2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ohm, dậy đi. Mặt trời nhô qua đầu rồi" Nanon đứng dậy, xỏ đôi dép và đi thẳng đến hướng cửa sổ. Hai cánh tay nhỏ nhắn giơ lên kéo tấm rèm cửa màu xám trắng. Ánh sáng mặt trời nhen nhóm chiếu thẳng vào gương mật đờ đẫn của người đang nằm trên giường.

"Ưm, còn sớm mà. Mày dậy sớm vậy làm gì ?"

Bị ánh sáng gay gắt đầu ngày chiếu vào mặt làm cậu trai trên giường có chút khó chịu, gương mặt nhăn lại. Ohm cất tiếng trả lời rồi lại hỏi ngược lại Nanon.

Hôm nay là buổi sáng chủ nhật, đã vào năm học lên rất hiếm khi được nghỉ. Cậu nghĩ tốt nhất vẫn lên quý trọng một chút, nhưng có vẻ người yêu của cậu thì không nghĩ vậy rồi.

"Mày có dậy hay là không ?" Nanon hỏi, quay về phía tủ lấy quần áo đi tắm.

"Có có, dậy liền"

Hôm nay là một ngày đẹp trời, thời tiết mùa thu se se lạnh, từng làn gió nhẹ nhàng thổi qua da thịt tạo cho con người ta cảm giác dễ chịu vô cùng.

Từ căn hộ của Nanon có thể nhìn thấy cả được hàng cây dương đang bắt đầu úa vàng rồi rụng lá. Ngoài ban công có thể bắt gặp những chậu hoa hồng tím. Chắc hẳn nó phải được chăm sóc đặc biệt lắm với có thể đẹp được như vậy.

"Ohm, bao giờ mày đi ?" Nanon đứng ngoài ban công, đưa mắt nhìn bông hoa hồng tím rồi lại quay qua nhìn Ohm, người đang đứng bên cạnh cậu.

"Không biết, không muốn đi. Muốn ở với mày.." Ohm trả lời, ánh mắt thoang thoáng nét đượm buồn.

Cậu phải đi du học, cậu không muốn. Nhưng đó là quyết định của gia đình, không thể không nghe.

Nanon thấy mặt cậu chùng xuống vài phần thì liền quay lại, đưa hai tay ôm lấy cổ Ohm. Theo phản xạ mà nhón chân lên hôn má cậu một cái khiến Ohm có chút bất ngờ. Nhưng ngay sau đó thì cậu đưa tay ra ôm chọn eo Nanon. Kéo cả hai vào một nụ hôn sâu.

"Ohm, mày chỉ đi 3 năm thôi mà. Đúng không ?" Nanon hỏi, dù đã biết chắc câu trả lời.

"Ừm"

"Tao đợi được, 3 năm, 4 năm hay 6 năm đi chăng nữa. Tao đều đợi được, mày có tin tao không ?"

Ohm nghe vậy thì không chút do dự mà gật đầu.

Cậu tin Nanon, cậu tin tưởng người mình yêu.

Và, cậu yêu Nanon rất nhiều.

Hôm nay là thứ 5, ngày mà Ohm sẽ rời nước đi du học. Nanon cùng một vài người bạn đến để tiễn Ohm.

"Nanon, đợi tao nhé" Ohm nói, đưa tay ôm chặt lấy người trước mắt.

Nanon chỉ gật đầu, nước mắt cậu cứ rơi. Cậu không muốn, nhưng vì tương lai của người cậu yêu. Cậu chờ được.

Bóng lưng của người kia dần đi xa và biến mất hẳn trong dòng người vội vã. Người ở lại vẫn đứng đó rất lâu, như luyến tiếc điều gì đó mà ánh mắt cứ nhìn vào khoảng không vô định.

Thoáng chốc đã gần 2 năm kể từ ngày Ohm đi. Nanon vẫn ở căn hộ mà trước kia họ ở với nhau. Mọi thứ trong căn phòng đều không thay đổi chút nào, đến cả những bông hồng tím mà cả hai đã từng cùng nhau chăm sóc. Đó cũng là loài hoa mà Nanon thích nhất.

Từ khi Ohm đi, cậu ấy vẫn thường xuyên gửi hoa cùng thư về cho cậu. Nhưng việc đó đã dừng được 2-3 tháng rồi. Cậu cũng chỉ nghĩ do cậu ấy bận học nên không có thời gian dành cho cậu. Nanon cũng là một cười hiểu chuyện, học sinh nơi đất khách quê người tất nhiên phải vất vả hơn. Cậu không thể trách Ohm được.

Nhưng dần dần đến cả một tin nhắn hay một cuộc điện thoại Ohm cũng không quan tâm đến nữa. Điều này khiến Nanon có chút buồn lòng. Nhưng vẫn không hề trách móc Ohm.

Cốc cốc

Tiếng gõ cửa vang lên thu hút sự chú ý của Nanon. Thẫn thờ một lúc, cậu đi ra mở cửa. Là Chimon ?

"Có chuyện gì mà mày lại phải đến tận đây vậy ?" Nanon ngờ hoặc hỏi.

Chimon trên tay cầm một bông hồng tím và một bức thư. Gương mặt có chút lạ lẫm cất tiếng trả lời "Tao không có quyền đến ?"

"Có có, vậy vào nhà trước đi" Nanon định quay lưng vào nhà liền bị Chimon kéo lại.

"Tao có việc rồi, nè" Chimon đưa bức thư với bông hoa cho cậu. "Của..của Ohm"

Hửm ? Nanon nhìn Chimon nhíu mày.

"Cậu ta nhờ tao đưa cho mày" Chimon bị nhìn đến khó chịu, nói rồi quay mặt đi.

"Không phải bình thường là có shipper đến đưa cho tao sao ? Sao hôm nay lại là mày ?"

"Nó nói tại vì nhờ shipper quá bất tiện, muốn tao đưa trực tiếp cho mày" Chimon trả lời.

"Có thể bảo tao đi lấy mà ?"

"Nanon, giờ mày có nhận không ?" Chimon hỏi, đôi bàn tay thoáng run lên.

"Được được, tao nhận. Cảm ơn mày nhiều nhé"

Đi vào ngồi xuống ghế sofa, Nanon cắm bông hoa vào lọ. Đôi bàn tay thon dài mở bức thư ra, ánh mắt ngập tràn ý cười.

Nhưng, hình như nét chữ có chút khác thì phải...

Không nghĩ nhiều, dù sao người ta cũng là học sinh nước ngoài, chữ khác cũng không có gì là lạ.

Mấy ngày sau đó, lượt Chimon qua lại nhà Nanon càng ngày càng dày đặc. Số bông hoa hồng tím cũng tăng lên đáng kể.

Nhưng tất cả chỉ là qua Chimon. Ohm vẫn không hề gọi điện hay trả lời tin nhắn của cậu. Nanon có chút nghi ngờ. Đợi đến lần sau Chimon qua cậu sẽ hỏi rõ ràng mọi chuyện một chút.

"Nanon, của Ohm gửi mày nè" Chimon vẫn như mọi lần, đưa quà cho Nanon.

"Chimon, có phải mày đang giấu tao điều gì không ?" Nanon nhìn Chimon một lúc, lên tiếng hỏi.

Chimon như bị nói chúng tim đen mà giật mình. Sau đó liên tục lắc đầu như bị kéo dây cót.

Nanon thì vẫn cứ im lặng nhìn cậu. Chơi với nhau bao nhiêu năm, không lý nào cậu lại không hiểu bạn mình ?

"...được rồi, Nanon. Cuối cùng cũng không thể giấu được mày nhỉ. Thư cùng hoa mấy ngày nay mày nhận được là của Ohm nhờ tao mua, thư cũng là nhờ tao viết" Chimon nhìn gương mặt đầy thất kinh của Nanon, không thể giấu khỏi có chút đau lòng cùng tự trách. Giọng cũng run lên.

"Ohm..ohm nó bị tai nạn.."

Câu nói đó khiến Nanon đứng hình, đôi mắt đen nhánh phủ một tầng nước mỏng đang trợn tròn. Cái gì, Chimon nó đang nói cái mẹ gì vậy ?

"Nanon, nhìn tao. Bình tĩnh lại..."

"T-thật ra..nó, nó bị tai nạn gần 3 tháng rồi...nó không muốn cho..mày biết..tao xin lỗi.." Chimon nhìn bạn mình, thật sự đau lòng.

"...nó sao rồi, khỏe hơn chưa" Nanon hỏi, đôi mắt ngấn lệ đang cố gắng chặn lại những giọt nước mắt sắp rơi. Giọng run rẩy khiến người đối diện lòng quặn thắt lại.

Im lặng một chút, Chimon đặt tay lên vai Nanon.

"Nanon..đừng đợi nữa, nó sẽ không bao giờ quay lại đâu..."

Toàn bộ sự mạnh mẽ của cậu đều sụp đổ hoàn toàn khi nghe câu nói này của Chimon, cậu không kiềm chế được mà oà khóc như một đứa trẻ. Sự đau sót có thể nhận ra qua từng tiếng nấc...

"...nó gửi bức thư cuối cùng là vào 3 tháng trước, nhưng tao sợ mày chịu không nổi...tao xin lỗi." Chimon nói, tay nắm chặt lấy đôi vai gầy run rẩy kia.

Cậu đưa tay lấy ra chiếc điện thoại, mở vào giao diện tin nhắn. Ở đó có một dòng tin nhắn dài màu vàng nhạt được gửi đến. Chimon nhìn Nanon rồi lại nhìn dòng tin đó. Cuối cùng vẫn quyết định đưa nó cho Nanon.

"Của Ohm..gửi mày"

Nanon lau đi những dòng nước mắt, đôi bàn tay run rẩy cầm chiếc điện thoại. Đôi mắt mờ nhạt nhìn những dòng tin nhắn của người mình yêu thương.

/ Gửi người tôi yêu

Nanon, một trăm lẻ một bông hoa hồng tím tôi gửi tặng đến em. Mong rằng khi không có tôi, em vẫn sẽ cười nhiều như trước, sẽ mãi là mặt trời nhỏ thứ hai của cuộc đời này. Nụ cười của em là thứ gì đó đẹp nhất mà tôi từng được thấy. Nanon, thật xin lỗi vì đã để em chờ đợi, nhưng tôi có lẽ không thể nào về với em được nữa. Nụ cười của em đẹp lắm nên mong em đừng khóc nhé, hãy hồn nhiên vui vẻ như lúc chưa có tôi.  Cuối cùng, cảm ơn em vì đã đến, đã cho tôi cảm giác được yêu thương. Tình yêu của tôi dành cho em sẽ mãi mãi như những bông hoa hồng tím này. Vĩnh cửu.

Yêu em. /

Rọt nước mắt rơi xuống, kết thúc một cuộc tình mà cậu cho rằng cái kết sẽ thật đẹp.

Cậu hứa sẽ không yêu thêm một ai nữa, tình cảm của cậu chỉ dành cho một mình người kia thôi. Vĩnh viễn là như vậy.

Năm nay cậu đã tám mươi tám tuổi, vẫn một mình, bên cạnh những bông hoa hồng tím.

Dần dần chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng.

———————————
Ai không hiểu ý nghĩa của hoa hồng tím thì : Ý nghĩa hoa hồng tím trong tình yêu và cuộc sống
Trong tình yêu, màu tím đại diện cho sự chung thủy, son sắt, vĩnh cửu nên hoa hồng màu tím mang ý nghĩa tượng trưng cho mối quan hệ gắn kết, bền vững theo thời gian.

Cảm ơn vì đã đọc.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net