Ojamajo Doremi 16: Chương 2 tập 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

 Sáng hôm sau, tôi ngáp dài đến trường.

Tôi đã đọc truyện của Nobuko-chan mà Ai-chan đưa. Nhưng lại mất nhiều thời gian hơn tôi nghĩ

Không phải vì nó thú vị, mà ngược lại cơ, hoàn toàn không có cảm xúc hay gì thú vị cả, tôi đã đọc một chút nhưng vì quá chán nên đã lăn ra ngủ

- "Fwaaahhh ~"

Tôi vừa ngáp vừa lau nước mắt.

- "Doremi-chan!"

Ai-chan chạy và đuổi kịp từ phía sau.

- "Ai-chan, chào buổi sáng... Fwaaahhh ~"

Tôi lại ngáp.

- "Chẵng lẽ, cậu đã đọc rồi sao?"

- "Pinpon."

Tôi lấy cuốn sổ của Nobuko-chan trong cặp ra và trả lại cho Ai-chan.

- "Vậy, cậu thấy sao?"

- "Nó không thú vị gì cả. Hoàn toàn khác với những bộ truyện mà cậu ấy viết hồi tiểu học"

- "Quả nhiên... Còn tệ hơn hồi mới hợp tác với Miho-chan đúng không? "

- "Tuy không muốn nói nhưng có lẽ vậy. Cốt truyện vô cùng khó hiểu, cách diễn tả câu từ cũng vậy, hoàn toàn không giống cậu ấy chút nào "

- "Chà, tớ cũng nghĩ vậy đó. Doremi-chan, tớ nên nói gì với Nobu-chan đây? "

- "Tớ nghĩ cậu nên nói thật đi"

- "Không còn cách nào khác nhỉ..., tuy hơi ác nhưng tớ chỉ muốn tốt cho cậu ấy thôi."

Ai-chan thở dài một hơi và đặt cuốn sổ vào cặp.

~~~~~

Hôm sau là thứ bảy, và trời đã mưa từ sáng.

Tôi khép ô lại, nhìn lên bầu trời u ám khi rũ sạch nước khỏi ô, và bước vào MAHO-do.

- "Chào buổi sáng, Doremi-chan."

Hazuki-chan đã ở đây, uống trà với Majorika và Lala trên bàn.

- "Doremi, để đó rồi lại đây ngồi đi" Majorika nói trong khi làm bình trà mới.

- "Cảm ơn."

Đặt chiếc ô của mình vào chỗ để ô, tôi tiến về phía mọi người.

- "Nay trời lạnh quá. Cũng may là có tách trà nóng "

Tôi nhận một cốc Trà sữa Hoàng gia từ Majorika, và ngay khi định nhấp một ngụm, chuông cửa ở lối vào vang lên

Tôi vô ý làm đổ trà của mình.

- "Nóng—, nóng, nóng, nóng!"

Ai-chan, người vừa bước vào cửa hàng khiến tôi sốc và hét lên

- "Ai-chan, đừng có làm hết hồn vậy chứ. Xem cậu vừa làm gì nè"

- "A, xin lỗi, xin lỗi. Tớ đang không vui nên hơi nóng chút ".

- "Sao vậy?"

- "Thì, chuyện là..."

- "Trước tiên thì cứ lại đây ngồi cho ấm người đi"

Ai-chan gật đầu trước lời đề nghị của Lala.

- "Vậy cho em một tách"

Đến bên bàn, cậu ấy nặng nề ngồi xuống ghế.

Majorika rót một tách trà mới

Ai-chan uống một hơi cạn sạch, nhưng tâm trạng của cậu ấy vẫn vậy.

Một ý tưởng đập vào mắt tôi.

- "Chẳng lẽ, cậu cãi lộn với Nobuko-chan sao?"

Ai-chan gật đầu lia lịa.

~~~~~

Trước khi luyện tập, Ai-chan đã trả lại vở cho Nobuko-chan khi cậu ấy đang dọn dẹp lớp học. Sau đó cậu ấy nói thẳng với Nobuko-chan rằng câu chuyện không thú vị.

Khi nghe điều đó, Nobuko-chan đã trả lời một cách ngạc nhiên.

- "Tớ biết mà."

- "Là sao ? Cậu biết à ?" Ai-chan hỏi ngay lập tức.

- "Uk, tớ biết là nó không thú vị" Nobuko-chan thờ ơ trả lời, điều này khiến Ai-chan hơi khó chịu.

- "Hãy cố gắng viết lại đi, cậu cũng biết là không thể để đọc giả đọc cái này được mà đúng không? "

- "Xin lỗi, tớ...Có lẽ nên từ bỏ"Nobuko-chan nói một cách thờ ơ, không trả lời câu hỏi của Ai-chan.

Tuy nhiên, điều đó đã đánh trúng tâm lý với Ai-chan.

- "Cậu đang nói gì vậy ?! Đừng nói đến chuyện bỏ cuộc dễ dàng như thế! "

Bây giờ, Nobuko-chan là người đã hết kiên nhẫn.

- "Cậu không bao giờ hiểu nỗi đau mà tớ đã gặp đâu, Ai-chan!"

- "Đúng! Có lẽ tớ không hiểu được nỗi đau đó, nhưng không ngờ Nobu-chan mà tớ biết lại kém cỏi như vậy! "

Cùng với đó, hai người đã chia .

~~~~~

- "Tại sao lúc đó tớ lại nói vậy chứ! Không ngờ bản thân lại thành ra thê này..."

Ai-chan tự đánh mình vào đầu và tự trách

- "Tớ hiểu cảm giác của cậu mà Ai-chan. Cậu chỉ muốn Nobuko-chan tiếp tục thực hiện ước mơ của mình thôi đúng không? Nên cậu mới nói nặng lời như vậy"

Ai-chan gật đầu trước lời nói của tôi.

- "Uk..."

Hazuki-chan, người đã im lặng nãy giờ đã lên tiếng.

- "Sao vậy, Hazuki-chan?"

- "À không, tớ chỉ đang tự hỏi việc này có liên quan gì tới mối qun hệ của cậu áy với Maruyama Miho-chan hay không."

Quả là Hazuki-chan! Suy luận rất sắc bén

- "Phải rồi, lúc họp lớp hồi tháng trước, hình như cả hai cũng không ưa gì nhau lắm" tôi nói.

- "Hể !? Có thật không ? Nhưng chẳng phải cả hai rất thân và cùng nhau viết manga hồi tiểu học sao... "Ai-chan nói thêm.

Tôi nói: "Theo tớ biết thì khi lên cấp hai, cả hai vẫn thường đi chơi, cùng sáng tác và gửi đến nhà xuất bản dưới bút danh'Misora ​​Komachi' ''

- "Nhưng khi lên cấp ba, từ lúc cả hai học trường khác nhau, thì mối quan hệ dần tệ đi " Hazuki-chan nói thêm.

- "Hiểu rồi. Thế sao không đi hỏi cô gái tên Miho đó đi? " Majorika đề nghị.

- "Chị cũng nghĩ vậy đó" Lala đồng ý.

Ngay khi Majorika và Lala đang nói, tiếng chuông cửa nhẹ nhàng vang lên và một cô gái nhỏ nhắn bước vào.

H-H-Hả !? Đó là Maruyama Miho-chan.

Ngay khi chúng tôi đang nói về cậu ấy!

- "A, Doremi-chan! Đúng như tớ nghĩ, các cậu vẫn làm việc ở MAHO-do..."

Trong một khoảnh khắc, chúng tôi không nói nên lời.

- "Này, đừng để khách hàng đứng đó chứ! "

Giọng của Majorika đưa chúng tôi trở lại, và chạy đến chỗ Miho-chan.

- "Ah, Miho-chan, chào mừng!"

- "Tớ thấy tấm quảng cáo ở ngoài kia nên nghĩ có lẽ các cậu sẽ ở đây..."

- "Ồ, xin lỗi. Bọn tớ đang bàn về cậu Miho-chan, nên việc cậu đột nhiên xuất hiện thế này làm bọn tớ hơi bất ngờ"Ai-chan giải thích.

- "Vậy sao? Mà thôi, lần này MAHO-do đang bán gì vậy? "

- "Vật phẩm phép thuật. Mặt dây chuyền biến ước mơ thành hiện thực, trâm cài áo mang lại hạnh phúc, tất cả đều rất hiệu quả đó "Hazuki-chan giải thích từng món đồ trong cửa hàng.

Đột nhiên, Miho-chan xen vào.

- "Vậy... có vật phẩm nào mang lại bất hạnh cho người mình ghét không?"

- "-!"

Chúng tôi sửng sốt, nhìn nhau.

- "Bọn tớ không bao giờ bán những thứ như vậy đâu!"

- "Miho-chan, người mà cậu ghét... Chẵng lẽ... Yokokawa Nobuko-chan sao?"

- "-!"

Lần này, Miho-chan bị sốc, mở to mắt. Tuy nhiên, ngay tức lấy lại bình tĩnh.

- "T-tớ đùa thôi! Thứ tớ muốn là một món đồ có thể biến ước mơ thành sự thực".

- "Vậy sợi dây chuyền này có vẻ được đó. Nó có giá 380yen. "

Trong khi tôi nhận tiền từ Miho-chan, Ai-chan đã gói mặt dây chuyền và đưa cho Miho-chan.

- "Cảm ơn vì đã mua hàng' Ai-chan nói với một nụ cười cứng nhắc.

Ngay sau đó, Hazuki hỏi một cách dứt khoát,

- "Này, Miho-chan. Sao cậu lại chọn đến Học viện Aogaoka thay vì Misora? "

- "Bởi vì Aogaoka có một câu lạc bộ nghiên cứu manga. Họ cũng chuyên đào tạo các họa sĩ manga chuyên nghiệp. "

- "Ồ, hiểu rồi. Vậy sao cậu không mời Nobuko-chan? "

Câu hỏi này dường như lại giáng xuống Miho-chan.

- "-!"

Miho-chan có vẻ bị sốc, như giọt nước tràn ly, cậu ấy đã cau mặt lại.

- "Hazuki-chan, tớ với Nobuko-chan đã giải tán rồi! Nên đừng nhắc tên cậu ấy trước mặt tớ nữa! "

- "Miho-chan... ?!"

Hazuki không thể hỏi thêm, và quyết định im lặng.

- "Xin lỗi, tớ về đây"

Miho-chan nhận tiền thừa, và bỏ đi như đang chạy trốn một thứ gì đó.

- "Miho-chan!"

Trong cơn hoảng loạn, chúng tôi chạy ra ngoài đuổi theo cậu ấy.

Nhưng chúng tôi chỉ có thể nhìn bóng lưng Miho-chan dần biến mất trong màn mưa mờ ảo.

Quay trở lại cửa hàng, chúng tôi vừa thảo luận vừa nặn đất sét ma thuật.

Tôi nói: "Không ngờ mối quan hệ giữa hai cậu ấy đã xấu tới mức này...'

- "Có phải vì hai cậu ấy học khác trường không?" Hazuki trầm ngâm.

- "Tớ nghĩ mọi chuyện không đơn giản vậy đâu" Ai-chan nói.

- "Cả hai đã từng rất thân thiết..."

- "Có cách nào giúp họ không?"

- "Trước tiên phải biết nguyên nhân cái đã".

- "Cậu nói đúng. Doremi-chan, cậu có thể nói chuyện với cậu ấy không? Vì bọn tớ mới cãi nhau nên..."Ai-chan nói.

- "Được thôi" tôi đồng ý.

- "Vậy Ai-chan và tớ sẽ đi hỏi Miho-chan," Hazuki-chan nói tiếp

- "Nếu chúng ta có thể dùng phép thuật thì mọi việc dễ hơn rồi" tôi trầm ngâm.

- "Doremi-chan!"

Hazuki-chan và Ai-chan trừng mắt nhìn tôi.

- "Haha, đùa thôi mà" tôi cười khi cố gắng che đậy lỗi lầm của mình.

- "Mấy đưa tuy không thể thành phù thủy nhưng vẫn có thể làm phù thủy tập sự mà" Majorika nhận xét.

- "Với những gì mà mấy đứa đã làm cho thế giới phù thủy thì yêu cầu trở lại làm phù thủy tập sự cũng không có gì khó đâu" Lala nói thêm.

- "Vậy, ta có nên hỏi Nữ hoàng không?..." Majorika đề nghị.

Tôi rất muốn nói "Tất nhiên rồi...", nhưng...

- "Tụi con đã quyết định sống và nỗ lực như một con người, dù không có phép thuật, tụi con vẫn có thể làm được điều gì đó và thực hiện ước mơ của mình" tôi trả lời với sự tự tin của mình

Hazuki-chan và Ai-chan gật đầu lia lịa trước lời nói của tôi.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo