Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chúng tôi cất cánh từ sân bay Haneda lúc 8 giờ sáng và đến sân bay Shin-Chitose lúc 9 giờ 35

Sau đó tiếp tục đi tàu tốc hành từ sân bay đến Sapporo sau khoảng 30 phút.

Vì tôi phải đến sớm để kịp giờ lên máy bay nên giờ tôi đang rất đói.

- "Tuy hơi sớm, nhưng chúng ta kiếm gì đó ăn trưa đi!"

- "Hả ?! Chẳng phải cậu đã nốc đống kẹo trên máy bay rồi sao?" Ai-chan hỏi.

- "Nhiêu đó thì sao mà no được chứ! Chúng ta kiếm quán Ramen hay gì đó đi!"

- "Doremi-chan! Chúng ta không đến đây để thư giãn ngắm cảnh đâu!" Hazuki hét lên.

- "Hazuki-chan nói đúng! Bây giờ chúng ta phải tới văn phòng của ba Onpu trước!"

- "N-Nhưng, đang đói thì sao làm việc được chứ!"

Đột nhiên, cả hai nắm lấy tay tôi và bắt đầu cưỡng chế kéo tôi đi

- "Đ-Đợi đã! Hiểu rồi mà! Tớ đi là được chứ gì!"

Tôi như muốn òa khóc vì sự "tàn ác" của hai người này

"Ah!"

Cả hai bỏ tôi ra và dừng lại.

- "Doremi-chan, cái dáng đi đó... nhìn quen lắm... " Ai-chan hỏi trong khi đang chỉ vào một người đàn ông có mái tóc xoăn dài đang đi trước mặt chúng tôi

Mông của người đàn ông lắc lư mạnh mẽ khi anh ta bước đi, thậm chí còn hơn cả Marilyn Monroe nổi tiếng.

- "Dáng đi đó, chẳng lẽ là..." Hazuki-chan phấn khích thốt lên.

Tôi cũng nhận ra dáng đi ấy, nhưng vẫn không nhớ đó là ai.

"Oyaji, là Oyaji đó!" Hazuki-chan hét lên đầy phấn khích.

"Oyaji? Oyaji... Ôi! "

Bây giờ tôi mới nhớ.

"Oyajide!"

Chúng tôi đồng thanh hét lên, và người đàn ông đó giống như một vũ công quay sang đối mặt với chúng tôi.

Quả nhiên đó là người mà chúng tôi quen, pháp sư của thế giới pháp sư, Alexander T. Oyajide.

Oyajide từng là đối thủ của chúng tôi, nhưng thực ra ông ấy là một người tốt bụng và yêu trẻ con.

Hơn nữa, ông ấy cũng là một fan cuồng nhiệt của Onpu-chan, và tự hào với tấm thẻ thành viên thứ 7 của Onpu fanclub

- "Ồ, các cô là Doremi-cchi, Hazuki-cchi và Aiko-cchi, phải không ?!"

- "Đã lâu không gặp, Oyajide!"

Chúng tôi chạy đến Oyajide, vui mừng trong cuộc hội ngộ.

- "Oyajide, sao ông lại đến đây vậy?"

- "Không có gì, chỉ là ta thấy lo khi...".

Oyajide lôi từ trong túi áo ra tờ tạp chí về Onpu-chan

- "Ông cũng đang tìm Onpu-chan à?"

- "Oui."

- "Mà sao ông biết Onpu-chan ở Sapporo vậy?"

- "Ta chỉ tình cờ nghe thôi"

- "Vậy sao? Nhưng ông có thể dùng phép thuật để tìm Onpu-chan được mà đúng không? " Tôi mỉm cười nói, nhưng vẻ mặt của Oyajide đột nhiên trở nên mờ mịt.

- "Xin lỗi nhưng ta cũng đã thử dùng phép để tìm khắp thành phố rồi nhưng mà ... "

- "Không phải nó có thể tìm mọi thứ sao? " Tôi bất mãn hỏi.

- "Ta đâu mạnh đến mức bao phủ khắp thế giới đâu, nếu ở trong thành phố thì còn được, nhưng còn ngoài thành phố thì... " Oyajide trả lời một cách hối lỗi.

- "Vậy chúng ta đến Hokkaido là vô ích à?" Ai-chan hỏi, bối rối, vai chùng xuống.

- "Nhưng nếu có thể gặp bố Onpu-chan, có lẽ chúng ta sẽ biết gì đó" Hazuki đề nghị.

- "Tres bien!"(Được đó!)

Oyajide tỏ ra vui vẻ với lời đề nghị của Hazuki-chan, và thậm chí Ai-chan cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần

~~~~~

Văn phòng công ty đường sắt, nơi bố Onpu-chan làm việc, nằm trong một tòa nhà gần ga Sapporo.

Bốn chúng tôi bước vào bằng lối chính ở tầng một, và tiến đến quầy lễ tân.

Nhưng có hai bảo vệ đã chú ý đến dáng đi kỳ lạ của Oyajide và chặn ông ấy lại

- "Ta không có lập dị! Ta là hiệu trưởng mầm non đó! "

- "Thế đó là trường nào vậy? Chúng tôi sẽ kiểm tra nó, nên xin ông vui lòng cung cấp tên và số điện thoại ".

Đáp lại yêu cầu của người bảo vệ, Oyajide thành thật trả lời:

- "Nó nằm ở thế giới phù thủy nên cho dù mấy người có gọi thì cũng... "

- "Thế giới phù thủy? Đúng là lập dị rồi! Xin hãy theo chúng tôi đến văn phòng!"

Họ đột ngột đưa Oyajide đi, nhưng ông ấy đột nhiên bỏ chạy, nên chúng tôi cũng đành phải chạy theo

- "N-Này, đợi đã!"

Các lính canh bắt đầu đuổi theo chúng tôi.

- "Hết cách rồi! Do mấy người ép tôi đó!"

Oyajide vung gậy của mình, sau đó rất nhiều quả bóng pachinko xuất hiện trên sàn sảnh trong một làn khói.

Ông ấy đã sử dụng phép thuật.

Các lính canh giẫm lên những quả bóng pachinko và ngã xuống với tiếng rên rỉ.

~~~~~

Nhờ vậy mà chúng tôi mới có thể thoát được. Sau đó chúng tôi tới quán cafe đối diện văn phòng đường sắt để lên kế hoạch.

Nhờ có Oyajide mà giờ chúng tôi cũng là đồng phạm, nên giờ có yêu cầu gặp bố Onpu-chan thì cũng bị đuổi ra cho coi.

- "Có ai có ý gì không?"

- "Ý tưởng à..."

Ngay khi tôi càu nhàu với giọng điệu nửa thất bại,

- "Khoan đã, nhìn kìa!" Ai-chan, người đang quan sát văn phòng, hét lên.

Chúng tôi nhìn sang và thấy các nhân viên bảo vệ vừa rồi cùng với nhiều nhân viên khác của công ty đang cúi đầu chào một người đàn ông lớn tuổi bước vào một chiếc xe đắt tiền, nhìn thì có vẻ người đó là một người cực kỳ quan trọng.

- "Hoho! Ý tưởng được đó "

Sau đó, Oyajide vẫy cây gậy của mình và biến thành người vừa bước vào xe lúc nãy

~~~~~

May mắn đó là phó chủ tịch của công ty đường sắt.

Với tư cách là phó chủ tịch, Oyajide bước vào văn phòng và phát hiện ra bố của Onpu-chan sẽ lái chuyến tàu tốc hành từ ga Sapporo vào tối nay. Sau khi lấy được thông tin, ông ấy quay trở lại quán cafe.

Vì còn nhiều thời gian nên Oyajide đã dẫn chúng tôi đi chơi và đãi vài món đặc sản.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo