Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

KIẾP NÀY PHẢI CÓ ĐƯỢC EM

Nếu Ohm thật sự quay ngược thời gian, theo diễn biến trước đó, sau khi quay phim hẳn là đến nhà Nanon.

Vì thế……

Nanon có mặc áo mưa, máy ảnh có che mưa nên Ohm không cần lo lắng cậu có bị cảm lạnh hay không. Vì vậy hắn đã cố ý mắc phải một số sai sót nhỏ không dễ phát hiện, chẳng hạn như cố tình tạo dáng khó coi để trì hoãn thời gian.

"Quay đầu sang bên phải một chút và đặt tay lên lan can."

Ohm làm ngược lại, nhưng hắn sẽ không tiếp tục như vậy, nếu không sẽ chọc tức Nanon. Lần này chụp ảnh mất trọn một tiếng rưỡi, sau khi Nanon và một nhiếp ảnh gia khác thảo luận về chất lượng của những bức ảnh, họ đã đến gặp Ohm.

Ohm vẫn luôn âm thầm quan sát cậu, nhìn thấy thân thể cậu chuyển hướng tới phía hắn, hắn lập tức dời ánh mắt, dùng khăn khô lau tóc, ho khan mấy tiếng rồi cúi đầu chờ cậu nói chuyện.

"Xin lỗi, hôm nay tôi làm việc quá kém hiệu quả."

- Rõ ràng là tư thế của cậu tạo ra hôm nay giống hệt một con người rơm giữa đồng ruộng, làm lãng phí thời gian của tôi.

"Chắc là cậu bị cảm rồi, tôi thực sự xin lỗi." Nanon tức giận đến nỗi thái dương đau nhức, trong lòng mắng Ohm, nhưng vẫn tỏ ra thái độ ân cần, nở nụ cười ấm áp với hắn.

"Không không, hôm nay tâm trạng của tôi không tốt, đã gây phiền toái cho anh." - Là tôi cố ý trì hoãn, để cho em cảm thấy có lỗi.

Ohm giả vờ hoảng sợ, liên tục vẫy tay với Nanon "Chỉ là nhà tôi cách đây khá xa..."

Hắn hắt hơi.

Tuy là diễn kịch nhưng hắn thật sự bị cảm lạnh.

"Hôm nay tôi đã nói với bọn họ là sẽ về sớm, để tôi đưa cậu về nhà tắm trước." Nanon thở dài như muốn bỏ cuộc "Lấy xe của tôi đi."

Mở cửa xe, Nanon trầm ngâm đặt một tấm đệm lên ghế phó lái. Cậu chỉ là không muốn xe của mình bị ướt mà thôi.

"Anh thật chu đáo. Cher thật may mắn khi có được một người bạn trai như anh." Ohm vừa nói vừa bình tĩnh nhìn Nanon.

"Hahaha, tôi cũng rất may mắn, Cher là một cô gái rất tốt."

Ohm nghe lời nói của Nanon trong lòng có chút chua xót. Hắn mím môi, trong lòng âm thầm tính toán, hắn muốn để lại dấu vết nào đó chứng tỏ mình đã chiếm hữu nó.

Ohm liếc nhìn tấm che nắng trước mặt rồi nảy ra ý tưởng, hắn đưa tay kéo nó xuống thì thấy một chiếc gương nhỏ được gắn bên trong.

"Tôi có thể mượn nó dùng một tí được không? Bạn gái của anh sẽ không thấy phiền chứ?" Hắn ngập ngừng hỏi.

"Không có vấn đề gì." Nanon tập trung lái xe.

Ohm nở một nụ cười thành công trên môi, bắt đầu nhìn vào gương. Hắn dùng đầu ngón tay xoa lên môi, bôi lên gương một cách tự nhiên mà không gây sự chú ý. Sau đó đậy nắp, để hở một khoảng nhỏ rồi đặt lại vào chỗ cũ.

"Tôi vừa bị mắc mưa còn chưa kịp tẩy trang... tôi có thể dùng đồ của bạn gái anh không?"

"Trời ạ, tôi quên mất việc này, để tôi đưa cậu quay lại." Nanon gãi đầu "Hơn nữa chúng tôi cũng không ở cùng nhau, nên những thứ đồ đó chỗ tôi không có, chúng ta quay lại đó lấy."

À. Ohm quên mất mình đã quay lại hai năm trước, lúc này họ mới nói chuyện yêu đương được nửa năm.

Sẽ dễ dàng hơn nếu họ không sống cùng nhau.

Lúc này Nanon đại khái cũng không biết hắn đang suy nghĩ cái gì. Nhưng bây giờ ông trời đã cho hắn cơ hội sống lại, hắn càng phải thận trọng hơn.

"Không sao đâu. Nếu không tìm được thì tôi về nhà..." Ohm làm ra vẻ ngoan ngoãn, giọng điệu đáng thương.

Nanon quay mặt qua liếc nhìn hắn.

Quả nhiên, vừa nói lời này, trong mắt Nanon có chút hối lỗi.

Những gã trai thẳng chết tiệt thực sự thích điều này.

"Cậu bị cảm rồi, đừng chạy lung tung. Tối nay ở nhà tôi đi, nếu cậu bị sốt sẽ ảnh hưởng đến buổi quay phim ngày mai." Nanon nói một cách chính trực, quay tay lái, lái xe sang bên phải.

Khi phương hướng thay đổi, cơ thể của Ohm cũng bắt đầu nghiêng sang trái.

Hắn giả vờ giơ tay lên và dùng khuỷu tay chạm nhẹ vào cánh tay tựa trên hộp tựa tay của Nanon.

Nhưng cậu không có phản ứng gì cả, Ohm khẽ mím môi.

Hắn trợn mắt trong lòng. Hắn thực sự đã đánh giá quá cao sự nhạy cảm của đối phương.

Sự chú ý của Nanon lại ở nơi khác.

Bởi vì quần áo của Ohm ướt đẫm nước mưa, dính chặt vào da thịt, có thể nhìn thấy rõ ràng những đường nét cơ bắp trên cơ thể hắn, cũng như những khe núi nhỏ đầy mùi vị của đàn ông.

Trên thực tế, vẫn có sự đánh giá cao ở những người đồng giới. Nanon rất ngưỡng mộ Ohm. Bất cứ ai cũng có thể dễ dàng làm những gì họ muốn một cách tự do vì nó mang lại sự hài lòng ngay lập tức. Nhưng rất khó để trì hoãn sự hài lòng nếu làm cùng một việc trong nhiều năm.

Nanon thường xem Ohm đăng một số bài tập thể dục trên IG, thậm chí đôi khi làm việc muộn, hắn vẫn kiên trì tập luyện.

Ohm liếc nhìn Nanon đang thỉnh thoảng liếc nhìn thân thể của hắn, hắn cố ý kéo áo rộng ra. Nanon bất ngờ nhìn thấy hai điểm nhô ra của Ohm, cậu lập tức hóa đá, lập tức quay đầu lại.

Ohm nhìn thấy Nanon đang kiềm chế, khóe miệng hơi nhếch lên.

Khi đến nhà Nanon, ánh mắt Ohm quét qua căn nhà như một chiếc máy quét, trong tủ giày không có đôi dép nữ nào, tất cả những món đồ nên có theo cặp đều là những món đồ đơn lẻ. Có vẻ như Cher thực sự không sống cùng Nanon, vì vậy...

"Sau này nếu chuyện này xảy ra lần nữa, tôi… có thể ở lại nhà anh được không?" Ohm đứng ở cửa ra vào. Nanon lục lọi tìm dép cho hắn.

"Đương nhiên rồi, vậy tôi đi tìm một đôi dép mới cho cậu, sau này cậu có thể dùng đôi dép này." Cậu tháo một đôi dép mới ra đặt dưới chân Ohm.

"Cảm ơn." Nụ cười hài lòng của Ohm khó có thể che giấu được.

"Mau đi tắm đi, tôi đi tìm quần áo cho cậu." Nanon vừa nói vừa rót một cốc nước nóng đưa cho Ohm, nói với hắn "Trước tiên hãy uống một cốc nước nóng."

"Cám ơn." Ohm cầm lấy, nâng chén lên, lòng bàn tay ấm áp, trong lòng cũng rất ấm áp. Nanon thực sự quá tinh tế và tử tế, sự ghen tị của hắn với Cher đã tăng lên rất nhiều.

Nanon xoay người đi vào phòng, Ohm đặt ly nước xuống, đi vào phòng tắm, lại bắt đầu quan sát. Mắt hắn bị thu hút bởi chiếc dao cạo đặt trên bồn rửa. Hắn nhặt nó lên và xem xét cẩn thận, rồi cạo đi phần râu còn sót lại của mình.

Nó hoạt động khá tốt.

Khi Ohm đặt nó lại chỗ cũ, anh nghe thấy tiếng Nanon di chuyển.

Hắn liếc nhìn bộ quần áo trên người rồi nhanh chóng cởi chúng ra. Hắn vừa cởi quần áo xong, Nanon ôm bộ đồ ngủ xuất hiện ở cửa, đối diện với thân hình trần trụi của hắn, trên mặt hiện lên một thoáng kinh ngạc.

"Cơ bụng này của cậu rất đẹp." Nanon nói, sờ sờ hai lần, "Tôi đã muốn nói điều này khi ở trong xe rồi. Tôi đã tìm cho cậu bộ đồ ngủ cũ của tôi. Có lẽ nó hơi nhỏ nhưng cậu có thể mặc. Tôi đã tìm thấy nước tẩy trang rồi. Đây, Cậu cứ dùng tự nhiên." Sau đó, cậu chỉ đơn giản là đóng cửa lại cho hắn.

Không biết nói gì hơn nhưng đây là phản ứng bình thường của những tên trai thẳng.

Thật sự...

Làn da vừa được ngón tay của Nanon chạm vào có chút nóng rực, chỉ cần chạm nhẹ vài cái là hắn đã có phản ứng.

Ô đúng rồi.

"Anh Nanon, anh có quần lót không?" Ohm mở cửa, gọi Nanon đang ngồi trên ghế sofa đọc sách.

"Chờ tôi chút, tôi lấy cho cậu." Sau đó Nanon nhớ ra mình đã quên một chuyện quan trọng như vậy, vội vàng đóng sách lại đi tìm cho Ohm.

Chiếc quần lót mà Ohm nhận được là một kiểu rất đơn giản, có màu đen cổ điển.

"Cái này tôi chưa từng dùng qua. Cậu có thể mặc."

"Là quà của bạn gái anh phải không?" Ohm sờ tấm vải "Cô ấy sẽ không giận chứ?"

Nanon do dự một chút, sau đó vẻ mặt kỳ quái nhìn hắn "Là của cô ấy tặng... Có gì mà tức giận? Chỉ là một chiếc quần lót thôi, cũng không phải quà gì quan trọng."

- Tại sao cậu ta luôn có nhiều câu hỏi kỳ lạ như vậy? Thật vô nghĩa...

"Vậy thì tôi yên tâm rồi." Trên môi Ohm nở một nụ cười yếu ớt.

Tiếng nước nhanh chóng vang lên từ phòng tắm. Nanon cuối cùng cũng có thể bình tĩnh lại, đọc được mấy trang sách, ước chừng hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.

Ai lại thức khuya đi làm phiền người khác vậy? Định không cho người ta nghỉ ngơi sao?

Nanon đóng sách lại, bước ra cửa và mở ra. Sắc mặt vốn đã hôi hám của cậu trong nháy mắt trở nên trong trẻo, cơ mặt căng ra, nhẹ giọng nói "Là em sao, mau vào đi."

"Em mang cho anh ít bánh mì nướng để ngày mai ăn sáng."

"Thật tuyệt vời~"

Ohm vừa tắm rửa xong tự nhiên nghe được âm thanh ở bên ngoài phòng tắm, trong tay cầm vòi hoa sen, nghe hai người nói chuyện, lòng tràn đầy chán ghét và ghen tị.

"Ai đang ở nhà anh vậy?" Cher vừa bước vào cửa đã cảm thấy có gì đó không ổn.

"À, khun Ohm bị mưa nên anh đưa cậu ấy về tắm."

"Vậy còn anh? Có bị dính mưa không? Hôm nay trời mưa rất to." Cher vừa nói vừa tự nhiên lấy một đôi dép đi trong nhà ngồi trên ghế sô pha.

"Anh vẫn khô ráo khỏe mạnh." Nanon đóng cửa lại, đi theo cô, ngồi lại trên ghế sô pha, lại mở sách ra.

Ohm nghe bên ngoài nói chuyện, liếc mắt nhìn quần áo được sắp xếp gọn gàng một bên, suy nghĩ mấy giây.

Khóe miệng hắn nhếch lên.

Cửa phòng tắm mở ra, Ohm trần trụi bước ra ngoài, lấy khăn khô lau tóc. Khi nhìn thấy Cher đang ngồi trên ghế sofa, hắn giả vờ kinh ngạc, vội vàng mặc quần áo.

"Xin lỗi, tôi tưởng cậu không có ở đây."

Cher nghe vậy cảm thấy có gì đó không ổn, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, vài giây sau cô phát hiện ra mép quần lót của Ohm được kéo cao hơn quần của hắn, có thể nhận ra đó là chiếc quần lót cô đã mua tặng cho Nanon.

"Không sao đâu. Không phải là tôi chưa từng thấy. Không phải chúng ta thường chụp ảnh như thế này vào mùa đông sao?"

Cô nhẹ nhàng nói.

"Có vẻ như Non đã chăm sóc cậu rất tốt. Lần trước tôi bị cảm, Non cũng chăm sóc tôi giống vậy." Cher vừa nói vừa đặt tay lên cánh tay Nanon và tựa đầu vào vai cậu.

"Rất chu đáo, em thật may mắn khi có được một người bạn trai là anh."

- Giọng nói của trà xanh nghe thật giống như những chiếc kẹp quần áo dùng để phơi quần áo ở nhà.

Ohm uống nước nóng vừa rồi Nanon rót cho hắn, không ngừng liếc nhìn động tác của hai người.

"Em còn có việc gì không?" Nanon nhìn sách trong tay, nói với Cher "Nếu không thì em về sớm nghỉ ngơi đi."

"Cũng muộn rồi... em có thể ở lại với anh không?"

Cher vừa nói xong Nanon liền hoảng sợ nhìn Ohm.

Ohm tức giận đến suýt chút nữa cắn nát răng hàm sau. Hắn lập tức ho liên tục, cầm cốc nước trong tay, hơi co người lại. Sự chú ý của Nanon quả thực đã được chuyển sang hắn, vì vậy cậu xoa đầu Cher với vẻ mặt xin lỗi.

"Hôm nay... e rằng không được, em về đi."

"Tại sao?"

"Ohm tối nay ngủ ở nhà anh."

"A..." Mẹ kiếp, phá hỏng việc tốt của tôi, Ohm Pawat cậu thật đúng là cục đá to cản đường.

"Quả nhiên, anh xem bạn bè quan trọng hơn... Được rồi, em về đây." Cô giả vờ chán nản, cắn môi ủy khuất, ngấn nước nhìn chằm chằm Nanon.

"Em về thật đó!"

"Nếu em về thật... anh có nhớ em không?"

Nanon cúi đầu nhìn Cher, đôi mắt lấp lánh.

Khi Ohm nhìn thấy Nanon bắt đầu dao động, hắn thầm nghĩ có gì đó không ổn.

"Thật xin lỗi, hình như tôi đã cản trở hai người rồi. Vẫn là, tôi nên về nhà..." Ohm đột nhiên đứng dậy, trong nháy mắt thu dọn toàn bộ quần áo, đứng ở cửa ra vào. Tư thế chuẩn bị thay giày vào giây tiếp theo.

Sự chú ý của Cher lập tức bị đôi dép trên chân của hắn thu hút.

Ohm cất đôi dép vào trong tủ giày, che miệng ho khan một tiếng. Khóe mắt thoáng thấy vẻ mặt như ăn phân của tình địch, trong mắt hiện lên một tia hài lòng.

"Không, không, không, cậu ở lại nhà tôi đi." Nanon lập tức rút ra cánh tay đang bị Cher ôm ra, đỡ Ohm ngồi lại trên ghế sô pha.

"Em yêu, hôm nay em nên về đi. Thật sự rất bất tiện."

"Được rồi... " Cher bĩu môi và miễn cưỡng rời đi.

Ohm ho khan một tiếng, liếc nhìn cô rời đi hoàn toàn. Nanon vẫn đang lo lắng nhìn hắn, dùng lòng bàn tay vuốt ve lưng hắn. Hắn che khóe miệng lại, hơi nhếch lên.

Vài tiếng ho khẽ phát ra.

Cher à, tôi thực sự xin lỗi.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC