Chương 15: Hậu quả của trà lạnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Oikawa-san, chúng ta đã làm gì thế này !?" Kindaichi thốt lên, kinh hoàng nhìn Kageyama đang nằm trên mặt đất.

"Tobio? Tobio! " Oikawa hoảng sợ. "Kindaichi, đồ ngốc này! Cậu đã bỏ bao nhiêu vào ly của em ấy vậy? "

"Em bỏ cả vào!"

"Chuyện gì đã xảy ra thế?" Một nhân viên phục vụ hỏi. "Cậu ấy bị gì vậy, tôi có nên kêu cứu không?"

Oikawa và Kindaichi nhanh chóng nhìn nhau, sau đó đàn anh năm ba làm mặt thoải mái hơn và bắt đầu nói với những cử chỉ trấn an.

"Không sao đâu, chỉ là em ấy không thể chịu được rượu thôi."

"Nhưng cậu ấy đã uống trà lạnh mà?"

"Đúng thế, em ấy cũng không thể chịu được trà lạnh. Kindaichi, giúp tôi bế em ấy. "

Họ đỡ Tobio để cậu đứng bằng chân của mình một cách khó khăn. Cậu dường như không nhận thức được. Vòng tay qua vai họ và họ kéo cậu ra ngoài.

"Chúng ta đang làm gì vậy? Chúng ta đang làm gì vậy? " Kindaichi khóc.

"Cậu sống gần đây mà đúng không?"

"Không, em đi xe buýt!"

Oikawa cố gắng suy nghĩ thật nhanh. Họ không thể đi lang thang trên những con phố như thế này, Kindaichi bị sốc và họ phải tìm một nơi nào đó để đi. Bệnh viện... sẽ buộc tội họ đã bỏ thứ gì đó vào đồ uống của cậu và cả hai người họ có thể gặp rắc rối.

"Chúng ta sẽ đến chỗ của tôi," Oikawa quyết định. "Nhà tôi không quá xa. Giữ lấy em ấy ".

Đồ ngốc, Oikawa tuyệt vọng nghĩ, mình là đồ ngốc và Iwa-chan sẽ giết mình. Tobio hoàn toàn bị đánh gục và Oikawa đã giữ chặt cậu lại. Nhìn thấy nhà mình khiến anh thoải mái đôi chút.

"Tooru, là con đấy à ?" tiếng mẹ anh gọi khi họ vào trong.

"Vâng, con đang ở với bạn bè! Bọn con sẽ về phòng của con ! "

" Cháu chào cô " Kindaichi nói với khuôn mặt xanh xao ốm yếu.

"Đi nào, bà ấy không nhìn thấy chúng ta," Oikawa thì thầm. "Phòng của tôi ở hướng này."

Sau khi họ thả Tobio xuống giường một cách nhẹ nhàng, Oikawa và Kindaichi ngồi bên cạnh cậu.

"Em xin lỗi Oikawa-san," Kindaichi nói. "Emđã tận dụng một khoảnh khắc khi cậu ấy không nhìn vì vậy em không thể cân nhắc về liều lượng..."

"Em ấy sẽ ổn thôi," Oikawa trả lời. "Và dù sao thì cũng đã xong rồi. Cậu có nghe được không ? Em ấy nói với cậu rằng em ấy ngưỡng mộ tôi! "

"Anh là người duy nhất mù mờ về điều đó."

"Ồ?"

Kageyama không hề cử động. Oikawa lắc vai cậu nhưng cậu vẫn không phản ứng.

"Cậu ấy chết rồi à?" Kindaichi hỏi, trông như cậu sắp đến nơi chấm hết cho sinh mệnh của mình vậy.

"Không."

"Cậu ấy trông như đã chết rồi ấy!"

"Kindaichi," Oikawa nói, nắm lấy vai cậu ta. "Em ấy đang thở. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Em ấy sẽ chỉ ngủ trong vài giờ thôi. Cậu nên về nhà. Nhưng xin đừng nói một lời nào với Kunimi. Cả Iwa-chan cũng vậy. Thực ra thì đừng nói cho bất cứ ai biết ".

"Em có nên đi về không? Anh có chắc không Oikawa-san? Sẽ ổn chứ ? "

"Ừ, đừng lo lắng về điều đó. Và cảm ơn vì tất cả mọi thứ ".

Kindaichi rời đi trong bàng hoàng. Trong khi đó Oikawa vẫn ngồi một mình với Tobio, suy nghĩ về những việc anh đã làm. Tại sao anh lại phải làm đến vậy, chỉ vì một chuyện nhỏ mà anh thậm chí không liên quan đến nó? Đúng vậy, rõ ràng là  anh có tính chiếm hữu và chắc chắn là quá tự coi mình là trung tâm khi không thể không cảm thấy lo lắng mỗi khi nhắc đến Ushijima và Kageyama.

Suy nghĩ của anh bị gián đoạn bởi âm thanh của một thông báo tin nhắn. Điện thoại di động của Tobio nhô ra khỏi túi quần jean. Chiếc điện thoại này cho anh cơ hội miễn phí để tiếp cận với sự thật. Oikawa há hốc mồm, đây  quả là dịp hoàn hảo. Anh từ từ lấy điện thoại trong túi và vui mừng phát hiện ra rằng không có mật khẩu. Giờ chỉ có mình anh ở đây với tất cả dữ liệu riêng tư của Kageyama.

Hinata vừa gửi cho cậu một tin nhắn: "Cuộc gặp gỡ với tên đầu củ hành thế nào ???" Nhưng Oikawa không đáp lại. Thay vào đó, anh tìm thấy thông tin liên lạc của Ushijima, không hề cảm thấy tội lỗi khi lục soát điện thoại của Tobio như thế này mà mở tin nhắn.

Không có gì nhiều, trên thực tế, các tin nhắn thường là gặp nhau để cùng đi tàu  hoặc thông tin hoặc lời khuyên liên quan đến bóng chuyền. Và tin nhắn thú vị duy nhất là tin nhắn từ Kageyama gửi cho Ushijima "Em nghĩ Oikawa-san đã phát hiện ra tất cả"  và  Ushijima chỉ trả lời rằng "Cậu ấy đã lấy điện thoại của tôi nhưng không thấy."

Nhưng tôi sẽ thấy, Ushiwaka-chan, Oikawa vui vẻ ngân nga. Đóng tin nhắn, anh vội vàng mở ứng dụng mà anh có thể tìm thấy ý nghĩa của SAO.

"Để xem nào, Tobio-chan, em tham gia những nhóm nào?"

Anh nhìn thấy nhóm của câu lạc bộ bóng chuyền Karasuno và anh nhớ rằng họ chưa bao giờ tạo một nhóm cho câu lạc bộ của Kitagawa Daiichi. Cuối cùng SAO cũng xuất hiện và anh ngập ngừng chạm vào màn hình, chờ đợi trang tải xong. Mô tả của ba từ viết tắt đã được tiết lộ

'Những người hâm mộ trong thầm lặng của Oikawa'*

* SAO = Secret  Admirers of Oikawa

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net