So my darling, I'll succumb

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Fandom: Haikyuu!!

Pairing: OiKage ( Oikawa x Kageyama)

Genre: Romatic, Light Angst

Rated: K+

Author: http://archiveofourown.org/users/parametre/pseuds/parametre

Translator: Phong Vũ

Link fic gốc: http://archiveofourown.org/works/6645373

Permission: đã được tác giả đồng ý

Summary:

" "You are so far in denial," Hajime says, "that, or you're even more dumb than I thought you were." He takes a sip of his beer. "Which wouldn't surprise me, really."

As Mattsun and Makki collapse into each other with the force of their laughter, Tooru wonders again what it would be like to have friends that didn't insult him all the time. Maybe Ushijima was right, he thinks a little hysterically, maybe he really should have gone to Shiratorizawa.

--

Oikawa and Kageyama meet again, years later"

Đôi lời: đây là một trong những fic dễ thương nhất ta từng đọc về Oikage, lại còn nói về bác sĩ, 1 trong những chủ đề ta mê nhất, đúng là gãi vào chỗ ngứa. Hô hô. Nói dài rồi ^^ Hope you enjoy!! ~

__________________

Tên cô ấy là Mizuno Hana

Hajime gặp cô ấy ở đại học, khi người pha espressco ở quán cà phê trong khung viên trường ngẫu nhiên đổi đơn hàng của họ. Nó giống 1 kịch bản gặp gỡ dễ thương như trong những bộ truyện tranh lãng mạn, và quyết định cho mối quan hệ của họ. Hana là 1 người tốt bụng và vui vẻ, cứng đầu vừa đủ để theo kịp Hajime, thông minh vừa đủ để hòa hợp với tất cả bạn bè của anh ấy. Cô ấy cũng xinh nữa, mái tóc đen dài, đôi mắt nâu to tròn và nụ cười ấm áp. Cô thích để tóc mình hơi rối đằng sau với kiểu đuôi ngựa buộc thấp và Hajime thích vén những sợi tóc vương của của cô ấy ra sau tai với bàn tay dịu dàng, dịu dàng hơn rất nhiều khi ở bên cạnh Tooru.

Cái đẹp đến với cô ấy thật dễ dàng, điều mà Tooru luôn ao ước được như thế. Và Tooru cũng chẳng ngạc nhiên khi, 2 tháng sau khi tốt nghiệp, Hajime đã gọi hắn, nói cho hắn rằng anh đã đính ước với cô ấy rồi. Tooru chúc mừng bạn mình, 1 cách máy móc, sau đó ngạc nhiên khi nhận ra mình có ý gì

" Cô ấy quá tốt cho cậu " Hắn nói đùa

" Tớ biết " Hajime càu nhàu

Tooru cười, nhưng thật nhức nhối, bởi vì Hajime không có đùa. Ổn thôi, hắn tự nói với mình như thế, sau khi kết thúc cuộc gọi. Hắn biết... điều này sẽ xảy ngay từ khi bắt đầu cơ mà

Ổn thôi

Trong giấc mơ của Tobio, cậu vẫn chơi bóng chuyền.

Cậu đang ở trên sân, luyện tập đòn tấn công nhanh với Shouyou. Quả bóng rất vừa trong tay cậu, và tiếng rít giày thể thao của Shouyou trên sàn phòng tập khi cậu ấy nhảy lên thật quen thuộc. Cậu làm 1 cú chuyền, khá tự tin trong cái cách mà cậu chỉ cảm thấy với Shouyou, chắc chắn trong trí não là đường chuyền đó sẽ được kết nối, rằng Shouyou sẽ ở đó.

Tiếng bóng đập xuống sàn bên kia tấm lưới vang vọng cả phòng tập đầy thỏa mãn.

Cậu học sinh năm nhất thở hổn hển và Shouyou làm dáng dưới sự chú ý của họ, cười rạng rỡ. Tsukishima và Tobio chia sẻ cho nhau ánh nhìn khó chịu, trong khi Yamakuchi cười ngoác mồm, thậm chí cả vị đội trưởng điềm đạm kia nữa. Yachi đứng ngoài sân với mấy anh năm 2, nói chuyện với Ukai và Takeda. Tobio để tiếng lầm bầm của luyện tập xung quanh bao bọc lấy mình, dừng 1 lúc, trước khi quay sang đánh đầu Shouyou 1 cái

" Quay trở lại luyện tập đi, đồ đần !"

Nhưng thỉnh thoảng có những lúc giấc mơ của cậu lại trở lên như thế này...

Họ đang chơi ở giải toàn quốc, điểm quyết định và lượt giao bóng của cậu. " Kết thúc nào" Shouyou nói với 1 chút chỉ huy trong giọng điệu, đôi mắt lấp lánh. Cả đội có vẻ bình tĩnh, tự tin rằng họ chẳng phải quạ đen gãy cánh như trước nữa. Tobio gật đầu, không thể để đánh bại được, khi cậu có tất cả sự ủng hộ.

Cậu nhảy lên

Nhưng cậu vươn quá cao, và rồi cậu ngã xuống, bật khóc khi cơn đau xé tan vai cậu. Cả căn phòng như rơi vào trong tĩnh lặng. Đồng đội đến bên cậu ngay lập tức, đôi môi họ cử động nhưng cậu chẳng nghe thấy gì hết. Cái chạm nhẹ của bàn tay Yachi trên lưng kéo cậu ra khỏi sự hoảng loạn, và cậu run rẩy đưa quả bóng cho người chuyền hai năm 2 của đội

" Anh sẽ ổn thôi" em ấy nói, và cậu không chắc em ấy nói ai nữa.

Đó là lời nói dối: Karasuno thua trận đấu ấy, và 1 giờ sau, trong phòng bệnh viện, thế giới của Tobio đổ vỡ xung quanh cậu.

**

Hầu hết các ngày, Tooru yêu công việc của mình

Khi đầu gối của hắn chẳng thể cứu chữa được vào năm nhất của đại học, Tooru đã không thể khuây khỏa được. " Luyện tập quá sức và căng thẳng" bác sĩ đã nói như thế "thậm chí với PT* chăng nữa, đầu gối của cậu cũng không bao giờ phục hồi lại như trước"

(* PT: personal trainer huấn luyện viên thể hình cá nhân, 1 trong những phương pháp của vật lý trị liệu, theo như mình biết là như thế)

Cuộc sống không có bóng chuyền đã dần trở nên thích ứng và Tooru chôn mình vào công việc để quên đi sự thực không bao giờ được bước lên sàn đấu nữa. Thời gian dành cho luyện tập trở thành học hành, và với điểm số khá cao trước đó giờ trở lên xuất xác, hắn nghiễm nhiên đứng top đầu của lớp.

Nhưng vẫn còn, dù hắn lao đầu vào làm việc, trên dưới chục lần, hắn thấy mình nhìn chằm chằm vào bức tường căn hộ của hắn, chẳng có gì để làm khi mà khoảng thời gian trước hắn chắc chắn đã ra ngoài để chạy bộ rồi. Bác sĩ trị liệu đã đề nghị hắn hãy thử tham gia tình nguyện ở bệnh viện, đầu tiên chỉ là cuối tuần, sau đó là 2 tuần khi hắn nhận ra khả năng lãnh đạo và lòng trắc ẩn trở lên hữu dụng khi ở ngoài sân đấu. Từ đó, bóng chuyền trở thành 1 kí ức xa xôi và Tooru cảm thấy tận hưởng khoảng thời gian ở bệnh viện nhiều hơn nữa, cho đến khi hắn chuyển đến khoa Y học thể thao ở trường đại học khi mới bắt đầu năm 2. Kể từ đó, hắn tìm thấy 1 tài năng mới của mình, và nụ cười rạng rỡ của những bệnh nhân dành cho hắn khi kết thúc đợt trị liệu như một niềm an ủi dịu dàng dành cho vết thương cũ.

Vì thế, đúng vậy. Tooru yêu công việc của mình

Sự sửa chữa : yêu công việc của mình

Lần đầu tiên hắn nhìn thấy Tobio, hắn nghĩ mình tưởng tượng ra. Chiếc thang máy dừng ở tầng khoa nhi và Tooru kịp bắt cái nhìn lướt qua của 1 mái tóc đen quen thuộc, đôi mắt xanh trước khi cánh cửa đóng lại.

" Không thể nào" Hắn lầm bầm khi nghe lịch hẹn lúc 10h của mình. "Không thể nào, không thể nào, không thể nào"

Hắn đang ăn trưa thì nghe thấy 1 nhóm y tá tán ngẫu về bác sĩ nội trú mới bên khoa nhi " Kageyama-sensei hơi lúng túng 1 chút, nhưng dễ thương quá đi" 1 trong số họ nói, cười khúc khích. Sau đó họ đã gặp nhau tình cờ vào cuối ngày, Kojima-sensei của khoa sản đã nói với hắn gương mặt mới đến từ Miyagi.

Không. Tooru nghĩ, bởi hắn chẳng có gì ngoài cái cứng đầu. Không đời nào

"Bỏ qua một vấn đề không làm nó biến mất" Hajime đã nói với hắn như thế khi họ gặp nhau vào bữa tối cuối tuần đó, bơ luôn sự bất mãn của hắn "Iwa-chan"

Và tất nhiên, bởi vì sự may mắn hông phải sở trường của Tooru, cũng bởi vì Hajime thực sự đã ám hắn, hắn bước vào lần tư vấn bệnh nhân nhi mới nhất của hắn để gặp không ai khác ngoài Kageyama Tobio đang đợi với bệnh nhân của họ.

**

"Tớ không hiểu" Shouyou nói, giọng vang vọng qua loa laptop của Tobio " Đại Đế Vương làm gì ở bệnh viện cậu chứ?"

"Oikawa-san" Tobio nói thẳng vào vấn đề " làm việc như một bác sĩ trị liệu" cậu nằm tóc mình trong tuyệt vọng " Đúng là thảm kịch mà!! Có phải đã quá muộn để tớ đề nghị quay trở lại Miyagi không?"

Shouyou cười, và dù cách xa hàng ngàn cây số, âm thanh cũng giúp Tobio thấy khấm khá hơn chút.

" Đừng làm 1 Kageyama ngu ngốc chứ! Sẽ ổn thôi, đã 10 năm rồi còn gì" Cậu ấy dừng lại, ngẫm nghĩ. " Hơn nữa, đây là công việc, Đại Đế Vương luôn nghiêm túc trong bóng chuyền, tớ chắc chắc anh ta cũng sẽ nghiêm túc trong công việc"

" Ugh, sao cũng được" Tobio lầm bầm, miễn cưỡng tự hỏi từ khi nào Hinata - đồ ngốc - Shouyou bắt đầu trở lên khôn ngoan như thế. Cậu mở 1 lon bia và thả mình xuống chiếc ghế bành.

" Brazil thế nào?"

Shouyou đưa cho cậu ánh nhìn xảo trá, nhưng lập tức để nó qua đi và bắt đầu với câu chuyện đầy náo nhiệt về những cú đập cạnh tranh mới nhất giữa Bokuto và Ushijima. Tobio giấu nụ cười của mình đằng sau lon bia và để giọng nói của Shouyou bao bọc lấy mình, ấm áp và thân thuộc.

**

Tooru hoàn thành tốt việc tảng lờ đi sự xuất hiện của Tobio, chỉ thừa nhận cậu trong nhưng ca họ làm chung với nhau. Sau tất cả, hắn vẫn là 1 chuyên gia mà.

Tất nhiên, điều đó không có nghĩa là hắn không để ý đàn em cũ của mình, những năm qua có lẽ rất tốt đối với Tobio. Cậu ấy lớn lên, không còn chút dấu vết khó chịu của thời thiếu niên cậu đã từng, và cậu di chuyển 1 cách tự tin, cái mà nói thẳng ra là khá cuốn hút ấy. Cậu có khuôn mặt và dáng người như trên các tạp trí, đường cong trên gò má và hàng lông mi dài, với nụ cười trẻ con thứ mà cậu chỉ để lộ ra trước những bệnh nhân của mình. Tooru cảm thấy sự khuấy động quen thuộc của một cái gì đó bất cứ khi nào họ ở với nhau, nhưng hắn nghĩ tất cả chỉ là sự khó chịu. Tobio luôn biết cách hút những điều tồi tệ nhất đến bên hắn.

" Vậy, Oikawa-san, đó là lí do anh không thích Kageyama-sensei nhiều như vậy hả?"

Minami, 1 trong những y tá trưởng của khoa nhi đã hỏi hắn vào 1 ngày với giọng đều đều. Tooru có lẽ coi cô ấy như một người bạn, vì thế mà hắn dành cho cô ánh nhìn kịch liệt. Cô bật cười toe toét, gợi hắn nhớ đến điệu cười của Makki.

" Có phải anh đang ghen là cậu ta sẽ cướp hết sạch fan trong câu lạc bộ hâm mộ anh không?"

" Cái gì? Không" Hắn khụt khịt "Tobio là kẻ tàn bạo. Tôi rõ ràng đẹp trai hơn, quyến rũ hơn cậu ta nhiều. Fan club của tôi nên biết rõ điều ấy hơn"

Minami hứ cố ý, và không phải lần đầu tiên Tooru mong muốn có những người bạn thực sự tốt với mình

" Well, cậu ta không tệ với tôi. Anh nên cho cậu ta một cơ hội. Tôi nghĩ cậu ấy sẽ khiến anh ngạc nhiên"

Tooru bật cười trêu chọc. Không có khả năng đâu, hắn nghĩ đến chính mình.

Amemiya Ren, 17 tuổi, Ace của đội bóng chuyền trường trung học của mình, và dự kiến phẫu thuật đầu gối trong hai ngày. Khi Tobio lần đầu tiên được giao nhiệm vụ với trường hợp của thằng nhóc, cậu đã gần như bỏ qua và nhường cho một người khác trước khi quyết định nhận nó, đầu hàng với số phận của mình và đọc bệnh án của thằng nhóc với một tiếng thở dài.

Sau đó, khi đối mặt với ánh nhìn tối tăm hằn học dường như muốn san lấp cậu, cậu lại tự hỏi kĩ năng quyết định của mình và tự vấn liệu có nên chuyển sang cho Ishikawa-sensei, bác sĩ nhi nội trú năm 2, người đang sốt sắng muốn trình diễn kĩ năng của mình.

"Amemiya - kun" . Nhưng, thay vì thế cậu lên tiếng, vì cậu đã là người lớn rồi thêm cả ý thức trách nhiệm nữa, dù mẹ cậu có nói gì đi chăng nữa khi gọi điện cho cậu mỗi tuần

" Phẫu thuật là lựa chọn tốt nhất cho em"

" Không" Ánh mắt Amemiya trở lên tối tăm hơn bao giờ hết, và Toibo lơ đãng để ý Amemiya có lẽ đã cho cậu quay lại những tháng ngày khi bằng tuổi thằng nhóc.

" Con sẽ không làm đâu. Tháng tới bắt đầu thi đấu rồi. Con không thể ngừng chơi"

" Ren, đây không phải để thảo luận" mẹ thằng nhóc nói, khuôn mặt hiện rõ sự lo lắng. Bà quay về phía Tobio " Cháu nó sẽ làm phẫu thuật thưa sensei"

"Mẹ..."

" Không" Bà dứt khoát " Quá đủ rồi, bóng chuyền chỉ là trò chơi. Lí do duy nhất con cần phẫu thuật là vì con đã luyện tập quá nhiều đấy"

" Cả đội cần con" Amemiya bật ra, nhợt nhạt và run rẩy. " Con không thể để họ thất vọng được. V-và nó không không phải chỉ là trò chơi. Nó là... nó là..."

" Là tất cả, đúng không?" Tobio kết thúc. Cậu đặt bệnh án của thằng bé xuống với tiếng thở dài.

" Nhìn này, Amemiya-kun, tôi hiểu em đang cảm thấy thế nào, thực sự đấy. Nhưng em cần cuộc phẫu thuật, trước khi sự hư hại trở nên tệ hơn. Em mới có năm 2 và có cả một quãng đường dài trước mặt. Đừng để sự nghiệp bóng chuyền của em kết thúc tại đây, trước khi ngay cả nó chưa bắt đầu. Với phẫu thuật và PT em có thể quay lại sân đấu nhanh thôi"

" Nhưng cả đội cần em, ngay bây giờ. Những anh năm ba, đây là cơ hội cuối cùng để họ đến giải toàn quốc, em không muốn làm hỏng điều ấy"

Đôi mắt Amemiya ngập tràn nước, và Tobio bị đánh thức bởi cậu bé trở nên vô vọng như thế nào. Cậu nhớ lại những đồng đội cũ của mình: Shouyou, với niềm đam mê không ngừng và sự tự tin vững vàng; Tsukishima, sắc sảo và thô ráp, nhưng trung kiên dữ dội; Yamaguchi, với sức mạnh ẩn sau sự yên tĩnh và sự hiện diện vững chắc. Năm thứ ba ở Karasuno, họ đã trở thành bạn tốt, thành bạn bè ngay cả sau tai nạn của Tobio.

" Em có nghĩ đồng đội của em sẽ muốn em tổn thương mình như thế không? Hủy đi cơ hội để em quay lại sân tập? " Tobio thấy vai mình nhức nhối " Tin tưởng đồng đội của mình. Em có nghĩ họ sẽ bị đánh bại dễ dàng không?"

" Không, tất nhiên là không rồi" Amemiya nhìn xuống tay mình, trước khi ngước lên để bắt gặp ánh mắt Tobio, đôi mắt tìm kiếm và hỗn loạn, giọng nhỏ dần khi bắt đầu nói

" Em chỉ - sẽ ra sao nếu họ không cần em nữa?"

Tobio cười nhăn nhở

" Như ta đã nói, hãy tin một chút vào đồng đội mình đi"

**

Khi Tooru ra khỏi nhà vệ sinh, người cuối cùng anh ta mong đợi để va phải là số 10 của Karasuno

" Chibi-chan" hắn nói, đầy ngạc nhiên. Hinata đã lớn lên kể từ năm đầu của cao trung, nhưng vẫn nhỏ so với vận động viên bóng chuyền, dù cậu đã chứng mình rằng cậu không phải "bé con" sau màn trình diễn ở giải quốc gia. Cậu nhìn khá ổn đó chứ, làn da hơi rám nắng, chiếc áo phông vừa vặn để lộ ra những đường cơ bắp lấp ló bên trong. Đôi mắt cậu vẫn như thế, sắc và sáng và trong một khoảnh khắc Tooru như trở lại 18 lần nữa, sắp bước ra sân. " Cậu đang làm gì ở đây?"

" Đại Đế Vương!" Hinata kêu lên. " Đã lâu qua rồi!"

"Ah, ừ" Tooru trả lời, hơi ngu ngốc. Hắn liếc qua tấm biển nhà vệ sinh, rồi quay trở lại Hinata, cảm thấy một nụ cười đang lướt qua môi mình " Chúng ta phải dừng gặp mặt nhau thế này, cậu biết đấy"

Hinata cười " Có những thứ không bao giờ thay đổi". Điện thoại rung lên trên tay cậu, Hinata đọc qua tin nhắn. " Anh có biết ở chỗ nào tôi có thể tìm thấy Kageyama không?"

Tooru cảm thấy khó chịu khi đề cập đến người kia, nhưng hắn đè nén nó xuống, nhìn vào đồng hồ và nói " Cậu ấy có lẽ đang ở trong căn tin ăn trưa, tôi sẽ đi đến đó bây giờ nếu cậu cần giúp đỡ về tìm đường"

" Oh tuyệt" Hinata cười rạng rỡ, lướt nhanh qua bàn phím để trả lời lại, trước khi đút điện thoại vào túi. " Từ đó đến nay, anh thế nào rồi?"

Bước đến căng tin khá là dễ chịu. Hinata nói chuyện mà không có dấu vết của sự thù địch, cái mà họ đã chia sẻ với nhau suốt những năm cấp 3. Tooru thấy mình bị cuốn hút một cách dễ dàng, và thật ngạc nhiên khi họ đã đến nhà ăn và phải dừng cuộc hội thoại lại.

"A, cậu ấy đây rồi"

Hinata vẫy tay chào qua những dãy bàn. Tobio bị cuốn vào một quyển sách nào đó, nhưng cậu ngước về phía giọng nói Hinata, như con thiêu thân bay về phía ánh sáng. Oh, Tooru nghĩ, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đang bực tức kia, thế là thế nào.

" Anh tham gia với chúng tôi chứ?" Hinata đề nghị, nghiêng đầu nhìn hắn.

Tooru mỉm cười và lắc đầu " Không, không sao đâu" hắn gật đầu qua những dãy bàn, nơi Minami đang đợi hắn " Tôi có hẹn ăn trưa rồi"

" Được rồi" Hinata trả lời 1 cách dễ dàng " Thật tuyệt khi được gặp lại anh"

" Yeah, đúng vậy" Tooru nói, ngạc nhiên khi cậu có ý như thế. Hắn đi ngang qua Minami, nhìn 2 người khác ở góc kia. Họ ôm nhau thoáng chốc nhưng có vẻ rất thân mật và quen thuộc, và không giống như những gì Tobio sẽ cho phép khi ở hồi cao trung. Tooru thấy mình lại tự hỏi, Tobio đã thay đổi như thế nào khi còn học trung học, nhưng hắn cắt đứt ý nghĩ ấy ngay lập tức, quay trở lại Minami để rồi bắt gặp ánh mắt ranh mãnh cô ấy dành cho mình

" Gì hả?" Hắn bật ra, xé miếng sandwich cô mua cho hắn

" Không có gì" Cô trả lời, xé miếng bánh của mình " Không có gì sất"

**

"Cái quái gì thế, Shouyou?" Tobio rít lên khi đẩy bạn mình ra

" Cậu đã làm gì với Oikawa-san? Hơn nữa, cậu đến muộn"

Shouyou đảo mắt và sụp xuống chiếc ghế đối diện " Anh ta chỉ chỉ đường cho tớ đến đây, thế thôi" Cậu bẻ một mẩu bánh socola của Tobio, kế hoạch ăn kiêng chết tiệt, đá nhẹ vào ống chân người kia " Tắc đường nữa, và tớ phải đi lấy đồ giặt là của Hitoka trước"

Tobio nhíu mày và kéo đĩa của mình lại gần. Shouyou nhăn mặt và đá cậu lần nữa cho đến khi cậu đẩy chiếc đĩa lên phía trước với tiếng thở dài chịu thua

" Brazil thế nào?"

" Đầy nắng" Shouyou trả lời khi cắn thêm một miếng. " Bokuto-senpai gần như đã bị bắt vì đã cố gắng buôn lậu lá Cacao, anh ấy nghĩ anh ấy có thể làm ra socola từ chúng, Tớ đã tưởng Akaasshi-san sẽ giết anh ấy khi chúng tớ về nhà, nhưng tớ nghĩ anh ấy nhẹ nhõm vì bọn tớ không sao cả"

Tobio bật cười và Shouyou thấy nụ cười lướt qua môi mình để đáp lại. Thật kì lạ khi nghĩ rằng có một khoảng thời gian họ không phải bạn bè, khi nghe thấy tiếng Tobio cười không phải chuyện bình thường.

" Yachi thế nào rồi? Cô ấy có vẻ bận khi nói chuyện với tớ tuần trước"

" Ừ " Shouyou đồng ý " Công ty cô ấy đã trúng một gói thầu khổng lồ, có vẻ như cô ấy sẽ bận rộn vài ngày nữa cơ" rồi cậu ngoác miệng ra cười " tức có nghĩa là tớ có nhiều thời gian hơn, dành cho cậu hơn"

" Oh, tuyệt" Mặt Tobio không thay đổi, nhưng Shouyou có thể thấy đường cong nghiêng nghiêng trên khóe miệng của cậu. " Tsukishima đã gọi, tớ nghĩ Yamaguchi và cậu ấy sẽ đến cuối tuần này. Họ đang tìm 1 ngôi nhà ở Yoyogi, nhưng họ có thể gặp chúng ta ăn tối cuối thứ bảy."

" Hoàn hảo, Hitoka có lẽ cũng xong khi đó" Shouyou liếc quanh trước khi cúi xuống " Vậy, ừm, nói về những khoảng chi lớn...." cậu rút ra chiếc hộp nhung trong túi và đặt nó lên bàn.

Tobio nhìn chằm chằm vào nó một lúc, trước khi nở một nụ cười " Cũng đã đến lúc rồi" Cậu nhấc chiếc hộp lên " Tớ có thể không?" Shouyou gật đầu và quan sát khi Tobio mở nó bằng những ngón tay tinh tế - những ngón tay của một chuyền hai, một phần trong cậu rất ngạc nhiên - và cậu nhìn nó cẩn thận, một cái nhìn khéo léo nhẹ nhàng trong mắt cậu

" Đẹp thật đấy!". Cậu nói và Shouyou nhoẻn miệng cười, ngượng ngùng. Nó không cuốn hút lắm, chỉ đơn giản 1 vòng bạc với một viên kim cương duy nhất đính ở giữa, nhưng cậu biết đây chính là điều mà Hitoka mong muốn ngay lúc cậu nhìn vào nó.

" Tớ sẽ đưa cho cô ấy vào tháng tới, vào ngày kỉ niệm của bọn tớ. Còn một cái dành cho tớ nữa, nếu cô ấy đồng ý"

" Cô ấy sẽ thích nó" Tobio nói, nhẹ nhàng đóng nắp hộp rồi chuyển trở lại cho Shouyou " Và cậu biết cô ấy sẽ đồng ý, đồ đần"

Cậu gật đầu, cất chiếc hộp vào trong túi, cảm thấy mình có chút vội vã khi những ngón tay lướt qua lớp vải nhung.

" Đủ về tớ rồi, còn cậu thì sao?"

" Tớ ổn" Tobio nói và Shouyou dấu đi nụ cười khi thấy bạn mình đánh mắt về phía Oikawa rồi quay trở lại " Khá tuyệt"

" Được rồi" Shouyou châm chọc " Không nghĩ về Đại Đế Vương đâu nhá"

Rồi cậu bật cười trước cái nhăn mày đáp lại của Tobio

**

" Vậy, cậu và Chibi-chan vẫn khá thân thiết, huh?" Oikawa nói với cậu vào ngày hôm đó, khi cả hai đang ở chỗ những y tá nhận một vài bệnh án

Tobio ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào hắn trong giây lát. Đây là lần đầu tiên họ nói chuyện ngoài lề công việc

" Ừm, vâng" cuối cùng cậu cũng trả lời lại. Làm tốt lắm, Tobio, cậu nghĩ, cơ hội để thể hiện những kĩ năng xã hội đây rồi. " Thế còn anh? Anh vẫn làm bạn với Iwazumi-san chứ?"

Nụ cười trên khuôn mặt Oikawa bỗng rạn nứt đi chút " Ừ, Iwa-chan và tôi là bạn của nhau"

Hắn để bệnh án mình xuống với một tiếng thụp, và khi hắn nhìn Tobio lần nữa, biểu hiện của hắn đóng lại " Chúng tôi sẽ luôn là bạn"

Hắn rời khỏi đó, và Tobio nhìn chằm chằm theo sau, tự hỏi làm thế nào cậu luôn gây rắc rối cho mỗi lần tiếp xúc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net