Chương 38

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng hôm sau, Hoàng Lạc Vinh nửa tỉnh nửa mê thấy Trần Bính Lâm ra ngoài nhận điện thoại. Chờ lúc anh mang theo một thân lạnh lẽo chui lại vào trong chăn, cậu mới tiếp tục lăn vào trong ngực anh.

"Sao thế?" Cậu vẫn đang buồn ngủ, cố gắng chớp chớp mắt hỏi anh.

"Phan Duy nhập viện rồi." Biểu hiện của Trần Bính Lâm giống như một lời khó nói hết, cau mày muốn nói lại thôi "Nhưng không nghiêm trọng lắm."

Hoàng Lạc Vinh hoàn toàn tỉnh táo lại, xoa xoa vùng giữa lông mày, gật đầu "Chúng ta thu xếp thời gian đến thăm ấy đi." Cũng không biết bị gì mà đột nhiên nghiêm trọng đến mức phải nhập viện.

Trần Bính Lâm thấy Hoàng Lạc Vinh đứng dậy, nửa tựa vào đầu giường ngáp một cái "Ừ."

Nhưng hình như Phan Duy không bị gì nghiêm trọng thật, vì lúc gọi điện, anh còn nghe thấy tiếng anh ta nhai đồ ăn vặt, ngữ điệu cũng cợt nhả "Ở có hai ngày thôi, cậu đừng lo cho tôi quá, tôi cũng biết cậu yêu tôi rồi, thiệt tình... Dù sao công ty tôi cũng chẳng có chuyện gì, việc cậu nhờ tôi tra cũng không tra ra ngay được, tôi cứ lười biếng nằm ở bệnh viện hai ngày đã. Nhưng mà này, người cậu nhờ tôi hẹn bên thành phố A cũng ổn rồi đấy, nên qua xem sao đi."

Nhìn bóng lưng Hoàng Lạc Vinh cách đó không xa đang uống nước, Bính Lâm nhíu mày.

Mẹ nó, lại phải đi công tác, không được ở bên vợ yêu, thật là cô đơn tịch mịch mà!

Hôm qua anh nói với Hoàng Lạc Vinh chuyện về thành A, Hoàng Lạc Vinh vừa bình tĩnh gật đầu, vừa giúp anh thu dọn đồ đạc, không có tí gì gọi là nũng nịu đòi giữ anh lại.

Cứ cho là hai người đều đã là lão chồng chồng, thế nhưng cũng không thể sống mà không có chút kích thích gì như thế chứ! Đã lâu rồi chưa được ư ư a a he he hi hi ưm ưm đó!

Hôm qua anh lại còn nghe được Chí Minh kia ở đối diện kêu đến đủ vang!!!!!

Vậy mà Hoàng Lạc Vinh vẫn có thể vừa nghe vừa thản nhiên viết giáo án, quay đi quay lại toàn nói mấy chuyện chính trị cấp hai anh nghe không hiểu. Sau đó còn kiên nhẫn bàn luận phương pháp học tập với học sinh hơn bốn mươi phút. Trần Bính Lâm ngồi sau cậu xử lí công việc nghe mà phát phiền.

"Lần này đi mấy ngày?" Hoàng Lạc Vinh cắn bánh mì, thò đầu vào hỏi anh.

"Còn phải xem tình hình nữa." Trần Bính Lâm ngồi xếp bằng, xòe ngón tay tính tính "Thuận lợi thì chắc khoảng bốn ngày."

"Vậy bao giờ đến nơi thì gọi cho em nhé, em đi làm trước đây." Phất phất tay, Hoàng Lạc Vinh lấy tay gửi cho Trần Bính Lâm một nụ hôn xa, xoay người không chút lưu luyến chạy về cương vị công tác.

Trần Bính Lâm lắc đầu đứng dậy rửa mặt, cầm keo vuốt tóc vuốt gọn đám tóc mềm mại rũ xuống trước trán lên, thay một thân quần áo đen. Người đàn ông trong gương râu đã cạo sạch, lộ ra khuôn mặt đẹp trai sạch sẽ. Giữa lông mày hiện ra sắc mặt sinh hoạt cuộc sống vui vẻ, khóe miệng hơi nhếch lên, nói là giám đốc lạnh lùng, chẳng bằng nói là ông chồng mới cưới đầy hạnh phúc.

Trần Bính Lâm hít một hơi, thu lại biểu tình của bản thân.

Namtan trộm ghi hình lại cho anh không ít cuộc họp, khiến anh và Hoàng Lạc Vinh phải xem mất mấy ngày. Chỉ là lúc ôm Hoàng Lạc Vinh trên đùi, vùi đầu vào hõm vai cậu, anh thật sự không ngờ được lúc họp cái mặt mình lại cứng đơ như vậy, rốt cuộc thì cuộc sống khi đó có bao nhiêu bi thảm chứ?

Nếu anh come out với mẹ thì có lẽ đã không thảm hại như vậy.

Đưa tay vuốt lại sợi tóc rũ xuống, Trần Bính Lâmcầm chìa khóa xe và tài liệu lên, ra cửa.

Đường về thành phố B không dài, lúc trên đường cao tốc, Trần Bính Lâm lại gọi cho Namtan hỏi chuyện liên quan đến tình hình công ty gần đây, đại khái đã nắm được hướng đi của mấy người quản lí cấp cao mới gật đầu ý bảo biết rồi.

Cổ phần Trần thị gần đây thật sự có biến động, anh cũng phải qua Namtan mới biết. Sau khi Trần Tuấn và con trai ông ta qua đời, Trần Bính Lâm là người duy nhất thừa kế Trần thị. Lúc ấy, hầu hết cổ đông trong công ty đều thừa dịp thu mua cổ phần, làm chuyện xấu, khiến cho cổ phần công ty rối thành một nùi.

Cuối cùng, cổ phần trong tay Trần Bính Lâm hợp với mẹ anh vừa hay chiếm được năm mươi bảy phần trăm, mới có thể áp chế giành lại được công ty. Dù lúc trước từ chức chạy mất, thì chức vị này cũng tuyên bố bỏ trống chứ không đổi người, do cổ phần vẫn nằm trong tay anh.

Nhưng với tình hình mẹ mình như thế kia thì... cũng khó nói.

Liễu Trí đã làm cho công ty mười mấy hai mươi năm, cũng gọi là có chút cổ phần, địa vị cũng tạo ra ảnh hưởng không nhỏ.

Nếu như ông ta thật sự muốn đối đầu với anh, Trần Bính Lâm thật sự không biết mình có thắng nổi không, vì dù sao thì đến mặt người ta anh còn chưa gặp được.

Cũng may, vừa đi vào quán trà, Bính Lâm đã thấy người ngay.

Tấm bình phong ngăn không gian thành một ngăn nhỏ, Trần Bính Lâm không cảm xúc hơi mỉm cười, nghiêng người tựa lên tấm đệm màu cây đay, nhìn người đàn ông đang thấp thỏm bất an ngồi đối diện.

"Ông uống trà đi." Giọng Trần Bính Lâm rất trầm, hờ hững. Anh cũng không ngồi thẳng, duỗi tay, đẩy chén trà đến phía đối diện. Trong mắt nhìn không ra tình cảm gì.

"À, vâng vâng vâng." Quản lí Ngô vội vàng bê chén trà trước mặt, tay run run, còn làm vãi một ít nước trà màu vàng lên mặt kính. Lúc ông tới, còn tưởng là giám đốc Phan hẹn mình tới bàn chút chuyện làm ăn nhỏ, sung sướng ôm theo quà cáp lên đường. Tuy cũng hơi tò mò vì sao lại là quán trà, nhưng cũng không để ý nhiều. Không ngờ, chờ ở quán cả buổi, lại chờ được Trần Bính Lâm sắc mặt lạnh lùng mệt mỏi nhưng không thiếu khí thế bước vào.

Hôm Bính Lâm về công ty từ chức, ông cũng ở đó. Lúc ấy, anh triệu tập hội nghị khẩn cấp để từ chức, theo đúng trình tự thực hiện, khiến cho một đám quản lí cấp cao đều bị dọa đến rơi cả chén trà. Sau đó có mấy vị cổ đông lục đục tới, bọn họ liền bị mời ra khỏi phòng họp, cả đám ở ngoài cửa nghe tiếng văn kiện bị ném bay tứ tung, nện lên bàn thủy tinh, tiếng Trần Bính Lâm một mình át hết tất cả, nhịn không được mà run lên.

Từ đó trở đi, sự tôn kính và ca ngợi ông đối với Trần Bính Lâm, triệt để biến thành sợ hãi.

"Hôm nay, ông có việc gấp sao?" Trần Bính Lâm nghiêng đầu cười.

"Không không không, không có không có." Quản lí Ngô lôi khăn tay từ trong túi quần ra lau mồ hôi trên trán "Cậu xem hay là như vậy đi, tối nay để tôi làm chủ mời khách, hy vọng giám đốc Lâm cho ít mặt mũi, thế nào."

Trần Bính Lâm nhíu mày, cười như không cười mà a một tiếng, sau đó gật đầu "Chắc rồi."

Ở một đầu khác.

Hoàng Lạc Vinh ghé vào lan can trên hành lang, bên cạnh là một học sinh dáng người ca to, hai người ghé vào rất gần, khiến Chí Minh tan lớp đi ngang qua không nhịn được mà giơ điện thoại lên chụp một tấm.

"Cái đó, là số điện thoại này sao?" Hoàng Lạc Vinh lấy điện thoại ra ghi lại.

"Thầy yên tâm đi ạ, em học ba năm rồi." Cậu bé bên cạnh vẻ mặt thành thật "Dạy hay lắm ạ."

Hoàng Lạc Vinh gật đầu, vỗ vai cậu, vẻ mặt nghiêm túc "Tương lai của thầy, thật sự giao cho em đó."
-
Cho mình xin 1 sao nho 💚❤️


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC