Chương 2: Cùng phòng kí túc xá

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

.

.
.

Sau một mùa thi chuyển cấp vất vả, Nanon đã đậu vào một trường đại học danh tiếng của Bangkok GMM. Dưới sức ép của con điểm gần như tuyệt đối thi đầu vào cậu đảm nhận vị trí chủ tịch khoa kiến trúc.

Hôm nay là ngày báo danh nhận phòng kí túc xá.

Nanon một tay cầm bản đồ trường học, một tay kéo vali hành lý, không dễ dàng gì mới đến được khu kí túc xá của mình.

Đứng trước cửa phòng, còn chưa đi vào, cậu đã nghe thấy tiếng cười đùa từ trong vang ra.

"Ôi mẹ ơi! Tao cứ tưởng mày sẽ nối nghiệp ba mẹ mày mà đi làm diễn viên ca sĩ gì đó chứ. Rất bất ngờ vì mày chọn ngành kĩ sư đó bạn.".

"Nếu tao vác cái mặt này đi làm người của công chúng là một tội ác đó mày".

"Aw? Tại sao?".

"Quá đẹp trai cũng là một tội ác đó. Mấy em gái sẽ chết vì mất quá nhiều máu vì tao...".

Tiếp đó lại là một tràng cười vui vẻ.

Mẹ, giọng nói này quen lắm!

Nanon đen mặt đẩy cửa bước vào.

Tiếng cười nói lập tức ngưng bặt.

Hai người trong phòng ký túc xá đồng loạt quay đầu nhìn về phía Nanon. Nanon cũng nhìn bọn họ. Giống như nghi ngờ của cậu, một người trong số đó là...

Thằng chó Ohm!

Ohm Pawat...

"Bạn cùng phòng của mày đến rồi." Nam sinh ngồi cạnh Ohm phản ứng rất nhanh. Vươn tay chỉ qua chỉ lại giữa mình và Ohm một lượt, nhe răng cười, nói "Bạn nó, Perth, ở phòng đối diện."

Xong, cậu ta dùng khuỷu tay huých vào cánh tay của Ohm, vừa nhắc nhở vừa trêu ghẹo "Làm quen bạn mới đi kìa n'Ohm~".

Giọng điệu vô cùng ghẹo gan.

Ohm ngẩn ra, lúc này mới kịp phản ứng. Trên môi nở một nụ cười châm chọc, nói "Không cần làm quen, đều là người quen hết" sau đó dứng lên đi đến chỗ Nanon, vô cùng thuần phục đưa tay nựng cằm cậu, hỏi "Đúng không bạn Nanon Korapat?".

Nanon không biết diễn tả tâm trạng lúc này của mình như thế nào, cậu vô cùng rối bời. Vui khi gặp lại bạn cũ? Hay tức giận khi chung phòng kí túc xá với đối thủ của mình, người mà mình ghét nhất?.

Não bộ lúc này của Nanon hoàn toàn trống rỗng, cậu không biết phản ứng như thế nào.

Ohm thấy Nanon không có phản ứng gì, giơ tay búng một tiếng kêu giòn "rắc" một cái, tiếp tục ghẹo gan nói "Sao vậy? Được chung phòng kí túc xá với tao vui quá nên hóa ngốc luôn rồi à?".

Nhìn gương mặt phóng đại của Ohm trước mắt, cậu nghĩ nó nói đúng cậu bị dọa đến ngốc luôn rồi.

Tuy trong lòng bối rối bao nhiêu, có nhiều câu chửi thề đến đâu, thì Nanon vẫn ra vẻ bình tĩnh, mỉm cười nhìn Ohm, đáp lại "Bạn sao? Mày không xứng làm bạn tao."

Perth phía sau ngơ ngác nhìn hai người, cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt bao trùm lấy căn phòng, lên tiếng hóa giải "Được rồi, được rồi, con người sống trong hòa bình không nên cãi nhau. Đều là bạn bè...".

Cậu ta chưa nói xong thì Ohm đã cắt ngang bằng một câu hỏi mỉa mai, "Mày nghĩ tiêu chuẩn chọn bạn của tao thấp vậy sao Perth?".

Đều đó chứng minh hòa giải của cậu ta đã thất bại. Kế tiếp, Ohm lên tiếng đuổi người.

"Về phòng mày đi. Tao muốn tâm sự với bạn cùng phòng tao một chút".

"Nhưng mà...".

"Đi đi!".

"Có gì từ từ nói ná! Đừng đánh nhau ná!".

Cuối cùng Perth cũng về phòng của mình với một dự cảm xấu.

Ôi mẹ ơi, chúng nó không đấm nhau thật chứ?.

"Tao không có gì để tâm sự với mày." Xong Nanon xoay người có ý định muốn ra khỏi phòng.

Ohm thấy vậy nên lẹ tay nắm lấy chốt cửa vặn một cái khóa lại. Xong, lách người đứng chắn ngay cửa, vừa vặn đối mặt với Nanon.

"Nếu mày không làm cái mặt khó chịu này với tao, tao sẽ cho rằng mày cố tình vào trường này để theo đuổi tao đó Nanon."

Khóe miệng Nanon nhếch lên cười đầy ý châm chọc, ghé sát vào tai Ohm chậm rãi nhả ra từng chữ "Cho dù cả thế giới có thích mày thì nhất định còn một người không thích mày, là tao đó. Tao ghét mày, thằng chó!".

Sau đó, Nanon ung dung đến giường mình ngã lưng xuống, nhắm mắt điệu bộ muốn nghỉ ngơi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net