹp đẽ.

Trước khi quen người cảm thấy mọi thứ chỉ là tạm bợ không đáng bận tâm, nhìn thấy người lại lần đầu muốn cùng người đi tìm hiểu điều tạm bợ, không có người thế giới lại trở thành vô vị.

Cửa bất ngờ được đẩy ra Ohm cũng không để ý, chỉ chăm chú ngắm gương mặt của Fluke. Sammy đứng ngoài cửa làm động tác mời với hai người vừa đến, cô mím môi rồi cất giọng:

"Viện trưởng, người nhà của bệnh nhân tới thăm."

Boun khẽ đưa tay ý bảo Sammy ra ngoài, lát sau mới kéo tay Prem nói nhỏ:

"Em ở yên chỗ này cho anh, hấp tấp một chút xem tí nữa về nhà anh có xử em hay không."

Prem giơ hai tay đầu hàng không dám cãi, nhìn thấy anh hài lòng gật đầu thì lè lưỡi làm mặt quỷ.

Hai người nhẹ nhàng đi tới cũng không hỏi vì sao Ohm ở đây, nhìn thấy Fluke rồi Prem dường như tự trách:

"Nếu như ngày đó em chịu dẫn cậu ấy đi khám sớm, cũng không dẫn đến hệ lụy như hôm nay."

Prem ngồi xuống ghế bên cạnh không dám chạm mạnh cậu, đuôi mắt hiện lên vẻ u sầu. Boun đứng kế bên chỉ đưa mắt nhìn tay đặt ở trên bả vai Prem hơi xoa xoa, cũng không biết nói cái gì thì phù hợp, một phần đến đây là đưa Prem đi thăm Fluke, hai là đến để kiểm tra độ an toàn quanh chỗ này.

Dù sao Boun cũng là dân làm ăn, chỗ mình đôn tiền đầu tư dĩ nhiên có bận tâm về việc này. Có lỗ có lời hay trục trặc gì hắn vẫn phải hứng một ít khó khăn, Boun dĩ nhiên không đời nào chịu thế phải đích thân đến đây làm rõ mọi thứ. Đêm hôm qua chỉ có một kẻ đột nhập mà ảnh hưởng phần lớn những người đang nằm viện, trên hết bệnh viện Sukhumvit cũng có tiếng tại Bangkok lỡ việc này lộ ra thì chả biết ăn nói thế nào.

Trong phòng im lặng thì chuông điện thoại đặc trưng của Iphone vang lên, Ohm giật mình đứng lên ra ngoài:

"Xin chào?"

"Xin chào anh, anh có phải Ohm Thitiwat Ritprasert không?"

Ohm không biểu hiện gì trả lời. Đầu dây lại nói tiếp:

"Chào anh, chúng tôi đến từ sở cảnh sát Bangkok. Chúng tôi được biết đêm qua bệnh viện anh có kẻ lạ đột nhập, mời anh xuống đây để cùng hợp tác điều tra."

Hắn ừ một tiếng lạnh nhạt, vừa quay đầu định lấy mắt kính để quên trên đầu tủ giường thì thấy Boun thong dong cầm ra. Anh nhẹ nhàng đưa tận tay cười khẽ:

"Tôi cũng phải đi, viện trưởng Ohm cứ yên tâm hôm nay tôi có cử thêm bảo vệ từ khu nhà của tôi tới đây. Sẽ không xảy ra tình huống xấu nào đâu."

Ohm đeo kính vào đi song song với Boun vào phòng họp của bệnh viện, bên trong có mấy cảnh sát ngồi trải kiên nhẫn đợi. Vài vị bác sĩ thấy Ohm thì đứng nép qua một bên:

"Viện trưởng bọn họ đã tới được mười lăm phút rồi, y tá Sammy nói anh còn đang chăm sóc bệnh nhân nên chưa tiện đi xuống."

"Được rồi, cậu ra làm việc đi."

Ohm ngồi vào chỗ chính giữa trên cái bàn hình bầu dục, Boun cũng lựa đại một chỗ ngồi xuống. Trưởng cảnh sát hỏi Ohm một vài điều, hắn đều bình tĩnh trả lời. Lúc sau bọn họ ngỏ ý muốn điều tra camera an ninh ở chỗ nạn nhân, Ohm gật đầu.

"Chỗ anh lắp bao nhiêu camera đều đủ ở máy này có phải không?"

"Đúng vậy."

Cảnh sát cùng Ohm với Boun kiểm tra từng đoạn quay vào lúc 12 giờ 40 phút hôm qua, sau đó một cảnh sát viên phát hiện ở camera ở cổng sau có bóng người anh ta lập tức đưa tới. Ohm liền cho người kiểm tra toàn bộ phần camera ở đoạn đường này, vốn dĩ đây là ngỏ cụt không đường ra. Quanh chỗ đó chỉ có một nhà kho, từ nhà kho có cầu thang dẫn lên tầng cao nhất của bệnh viện, và hung thủ đã men theo con đường này để tới phòng Fluke.

Chỉ là những đoạn này ánh sáng quá tệ không thể thấy được mặt, nếu muốn nhìn tận mắt chỉ có camera trong phòng Fluke. Mà lúc đó tên kia đi vào đã che lại, bây giờ bằng chứng mờ mờ ảo ảo không thể buộc tội ai hết.
Ohm nhìn người trong video tay cuộn lại bóp thật chặt đến nỗi nổi khớp tay trắng bệch, chắc chắn tên đó không sống thêm ngày nào nữa đâu!!

Boun từ nãy giờ không xen vào lúc này buông một câu:

"Camera ở phòng của Fluke đã hỏng rồi, chỉ còn cách kiểm tra quanh hành lang. Chẳng lẽ nghe chuông báo động tên đó còn nhớ đường thoát sao? Hoặc có thể hắn là một trong những người làm việc ở đây, gây họa xong lại ung dung tự tại mà sống tuy khó tin nhưng lại là thật cũng nên."

Đội cảnh sát cũng biết danh tiếng của Boun tự nhiên sẽ không nghi kị anh, bọn họ chia ra làm hai đội đi kiểm tra hành lang dãy phòng của Fluke. Đội còn lại kiểm tra cửa sau nhà kho, thật sự giống như muốn đem toàn bộ bệnh viện lật tung lên.

.

Ngồi ở trong phòng Prem cứ luôn ngồi nói tùm lum chuyện với Fluke, từ chuyện cậu đã tìm được việc làm hay đứa bạn đại học kia đã kết hôn rồi đứa em họ trong nhà sắp vào năm ba. Từng chuyện Prem đều nói với tâm trạng vui vẻ vô tư, giống như hai người họ đang thật sự ngồi buôn chuyện với nhau.

Lâu thiệt lâu đáp lại Prem chỉ là một mảnh không tiếng động, cậu chớp mắt ngăn nước mắt chảy ra. Cậu sợ khi không kiềm được sẽ khóc ngập lụt trôi cả phòng, hai mắt cứ trợn lên rồi hít thở sâu vào.

Prem ngồi đến ê mông trong phòng bệnh, lúc cậu ngủ gà ngủ gật thì cửa mở ra Boun đi ra sau lưng cậu để đầu cậu tựa vào phần bụng anh. Hai tay kia của Boun bóp nhẹ phần cằm của Prem, nhẹ giọng hỏi:

"Tối rồi, muốn về hay không?"

Cậu ngước mắt nghĩ tới chưa tìm được thằng ất ơ đánh Fluke thì lắc đầu nguậy nguậy, Boun cười xoa nắn má cậu:

"Ừ, vậy ở đêm nay anh kêu người đưa đồ tới."

Người vào tiếp theo là Ohm, hắn nhìn đôi người yêu tự nhiên phút chốc chạnh lòng.

Đến tối Prem không chống cự nổi nữa hai mắt cụp xuống ôm hông của Boun dựa vào đó khò khò ngủ, Boun xoa đầu cậu dìu cậu sang giường bệnh của phòng kế bên. Boun cũng nhìn Ohm nói mấy câu ngủ ngon rồi vừa khiêng vừa kéo bé bự đi khỏi, tiếng cửa đóng lại.

Ohm vẫn tư thế cũ nhìn Fluke, Earth có nói qua chấn thương trên đầu thật sự không nhỏ hôn mê chỉ khoảng thời gian ngắn. Nhưng mà mới qua một ngày hắn đã không chịu nổi, đứa nhỏ này cứ như làn gió bay đi hắn có dùng cách gì cũng không giữ được.

"Em mau tỉnh lại đi, tôi dẫn em đi chơi. Tôi giúp em tìm giác mạc, em rất muốn nhìn gương mặt tôi mà phải không? Em tỉnh lại mới thấy được chứ, đứa nhỏ ngốc đừng có đối với tôi im lặng nữa."

--------------------
Phần này là phần tình tiết bla bla kèm thêm mấy cp phụ, thế là cặp chính có chút lu mờ nhưng đừng lo chương sau là cẩu lương ào ào ầm ầm.

P/s: Thằng ất ơ đó đâu rồi!!! Ra solo đi!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net