Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

- "Fufu, Ai-chan, cậu cứ làm quá lên, nghe cậu kể thì tớ thấy chủ nhiệm của cậu rất thú vị đó"

- "Không không. Không hề, phải không Doremi-chan? "

- "Đúng đó".

Vào buổi chiều sau buổi lễ nhập học, Hazuki-chan, Ai-chan và tôi gặp nhau trước đài phun nước ở Công viên Misora, trước khi đến nhà của Segawa Onpu trong thành phố.

Lo lắng về việc không ai trong chúng tôi có thể liên lạc với Onpu-chan, chúng tôi quyết định sẽ tới nhà cậu ấy để tìm manh mối.

Trên đường đến nhà của Onpu-chan, Ai-chan và tôi đã kể cho Hazuki-chan về Yamaki-sensei và các bạn cùng lớp của chúng tôi.

Hazuki-chan lắng nghe câu chuyện của tôi, nhưng đột nhiên mở to mắt và có vẻ thích thú với câu chuyện của Yamaki-sensei.

- "Tôi không thể tin tưởng một giáo viên là fan của Giants!"

Ai-chan dùng hết sức nắm chặt lòng bàn tay trong khi Hazuki-chan cười khúc khích.

- "Hai cậu thú vị thật đó... Nhưng Doremi-chan, cậu nghĩ gì về giáo viên đó?" Hazuki-chan hỏi.

- "Tớ... tớ không biết. Thầy ấy hoàn toàn khác với Seki-sensei và tất cả các giáo viên cấp hai mà tớ từng gặp, có thể nói đó không phải là con người. "

- "Không phải con người?"

- "Đúng, thầy ấy giống như con tắc kè hoa vậy!" Ai-chan tuyên bố.

- "Ồ!"

Hazuki-chan bật cười cho đến khi nước mắt chảy dài trên khuôn mặt, khi Ai-chan che miệng lại trong cơn hoảng loạn.

- "Hazuki-chan, bạn thấy những điều kỳ lạ nhất thật buồn cười."

Ai-chan nói, nhận ra vẻ đáng ngờ mà người qua đường dành cho chúng tôi.

Sau khi cạn tiếng cười, Hazuki-chan thở dài thườn thượt.

- "Tớ không nghĩ lâu ngày không gặp thì cậu đã trở nên hài hước tới vậy rồi đó Ai-chan"

~~~~~

Cùng nhau nói chuyện, chúng tôi đã đến trước nhà Onpu-chan.

Cánh cổng được khóa bằng một ổ khóa và dây xích chắc chắn.

Chúng tôi thực sự rất bất ngờ khi thấy những chậu hoa héo úa, và cả bãi cỏ chưa được chăm sóc trong sân.

- "Có vẻ như không có ai sống ở đây cả" Ai-chan thì thầm.

Ngay sau đó, Hazuki chỉ vào hộp thư bên cạnh trụ cổng.

- "Nhìn kìa"

Thư từ chảy ra khỏi khe của hộp thư.

- "À, là bức thư của tớ gửi cho cậu ấy" Ai-chan nói.

- "Thư của tớ nữa," Hazuki-chan nói thêm.

- "Của tớ cũng vậy. Vậy Onpu-chan... "

Khi cả ba chúng tôi không thể liên lạc với Onpu-chan qua điện thoại hoặc tin nhắn, chúng tôi đã lo lắng và gửi thư cho cậu ấy. Bây giờ, chúng tôi đã biết tại sao chúng tôi không bao giờ nhận được hồi âm.

Chuyện gì đã xảy ra với Onpu-chan vậy?

Khẽ thở dài, chúng tôi gom tất cả thư lại và xếp từng cái một vào hộp thư, để chúng không bị chảy ra ngoài nữa.

- "Không có manh mối nào ở đây cả... Chúng ta nên làm gì đây?"

Ngay khi tôi hỏi điều này, một giọng nói vang lên từ phía sau chúng tôi.

- "Các cô có biết Segawa Onpu không?"

Quay lại, chúng tôi thấy một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trông có vẻ mờ ám và một thanh niên với chiếc máy ảnh đeo trên cổ đang tiến về phía chúng tôi.

- "..."

Chúng tôi im lặng, nhìn họ với vẻ nghi ngờ.

- "Chúng tôi không phải kẻ xấu."

Người đàn ông khoảng bốn mươi đảm bảo với chúng tôi khi anh ta chìa ra một tấm danh thiếp.

Anh ta là phóng viên của một tạp chí phụ nữ, một tạp chí nổi tiếng mà chúng ta thường thấy ở các tiệm làm tóc.

Không đợi chúng tôi lấy thẻ, anh ta tiến lại gần.

- "Trông các cô cũng trạc tuổi Segawa Onpu. Các cô là bạn học của cô ấy à? "

Trước khi tôi có thể gật đầu,

- "Không!" Hazuki-chan nói.

- "Không không, tụi con chỉ là fan của Onpu-chan thôi!" Ai-chan nói thêm.

- "Hở?! T-Tại sa... "

Đột nhiên, cả hai bịt miệng tôi và cúi chào các phóng viên.

- "Xin lỗi vì đã làm phiền!"

Khiêng tôi lên, họ lao đi với tốc độ tối đa.

Các phóng viên đuổi theo chúng tôi khoảng mười mét, nhưng họ sớm bỏ cuộc.

~~~~~

Chúng tôi chạy đến công viên gần nhà Onpu-chan.

- "Hah, hah... Chắc họ không đuổi theo nữa đâu."

Hazuki-chan liếc nhìn xung quanh trong khi thở dốc.

- "Họ làm gì có tuổi khi đuổi theo chúng ta chứ"

Ai-chan, người trong đội điền kinh, thậm chí còn không thở hổn hển khi trả lời.

- "Zeh... Zeh... T-Tại sao chúng ta lại chạy vậy?" Tôi hỏi, thở hổn hển.

- "Công ty tạp chí mà những người đó nói đã viết một bài báo không hay về Onpu-chan gần đây. Nên tớ rất bực khi thấy họ tới nhà của cậu ấy! "

Hazuki-chan, người luôn bình tĩnh, thể hiện một sự tức giận hiếm hoi.

- "Tớ cũng đọc bài báo đó ở một thẩm mỹ viện. Tớ tức giận đến mức ném cuốn tạp chí đi! "

- "Họ nói xấu Onpu-chan trên báo sao?"

- "Không chỉ vậy. Họ còn viết rằng cậu ấy đã bị loại khỏi vòng chung kết của một cuộc thi chỉ vì cậu ấy quá tự phụ với tư cách là một thần tượng nhí, "Hazuki giải thích thêm.

- "Họ thậm chí còn không biết Onpu-chan thế nào, vậy mà lại dám nói Onpu-chan như vậy!" Ai-chan nổi cơn thịnh nộ.

- "À, đó là... Erm... mảnh mai?... Không phải..."

- "Ý cậu là, vu khống?"

- "À, đúng"

- "Doremi-chan, tớ nghĩ cậu nên tránh dùng những từ khó nghe," Ai-chan nhận xét.

- "Ha ha xin lỗi."

Tôi chỉ biết gãi đầu vì xấu hổ.

- "Những người đó chắc chắn muốn phỏng vấn chúng ta để viết một bài báo khác nói xấu Onpu-chan," Hazuki-chan nói.

- "Vậy nên chúng ta mới bỏ chạy sao? ".

Cuối cùng thì tôi cũng hiểu ra tình hình.

- "Mọi người đang làm gì ở đây vậy?"

Shimakura Kaori-chan, bạn cùng lớp của chúng tôi, đang đi về phía chúng tôi từ phía bên kia đường.

- "À, Kaori-chan. Bọn tớ tới thăm nhà của Onpu-chan, nhưng bị một người đàn ông khả nghi làm phiền, nên bọn tớ đã chạy đến đây, "tôi giải thích.

Kaori-chan, người biết tất cả những tin tức mới nhất, gật đầu nhanh chóng.

- "À, gần đây tớ cũng thấy người đó tới nhà Segawa-san. Ông ấy đi với một nhiếp ảnh gia trẻ tuổi, phải không? Lúc trước ông ấy cũng hỏi tớ vài câu".

- "Vậy là cậu biết ông ấy?" Ai-chan hỏi.

- "Fufufu, cậu nghĩ tớ là ai?"

Kính của Kaori-chan lấp lánh khi cô ấy nói. Sau đó, cô ấy đã thả một quả bom vào chúng tôi.

- "Quan trọng hơn, tớ nghe nói gia đình của Segawa-san đã bán ngôi nhà đó rồi."

- "Hả, vậy sao ?!"

- "Người phụ nữ sống bên cạnh nói rằng cô ấy thường xuyên nhìn thấy những người bất động sản xung quanh nơi này..."

- "Ồ, vậy đó chỉ là tin đồn..." Ai-chan thở phào nhẹ nhõm.

- "Đừng có dọa bọn tớ chứ, Kaori-chan."

Tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng Hazuki-chan trừng mắt nhìn Kaori-chan,

- "Shimakura-san, xin đừng nói chuyện này với những người bên báo chí. Họ sẽ làm mọi cách để phóng đại và gây ảnh hưởng xấu tới Onpu-chan đó"

- "Ồ được thôi..."

Bị thuyết phục bởi sự mạnh mẽ của Hazuki, Kaori-chan gật đầu và rời đi.

Hazuki-chan đã trưởng thành hơn nhiều rồi

Một khi cậu ấy tin rằng mình đúng, thì cậu ấy sẽ không nhượng bộ. Hazuki-chan là một cô gái rất có nghị lực

Sau khi tiễn Kaori-chan, chúng tôi đã thảo luận để tìm Onpu-chan.

Chúng tôi quyết định nhờ đến sự giúp đỡ của Majorika để tìm Onpu-chan, và gọi bằng điện thoại di động của mình, bên kia có bắt máy nhưng đó là trả lời tự động. Vì hôm nay cửa hàng đóng cửa nên tôi đoán bà ấy sẽ đi suối nước nóng hoặc spa làm đẹp với Lala.

Tiếp theo, chúng tôi định tới căn hộ của Onpu-chan ở trung tâm thành phố, nhưng lại không biết địa chỉ.

- "Nếu vậy thì đến thăm bố của Onpu-chan ở công ty đường sắt thì sao?" Hazuki-chan đề nghị.

- "Đúng rồi, bố của Onpu-chan là nhân viên lái tàu cao tốc giữa Tokyo và Sapporo" Ai-chan nói.

- "Trụ sở chính của công ty đường sắt là ở Tokyo, phải không?" Tôi hỏi.

- "Dù gì thì chúng ta cứ tới đó trước đi!" Hazuki quyết định.

- "Đi nào!" Ai-chan đồng ý.

~~~~~

Và như vậy, chúng tôi đã ngồi tàu điện cả tiếng đồng hồ để đến trụ sở của công ty đường sắt

Sau khi nói chuyện và giải thích với lễ tân, chị ấy đã liên hệ với bộ phận lái tàu và các nhân viên, đồng thời sắp xếp cho chúng tôi gặp mặt một trong những đồng nghiệp của ông Segawa.

- "Mấy đứa đã đến tận đây sao, nhưng xin lỗi. Segawa-kun đã chuyển đến chi nhánh Sapporo vào cuối tháng Giêng rồi. "

Người đàn ông tốt bụng, tên là Ogawa-san, đã xin lỗi chúng tôi.

- "Sapporo ?!"

Chúng tôi sốc đến mức không thể nói gì hơn.

Sapporo đã rất xa.

Khi còn là phù thủy tập sự, chúng tôi có thể đến đó dễ dàng bằng chổi của hoặc sử dụng Magical Stage, nhưng bây giờ...

Mặc dù vậy, chúng tôi vẫn muốn gặp Onpu-chan, nên chúng tôi tiếp tục hỏi

- "Erm... Vậy chú có biết địa chỉ nhà Segawa ở Sapporo không?"

- "Còn không thì số điện thoại cũng được" Ai-chan nhấn mạnh.

- "Xin lỗi, nhưng luật cấm tụi chú tiết lộ thông tin cá nhân" Ogawa-san nói một cách hối lỗi hơn nữa.

Chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc rời đi.

Tuy nhiên, ngay khi chúng tôi rời đi, Ogawa-san cất tiếng gọi

- "Chú biết mấy đứa là bạn của Onpu-chan, nên chú chỉ có thể tiết lộ hôm trước Segawa-kun có nói "Onpu-chan đang làm rất tốt" thôi"

- "!... Cảm ơn chú!"

Cúi đầu cảm ơn Ogawa-san vì lòng tốt của chú ấy, chúng tôi rời công ty đường sắt.

~~~~~

Mặt trời đang lặn ở chân trời phía Tây, trong khi chúng tôi băng qua cây cầu đi bộ trên cao gần ga tàu

Không hiểu sao nhưng so với Misora thì nó trông lớn hơn bình thường

Chúng tôi ở trên cầu, ngắm mặt trời trong im lặng cho đến khi mặt trời lặn hẳn.

- "Cuối cùng thì chúng ta vẫn không tìm được tung tích của Onpu-chan" Ai-chan nói với một tiếng thở dài, dựa lưng vào lan can cầu.

- "Đừng bỏ cuộc. Chúng ta biết rằng Onpu-chan đang làm rất tốt ở Sapporo. Đó là tin tốt đó "Hazuki-chan đáp lại với một nụ cười dịu dàng.

- "Hazuki-chan nói đúng. Nếu đã như vậy, chúng ta chỉ cần làm việc chăm chỉ ở MAHO-do, kiếm một số tiền, sau đó chúng ta có thể đi gặp Onpu-chan rồi! "

- "Đúng, tớ cũng nghĩ vậy đó!" Ai-chan đồng ý.

- "Tán thành!" Hazuki-chan nói thêm.

- "Được. Hokkaido nằm ở phía bắc, phải không? Onpu-chan, bọn tớ nhất định sẽ đến, nên hãy đợi bọn tớ nhé! "

Tôi hét lên bầu trời phương Bắc.

- "Doremi-chan, đó là phía nam," Hazuki-chan sửa lại cho tôi.

- "Phía tây là phía bên này, vì vậy phía bắc ở đằng kia," Ai-chan giải thích.

- "Ồ-!"

Trong khoảnh khắc, chúng tôi đã cười thành tiếng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo