Ojamajo Doremi 16: Chương 3 tập 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ngồi xuống băng ghế, Onpu-chan đột nhiên bước đến trước mặt chúng tôi và cúi đầu thật sâu.

- "Doremi-chan, Hazuki-chan, Ai-chan, xin lỗi vì đã không liên lạc với mọi người."

- "Không sao đâu, bọn tớ hiểu cậu cũng có nỗi khổ tâm riêng mà, với lại ai mà giận nổi khi thấy lời xin lỗi chân thành vậy chứ." Tôi bước tới và dìu Onpu xuống ghế

- "Cảm ơn," Onpu-chan nói với một nụ cười trước khi tiếp tục,

- "Nhưng mà, dù gì thì cũng thật bất ngờ khi mọi người tìm được tớ đó"

- "Chà, thực ra..."

Cùng nhau, chúng tôi lấy Tap từ trong túi ra và đưa cho cậu ấy xem.

- "Ahh! Đó là Tap sao? Chẵng lẽ các cậu đã... "

Onpu-chan định nói "phù thủy tập sự", nhưng vội lấy tay che miệng.

- "Không sao đâu. Dù có lỡ lời thì cũng không có gì xảy ra đâu, bởi lời nguyền đã được giải rồi mà"Hazuki-chan trấn an bằng một nụ cười.

Sau đó, chúng tôi bắt đầu kể cho Onpu-chan về hành trình tìm kiếm cậu ấy.

- "Xin lỗi, tại tớ mà..."

Nước mắt đầm đìa trên mắt Onpu-chan, và cậu ấy cúi đầu xin lỗi chúng tôi một lần nữa.

- "Quan trọng hơn, tại sao mẹ của Onpu-chan lại ngồi trên xe lăn?" Hazuki chuyển chủ đề.

- "Mẹ đã cố gắng quá sức và bị đột quỵ nhẹ."

Onpu-chan sau đó đã kể cho chúng tôi nghe về tất cả những gì đã xảy ra sau tốt nghiệp tiểu học.

Onpu-chan từng thuộc về một công ty tên là Ruka Entertainment, thuộc sở hữu của đối thủ truyền kiếp của Majorika là Majoruka, nhưng sau khi Majoruka trở lại thế giới phù thủy, mẹ của Onpu-chan không còn lựa chọn nào khác ngoài việc thành lập công ty riêng và điều hành nó với vai trò Giám đốc điều hành.

Tuy nhiên, vì cố gắng quá sức và một vài bệnh nền nên đã bị đột quỵ nhẹ vào năm ngoái.

Khó khăn là vậy, nhưng cũng may vì đây chỉ là đột quỵ nhẹ, bà không bị mất khả năng nói và hiện đang trong giai đoạn phục hồi chức năng.

- "Mẹ đã hồi phục và có thể đi lại nhờ gậy chống. Hôm nay trời khá đẹp nên tớ mới đưa bà ấy tới công viên này"

Vì vậy, nói, Onpu-chan mỉm cười.

- "Chắc hẳn cả hai đều rất khó khăn nhỉ" Ai-chan nói.

- "Cảm ơn Ai-chan. Nhưng,... cũng giống cậu, tớ cũng không thích được mọi người thương hại"

- "Nên cậu mới giữ bí mật và không chia sẽ số điện thoại nhỉ?" Hazuki-chan hỏi.

- "Không chỉ vậy. Gần đây giới truyền thông đang điên cuồng tìm kiếm tớ, nên nếu liên lạc một cách thiếu suy nghĩ thì sẽ gây rắc rối cho mọi người mất... "

Quả thực, đây là suy nghĩ của Onpu-chan, trưởng thành hơn chúng ta rất nhiều.

- "À, là cái tên phóng viên vô trách nhiệm đã vu khống cậu đúng không? " Ai-chan hỏi.

- "Hở? Cậu đã gặp anh ấy rồi sao? "

- "Tất nhiên"

- "Bọn tớ muốn bảo vệ Onpu-chan khỏi những người đó, nên mới quyết định trở lại làm phù thủy tập sự"

Lời giải thích của Hazuki-chan lại khiến Onpu-chan rơi nước mắt.

- "Xin lỗi,... xin lỗi vì đã gây rắc rối..." cô ấy nói lời xin lỗi, nghẹn ngào.

- "Nói gì vậy !? Chúng ta là bạn thân mà, bất kể đó là gì, miễn cùng nhau chúng ta sẽ vượt qua tất cả! " Tôi đã nói.

- "Đúng đó. Đừng có quên tụi này chứ"Ai-chan tiếp tục.

- "Những người bạn thân nhất... Lâu rồi tớ mới được nghe lại những lời này đó. Nghe thật tuyệt "Onpu-chan nói khi tận hưởng làn gió nhẹ bắt đầu thổi qua.

- "Bất kể khi nào hay ở đâu, chúng ta vẫn sẽ luôn là những người bạn tốt."

Onpu-chan nhắm mắt lại và gật đầu lia lịa trước lời nói của tôi.

- "Vậy, Onpu-chan, cậu sẽ làm gì bây giờ?"

- "Tớ sẽ tiếp tục ở lại đây chăm sóc mẹ cho đến khi bà ấy có thể tự đi lại được"

- "Còn trường học thì sao?"

- "Tớ cũng học một trường ở gần đây, và sống tại chỗ của chú."

Chú của Onpu-chan là một người họ hàng bên nội, Onpu-chan và mẹ của cô ấy đang sống với họ.

- "Còn công việc idol thì sao?" Tôi hỏi.

- "Tớ cũng không biết nữa. Rằng bản thân có thể thoát khỏi nó và sống như một cô gái bình thường hay không?"Onpu-chan trả lời khi nhắm mắt lại.

- "Không được! Onpu-chan rất tài năng, "tôi phản đối.

- "Doremi-chan nói đúng," Hazuki-chan nói.

- "Đúng đó" Ai-chan nói thêm.

- "Cảm ơn mọi người. Nhưng tớ thích cuộc sống như này hơn. Một cuộc sống tự do, ở một nơi không ai biết tớ là ai, có thể thoải mái đi bộ về nhà mà không bị phát hiện, thoải mái đi siêu thị mà không bị ai dòm ngó, cũng không phải sống với 'những gương mặt giả tạo', lúc nào cũng phải chú ý hình tượng bản thân, với tớ thì đây mới là 'sống' "Onpu-chan nói đùa khi cô ấy ngẩng đầu lên.

Nhưng chúng tôi hiểu rằng Onpu-chan chỉ đang cố gắng nghỉ ngơi sau một khoảng thời gian dài đối mặt với 'làn sóng' của dư luận.

Nên chúng tôi sẽ cố gắng "cầm chân" đám phóng viên kia, để cậu ấy có thể tận hưởng khoảng thời gian nghỉ ngơi này.

- "Đừng lo lắng. Tớ sẽ cho mọi người biết số điện thoại di động và địa chỉ e-mail mới của tớ".

Nhanh chóng, chúng tôi trao đổi số điện thoại di động và địa chỉ e-mail

- "Tớ sẽ suy nghĩ lại về việc đó. Tuy hơi ích kỷ nhưng nếu tớ gặp rắc rối thì mọi người có thể giúp tớ không?"Onpu-chan nói khi cô ấy đóng điện thoại.

- "Tất nhiên rồi! Quan trọng hơn, liệu Onpu-chan cũng sẽ quay lại làm phù thủy tập sự chứ? "

Đáp lại lời mời của tôi, Onpu-chan đáp lại một cách dứt khoát.

"Không ! "

- "Cũng đúng. Onpu-chan đâu có lý do gì dùng tới phép thuật đâu"

- "Với lại, cũng không được dùng phép thuật để chữa bệnh nữa"

Khi Onpu-chan gật đầu, tôi đề nghị.

- "Ồ! Phải rồi. Lễ hội Bon năm nay, gia đình tớ sẽ đến thăm mộ ông nội ở Hida, mọi người muốn đi cùng không?"

- "Ah! Đó là nơi chúng ta đã đến thăm hồi lớp 5 đúng không ?! "

- "Tán thành!"

- "Tớ cũng vậy!"

- "Papa sẽ nghỉ phép trong Lễ hội Bon, nên tớ có thể nhờ ông ấy chăm sóc Mama"

- "Vậy mọi người đều đồng ý rồi đấy nhé! Yay, yay—! "

Chúng tôi nắm tay nhau và cười thành tiếng khi nhảy xung quanh, như cách chúng tôi đã từng làm ở trường tiểu học.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo