04

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

04; bị thương ˙ᵕ˙

6,

hiện tại hoàng lạc vinh không biết phải đối mặt với trần bỉnh lâm như thế nào. cậu muốn nói lời xin lỗi với anh, nhưng lại không biết nói sao. thật xin lỗi, em không phải cố ý phi lễ anh? không thì nói thế nào chứ...

chuyện này cậu cũng ngại nói với người khác, chuyện mất mặt thế này nên để nó vĩnh viễn chôn trong lòng của đương sự đi. bởi vậy, khi chí minh nhìn thấy hoàng lạc vinh ngậm miệng không đề cập đến trần bỉnh lâm, cậu ta cảm thấy ngạc nhiên.

cậu bơ phờ trả lời: 

"nghỉ ngơi dưỡng sức, chuẩn bị đợt tấn công tiếp theo."

chí minh kích thích cậu: 

"cậu tấn công lâu như vậy, không phải một cục gạch cũng chẳng đụng đến kẻ địch ư?"

hoàng lạc vinh nghĩ thầm, tôi đụng đến cái gì, nói ra sẽ hù chết cậu.

vì để hoàng lạc vinh giải sầu, chí minh đưa cậu đến sân banh. cậu ta chỉ vào cầu môn mới nói, cậu đứng đây đừng nhúc nhích là được, yên tâm đi bọn rác rưởi của khoa toán không thể đá đến đâu.

khoa toán... hoàng lạc vinh lạnh rùng mình, 

"vậy trần bỉnh lâm không đến đây chứ?"

"không đến, tôi chưa bao giờ thấy cậu ta đá banh." 

chí minh nói xong liền chạy ra sân banh.cậu ta cũng không suy nghĩ, hoàng lạc vinh bất động ở cầu môn định giải sầu bằng gì.

hoàng lạc vinh nhàm chán dựa vào trước cột cầu môn, nhìn thấy chí minh chạy tới chạy lui ở đằng trước, giống như con ngựa không biết mệt. cậu nhàm chán ngáp một cái, ngáp được một nửa thì đột nhiên khẩn trương.

trần bỉnh lâm! chẳng phải anh không đá banh sao...

trần bỉnh lâm quả thật thích bóng rổ hơn đá banh một tí, nhưng điều này không có nghĩa là anh sẽ không đá. hôm nay anh vốn định đi bộ tại sân thể dục, thuận tiện cẩn thận suy nghĩ một số vấn đề. ví dụ như, gần đây vì sao hoàng lạc vinh trốn tránh anh, anh bị phi lễ cũng chưa nói gì cả

lại tỷ như hoàng lạc vinh không dây dưa với anh nữa thì anh nên vui mới phải, nhưng bây giờ làm sao cũng không vui được nhỉ? trong đầu luôn như có thứ gì bị lấy đi, trống trơn...

khi trần bỉnh lâm cẩn thận suy nghĩ những điều này còn khó hơn đề bài toán nhiều, thì anh nhìn thấy hoàng lạc vinh đứng ở cầu môn, ánh mắt không rời khỏi một bóng dáng nào đó ở trước sân.


... chí mình. trần bỉnh lâm híp mắt. anh biết người này, cũng biết hình như anh chàng này luôn có lòng thù địch đối với anh. hiện tại anh hình như có phần hiểu được lòng thù địch này đến từ chỗ nào.

trần bỉnh lâm khó hiểu mà có chút giận dữ. đúng lúc này, người bên khoa toán cũng thấy trần bỉnh lâm, vừa lúc bọn họ thiếu người, liền gọi trần bỉnh lâm hỏi anh có tới hay không.

anh dứt khoát đồng ý.

sau khi trông thấy trần bỉnh lâm, hoàng lạc vinh muốn chạy, nhưng cảm thấy như vậy là không có trách nhiệm. cậu nhanh chóng bình tĩnh, dù sao đối phương vốn không đến, trần bỉnh lâm nhiều lắm là nhìn cậu từ xa, cũng không xông lên hành hung cậu. chỉ cần cậu căng da mặt, lúc chấm dứt chạy nhanh, tất cả vấn đề không còn là vấn đề.

nhưng cậu xem nhẹ trình độ của trần bỉnh lâm, chính xác mà nói tất cả mọi người đều xem nhẹ anh. anh chàng này nếu có thù oán với ai thì liền không chịu đựng, dẫn trái banh xung đột trái phải. nhưng phòng thủ của bọn người chí minh rất mạnh, một mình trần bỉnh lâm khó có thể phá vỡ. anh đang nóng nảy, lại nhìn thấy hoàng lạc vinh thả lỏng dựa vào cột cầu môn, còn cúi đầu gửi tin nhắn, không để mắt đến anh chút nào.

(╰_╯) quả thật rất đáng giận!

trần bỉnh lâm sút một đường dài, trái banh bay qua hướng đến cầu môn. nhóm hậu vệ chạy nhanh tới đó, nhưng trái banh ở không trung đột nhiên chếch một góc độ, bay thẳng đến hoàng lạc vinh.

chí minh nhìn về phía cậu hô to: 

"hoàng lạc vinh mau tránh ra!"

trần bỉnh lâm cũng sốt ruột, anh không ngờ trái banh có thể hướng đến hoàng lạc vinh, nói rằng tên ngốc này không biết tránh sao?

được rồi, vĩnh viễn đừng dùng lối suy nghĩ của nam sinh để tự hỏi hành vi của nam sinh. hoàng lạc vinh đang ngẩn người gửi tin nhắn, có thể trông cậy vào sự cảnh giác và bản lĩnh vận động viên của cậu sao?

vì thế, trong sân thể dục rộng lớn, một tiếng thảm thiết như nữ quỷ gào théc lướt qua trời cao...

7, 

hoàng lạc vinh nằm trên giường bệnh, cậu rốt cuộc bị thương, khổ nhục kế a khổ nhục kế a, cuối cùng ngài đã bằng lòng lộ diện.

ngoại trừ chảy chút máu mũi thì cậu không có vết thương bên ngoài, ngay cả bác sĩ cũng khen cậu rắn chắc, ngã thế nào cũng không ngã hỏng được. hoàng lạc vinh rất kinh ngạc, nói như vậy cũng có thể dùng để khen người khác sao.

nhưng vì để an toàn, cậu phải quan sát cả đêm. chí minh rất nể mặt mà rời khỏi trước, hiện tại trong phòng bệnh chỉ còn lại hoàng lạc vinh và trần bỉnh lâm.

hai người đều cảm thấy có chút xấu hổ, không biết nói cái gì. nhưng ánh mắt của hoàng lạc vinh sáng ngời trong suốt nhìn chằm chằm trần bỉnh lâm, nhịp tim ngày càng nặng nề.

trần bỉnh lâm hắng giọng, đánh vỡ yên lặng trước tiên:

"tôi xin lỗi, tôi không phải cố ý."

hoàng lạc vinh: "em xin lỗi, em cũng không phải cố ý đâu."

trần bỉnh lâm nghiêng đầu, trên mặt hơi đỏ ửng.

hoàng lạc vinh cho rằng hình như mình nói sai. cậu rõ ràng chân thành áy náy, sao lại giống như một tên lưu manh. chẳng lẽ trời sinh cậu có tiềm chất này?

trần bỉnh lâm đột nhiên cười cười, cúi đầu nhìn hoàng lạc vinh:

"ừm, không sao." 

khóe mắt anh vốn hơi cong lên, lúc cười lại càng sâu, trên khoé mắt đuôi lông mày đều là vẻ phong tình, trái tim nhỏ bé của hoàng lạc vinh bắt đầu đập loạn. anh chàng đẹp trai, đừng dụ dỗ người ta như vậy chứ!

hai người lại không nói lời nào, chỉ mở to mắt nhìn nhau. bầu không khí hơi tế nhị. hoàng lạc vinh rốt cuộc thông minh, nói: 

"trần bỉnh lâm, anh có thể hôn em một cái không?"

trần bỉnh lâm sửng sốt, không biết nói tiếp thế nào. theo đạo lý anh nên cự tuyệt, hai người bọn họ lại không phải là mối quan hệ kia, sẽ không làm loại chuyện không minh bạch. nhưng trên tình cảm, trông thấy ánh mắt đầy chờ mong của hoàng lạc vinh, trần bỉnh lâm lại do dự.

hoàng lạc vinh nhắm mắt lại, giọng nói êm ái, cực kỳ giống động vật nhỏ làm nũng:

"chỉ một cái, coi như là bồi thường của việc hôm nay được không? Chảy máu mũi đau lắm!"

ngoài mặt anh vẫn không nhúc nhích, nhưng trong đầu óc, lý trí và tình cảm đã tranh cãi rối tung lên. cãi lộn a cãi lộn, rốt cuộc tình cảm chiến thắng lý trí. trần bỉnh lâm khom lưng, một tay chống giường bệnh, chậm rãi cúi đầu đến gần.

hoàng lạc vinh nằm im lặng, hô hấp đều đều. trần bỉnh lâm kinh ngạc:

"hoàng lạc vinh? hoàng lạc vinh?"

cậu không trả lời... cậu đang ngủ.

trần bỉnh lâm đứng dậy, mặt đen nghiêm nghị mắng tiếng "đồ ngốc", rồi xoay người bỏ đi. qua một lúc, anh lại quay về, trong tay còn có một đống đồ ăn. anh cũng không hiểu vì sao mình làm vậy, rõ ràng anh trốn cậu còn không kịp đó. nghĩ tới nghĩ lui, anh chỉ có thể giải thích là vì mình muốn chịu trách nhiệm, dù sao hoàng lạc vinh bị thương là bởi anh mà ra.  


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net