21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi ngồi cùng nhau trên bãi cỏ trống nơi lần trước tôi chờ Nanon xuất hiện. Chiếc bánh đặt ở bên cạnh, cái bánh này chắc không cần nữa bởi năm nay con bé đã có được chiếc bánh mà con bé thật sự hằng mong ước rồi. Nanon ngồi bên cạnh duỗi chân nhìn về phía chân trời xa tít.

"Lani thc s đi rồi, chiếc bánh của mày phải t mang về mà ăn đi."

Cậu ấy quay sang nhìn tôi buông lời cợt nhả. Tôi cũng muốn cười nhưng hiện giờ lại chẳng thể gượng cười nổi. Tâm trạng nặng nề đến nghẹn thở. Lani thực sự đã tan biến rồi như cách mà Sam đã đi. Con bé đã cười thật tươi khi mẹ con bé đến và mang theo chiếc bánh sinh nhật dù là đã qua mất ngày ấy. Thì ra điều ước của mỗi người chỉ đơn giản đến vậy, chỉ một chiếc bánh thôi, chỉ một lần gặp mặt vậy là đủ. Người ra đi thì cũng đã đi người ở lại vẫn mang nuối tiếc và nỗi đau âm ỉ. Mẹ Lani vẫn níu giữ ở đấy cho tới khi có người đến dìu cô ấy đi bởi một bước cô ấy cũng chẳng còn một sức lực nào, như một chiếc xác không hồn. Tôi hiểu nỗi đau ấy, hiểu sự bất lực ấy. Nhìn người mình yêu thương ra đi trước mắt mình rồi bao uất hận lại chẳng thể nào trút bỏ bởi nơi có thể trút bỏ cũng chẳng còn.

"Mày có tng hận kẻ gây ra tai nạn không?"

Nhìn vẻ điềm nhiên của Nanon tôi thật sự thắc mắc. Cậu ấy biết hết mọi chuyện, biết nhiều hơn tôi nhưng cậu ấy lại dường như chẳng mang chút giận giữ hay oán trách nào trên người.

"Có." Lời nói cùng cái gật đầu chắc nịch nhưng cậu ấy lại tiếp nối vế sau với một nụ cười nhẹ nhàng. "Đã tng."

"Sao lại là đã tng?"

"Thì đã tng tc giận. Tại sao mình lại ra cái bộ dạng này ch? Đột nhiên một ngày m mắt ra thấy chẳng ai thấy mình, chẳng ai nghe thấy mình gọi. Tao thật s đã rất muốn đến đấm cho kẻ đó tha sống thiếu chết." Nanon vừa nói, tay chân vừa đấm đá miêu tả sinh động, bộ dạng ngốc nghếch mà đáng yêu. "Nhưng mà khi nhìn kẻ đó tao lại chẳng thể làm được gì na cả."

Tôi từ đầu tới cuối vẫn chỉ ngồi chăm chú nghe cậu ấy nói. Nanon quay sang cầm lấy tay tôi nghịch từng đốt ngón tay trò cậu ấy vẫn hay làm mỗi lần nghiêm túc kể một thứ gì đó.

"Tao là không biết nên hận ra sao khi kẻ đấy lại cũng quá đáng thương rồi. Anh ấy đúng là nguyên nhân dẫn đến tai nạn đấy nhưng mà chính là sống trước đó cũng chẳng dễ dàng. Vì làm việc quá sc, lúc đó anh ấy đã mấy ngày không ngủ nên mi mệt quá ngủ gật lúc lái xe nên mi xảy ra tai nạn thương tâm như vậy."

Nanon ngừng việc nghịch ngón tay tôi lại, cậu ấy nhìn thẳng vào mắt tôi.

"Tao có thể đưa ra một li đề nghị không?"

"..."

"Mày có thể nào giúp bác ấy bt tội lỗi một chút được không?"

"..."

"Không phải lỗi bác ấy mà, mày chỉ cần bảo rằng mình không trách anh ấy thôi, chỉ là một người thôi cũng là mang lại cái cảm giác nguôi lòng phần nào đúng không?"

"Không." Tôi bật cười một cách mỉa mai. "Tao không phải thánh nhân đâu Non. Mày muốn tao không trách người đã gây ra tai nạn ấy sao Non?"

Tôi rút tay mình ra khỏi tay cậu ấy. Đứng lên hít hơi thật sâu để cơn tức đang cuộn trào nãy giờ được nguôi xuống. Tôi không muốn mình nổi giận với Nanon.

"Tao không làm được. Người tao đánh mất là mày đấy, Nanon."



Tôi cứ vậy bỏ cậu ấy ở đó mà đi về. Thật sự tôi không nghĩ mình còn đủ bình tĩnh nếu cứ mãi ngồi đó cùng cậu ấy. Không phải vì Nanon mà là những lời cậu ấy nói ra. Cậu ấy muốn tôi tha thứ, sao tôi có thể làm điều đó, tôi không có đủ lòng từ bi như Nanon đâu. Cậu ấy có thể thấu hiểu cho lí do đấy nhưng tôi thì không. Mọi lí do đều chỉ là lời biện minh mà thôi. Nếu giờ không trách người đó vậy tôi nên trách ai đây, trách cuộc sống này khó khăn đẩy anh ta vào nước đường này ư. Tại sao lại phải cố gắng đến vậy, tại sao phải làm khổ mình đến vậy, để có một tương lai tươi sáng, một tương lai tốt đẹp. Nực cười. Nhìn lại mà xem cái tương lai anh ta vất vả đâm đầu vào kìa. Vất vả như vậy rồi thì sao, cuối cùng là cái chết đấy thôi. Anh ta ra đi để lại người mẹ của mình với đống nợ nần rồi là cả một rổ tội lỗi chồng chất. Tuyệt lắm thứ mà anh ta cố gắng rồi cho cái kết quả vậy đấy. Anh ta mất cuộc đời phía trước của mình còn tôi mất đi cả thế giới của mình. Anh ta đáng thương vậy tôi không đáng thương sao, chúng ta không đáng thương sao.

Nanon ơi Nanon sao mày lại nghĩ cho kẻ khác mà không nhìn lại mình chứ. Mày thành ra như vậy lại chẳng oán trách vì anh ta đáng thương sao. Vậy mày thì sao? Tao thì sao? Cả bố mẹ mày hay Chimon nữa, những người yêu thương mày, mày đã từng nghĩ tới bọn tao cũng đáng thương ra sao chưa. Mày bảo tao tha thứ cho kẻ đó chính là mày muốn tao tự cầm dao đâm chính mình. Ờ tao không rộng lượng nổi như mày đâu. Xin lỗi nhé.

Lê những bước chân nặng nhọc về, con đường cứ xa ngày càng xa hơn. Tôi còn tưởng mình sẽ đi mãi đi mãi chẳng về nổi tới nhà chứ. Chimon đứng trước cửa nhìn cái thân xác vất vưởng của tôi, nó như muốn trách cứ nhưng lại thôi. Tôi biết nó lo lắng cho tôi mặc dù tôi đã để lại một tớ giấy nhắn nhắn rằng đừng lo tôi sẽ về ngay. Ồ cái về ngay của tôi là gần một ngày sau đấy. Chắc nó đã gọi điện, nhắn tin muốn nổ điện thoại luôn rồi nhưng xin lỗi nhé tao lỡ vứt lại ở nhà mất rồi.

Tôi cũng muốn nói lời xin lỗi nó nhưng sức lực để mở mồm cũng chẳng còn nữa. Tôi lướt qua nó đi ra ngoài ban công ngồi bệt xuống vị trí cũ. Có vẻ Chimon cũng đang ngồi đây giải tỏa nỗi buồn. Những lon bia còn vứt vương vãi trên mặt sàn. Tôi với lấy một lon còn sót lại đánh liền một ngụm thật dài. Vị bia đắng ngắt trôi trong cổ họng.

"Mng là mày đã về." Chimon đưa lon bia lên cụng vào lon tôi rồi cũng tu một ngụm lớn.

"Yên tâm đi tao sẽ không biến đi đâu được đâu."

Ít nhất là bây giờ lúc cậu ấy vẫn đang ở đây và dõi theo tôi. Tôi cá rằng nếu lúc này tôi bước đến thế giới ấy dù chỉ một bước cậu ấy chắc chắn sẽ không bao giờ thèm nhìn mặt tôi nữa.

"Vậy thì tốt."

Hai đứa lại chìm vào yên lặng, mắt hướng về khoảng trời đêm phía trước. Chẳng một tiếng động chỉ có tiếng gió rít qua cùng tiếng gừ gừ góp vui của Mimi đang cuộn tròn trong lòng tôi. Mỗi đứa đều đắm chìm trong cái suy nghĩ riêng của mình. Chimon chắc phải có nhiều câu hỏi lắm nhưng nó lại chẳng nói gì cả. Đôi lúc thằng bạn tôi hay chê bai lại trở nên tinh tế đến đáng khen.

Ngẫm nghĩ một hồi rồi một chuyện hiện lên khiến tôi phải bật cười thành tiếng. Chimon bên cạnh nhìn tôi với ánh mắt kì dị.

"Trong mấy năm này tao c nghĩ mày có người tình bí mật không ch."

Chimon nheo mắt cố load những từ ngữ tôi vừa nói cũng như rà sóng đúng tần số mà tôi đang bắt.

"À" Cuối cùng cũng bắt được nó bĩu môi vênh vênh cái mặt gợi đòn. "Thì người tình bí mật của tao thật còn gì. Có đa nào đấy còn tng ghen tị lườm tao cháy mặt cơ mà."

Quả thật trước phán rằng Chimon với Nanon chơi với nhau chắc chắn hợp là đúng. Trước hai đứa thân nhau tới mức tôi còn phải ghen tị, không phải chơi thân chắc chắn nó sớm bị ăn đập rồi ai bảo cái tôi chiếm thời gian của Nanon với tôi, còn suốt ngày dính lấy nhau ngứa cả mắt. Vẫn là những câu chuyện ngây ngô hồi trước nghĩ lại thật hoài niệm. Cùng nhau lấy chuyện ngày trước ra để nói thì nói hoài không hết chỉ là tên người nào đấy được nhắc ra lại khiến cả hai cùng trầm lặng.

"Tao đã tng oán trách mày vì đã quên hết nhưng nếu đặt tao là mày thì có lẽ tao cũng sẽ chọn vậy."

Chimon thở dài trước khi nhấp thêm ngụm bia đã trở nên đắng ngắt vì để lâu. Mỗi người đều có suy nghĩ khác nhau và ở mỗi hoàn cảnh suy nghĩ lại thay đổi. Không chỉ Chimon tôi nghĩ có lẽ cả bố mẹ Nanon cũng sẽ có phần oán trách tôi khi người bạn, đứa con của họ bị lãng quên bởi chính người thân thiết nhất nhưng nếu là bố mẹ tôi họ sẽ một phần nào đó thấy thật may mắn vì như vậy ít nhất đứa con của họ có thể bình yên mà sống tiếp. Nghĩ lại về việc tha thứ hay không tha thứ cho kẻ đáng thương vô tình gây ra vụ tai nạn. Nếu thay vì Nanon, người trở thành hồn ma là tôi và người còn sống là cậu ấy thì liệu tôi có thể thấu hiểu và bao dung như vậy và ngược lại người trở nên nhỏ nhen và chấp nhặt sẽ là Nanon. Điều đấy hoàn toàn có thể. Phải là đối phương bạn mới hiểu tại sao họ lại đưa ra quyết định như vây. Chẳng dễ dàng để bao dung cho kẻ đã khiến mình như vậy nhưng phải vào hoàn cảnh đấy mới thật sự hiểu tại sao.

Tôi đứng trước quán đồ Trung, quan sát thân ảnh trung niên vất vả làm lụng rồi cuối ngày lại một thân một mình đi quét dọn, chăm bẵm từng ngôi mộ có lẽ là người đã mất trong vụ tai nạn đó. Bà ấy làm vậy không phải để giảm bớt cảm giác tội lỗi của mình mà là để giảm bớt tội lỗi cho đứa con mình để nó có thể được khoan hồng sang một kiếp tốt đẹp hơn.

Khi bà ấy biết tôi cũng là một nạn nhân trong vụ tai nạn ấy ngay lập tức muốn quỳ xuống nếu tôi không nhanh tay đỡ lấy. Bà cầu xin sự tha thứ cho đứa con tội nghiệp của mình.

"Nếu oán trách hãy oán trách tôi này, người làm mẹ này không cho nó được một cuộc sống tốt khiến nó phải vất vả đến như vậy."

Bao lỗi lầm bà đều nhận hết về mình, người làm mẹ nào mà chẳng thương xót con. Nhìn bà ấy đau đớn, khổ sở như vậy cuối cùng tôi cũng chẳng thể giữ mãi cái oán hận trong mình. Tôi không tha thứ vì sự đáng thương của anh ta mà vì người mẹ đáng thương kia và vì Nanon. Suy cho cùng vẫn là do cuộc sống quá tàn khốc mà thôi, để sống thì ai mà chẳng phải cố gắng hết công suất của mình. Tôi biết 100% không phải là lỗi do ai cả chỉ là nếu không phân bổ sự trách cứ ấy sang ai đó thì tôi sẽ chẳng thở nổi vì oán trách bản thân mình. Ai mà chẳng mất mát, bà ấy mất đi đứa con của mình còn tôi mất đi người bạn, người tôi lại sớm coi như là cả thế giới nên mất đi cậu thật sự tôi chẳng còn gì.

Trách tôi chẳng thể bảo vệ tốt cho thế giới của mình.

Khi tôi bước ra khỏi quán với lòng bao dung đã rộng mở, Nanon đã đứng đấy đợi tôi với đôi tay dang rộng. Sao có thể từ chối được việc ôm cả thế giới nhỏ của mình vào lòng. Nanon nhẹ nhàng vỗ lưng tôi.

"Tôi biết cậu làm được mà."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net