Ojamajo Doremi 16: Chương 4 tập 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bỏ qua những bài đăng trên Ura, Hazuki-chan vẫn đi học bình thường.

Nhưng có vẻ hình như lời đồn trên đó đã lan khắp nơi rồi, Hazuki-chan cảm thấy khó chịu khi bị chú ý ngay cả các lớp khác.

Ngay cả khi đến MAHO-do, Hazuki-chan vẫn thở dài liên tục.

- "Chính là nó!" Ai-chan đột ngột hét lên rồi rút điện thoại ra.

- "Có rất nhiều thứ xảy ra và chúng ta không thể lo hết được. Vậy nên tớ nghĩ chúng ta nên tham khảo ý kiến của một chuyên gia".

- "Một chuyên gia... Ý cậu là cảnh sát?"

- "Không, không."

Nhanh chóng nhấn vài phím vào điện thoại, Ai-chan sau đó ấn nó vào tai. "Ah, Onpu-chan, cậu có rảnh không? Tớ có việc cần nhờ."

Phải rồi, sao mình quên được nhỉ, chúng ta có một người bạn là chuyên gia trong việc này mà.

Sau khi nhanh chóng cập nhật cho Onpu-chan về tình hình, Ai-chan nói, "Uk, chính là trang web đó. Bọn tớ cảm thấy hơi khó chịu với nó. Và muốn xác định thủ phạm của vụ việc này."

Sau khi kết thúc cuộc gọi, Ai-chan cập nhật cho chúng tôi về tình hình.

- "Onpu-chan nói rằng cậu ấy sẽ xem qua các bài đăng trên trang web và gửi mail cho Hazuki-chan vài cách giải quyết vấn đề."

- "Thật sao? Cũng phải, trong việc này Onpu-chan là một chuyên gia mà" tôi nói.

- "Đúng đó, Onpu-chan từng là nạn nhân của rất nhiều tin đồn mà" Hazuki-chan đồng ý.

Vì vậy, chúng tôi hài lòng với kết luận này.

Dù sao đi nữa, chúng tôi sẽ không tha thứ cho bất cứ ai đã viết những lời vu khống về bạn của chúng tôi.

- "Ah! Chúng ta có thể nhanh chóng giải quyết vụ này bằng phép thuật mà" tôi đề nghị, nhưng Hazuki-chan lắc đầu.

- "Tớ muốn tự mình giải quyết vụ này. Với lại còn có cậu, Doremi-chan, Ai-chan, cả Onpu-chan nữa mà, mặc dù dùng phép thuật thì sẽ dễ dàng và nhanh chóng hơn nhiều, nhưng tớ không muốn lạm dụng nó vào việc cá nhân. Nên làm ơn, nếu nó không đi quá xa thì mong các cậu khoan hãy dùng tới nó"

Tôi đồng ý với lý do của Hazuki-chan.

Nó vẫn chưa đi quá xa và nội dung của các bài đăng chỉ là những lời nói dối vô căn cứ.

- "Tớ hiểu, Hazuki-chan. Tuy nhiên, đừng thúc ép bản thân quá nhé", tôi nói.

- "Cảm ơn, Doremi-chan và Ai-chan."

Sau khi cảm ơn chúng tôi, Hazuki-chan rời khỏi nhà.

~~~~~

Tuy nhiên, một sự cố xảy ra chỉ vài ngày sau đó.

- "Tớ không muốn đi học nữa" Hazuki-chan thốt lên khi mở cửa MAHO-do, khóc khi chạy đến chỗ Ai-chan và tôi.

- "Hazuki-chan, có chuyện gì vậy?" Tôi hỏi.

Hazuki-chan khóc nức nở, không thể trả lời.

- "Đừng nói là... trang Ura, phải không?"

Hazuki-chan gật đầu dữ dội đáp lại câu hỏi của Ai-chan.

- "Lần này là cái gì?" Ai-chan kêu lên với cái giọng muốn ăn tươi nuốt sống thủ phạm.

- "Điều này thật kinh khủng..." Tôi nói thêm.

Chúng tôi mượn máy tính từ Majorika và truy cập trang web Ura của Học viện nữ sinh Karen.

Các bài đăng trong tuần này không chỉ giới hạn ở việc vu khống.

- "Chắc là cái này..."

Một bức ảnh đính kèm với một bài đăng cho thấy Hazuki-chan và bạn trai Yada-kun.

Bức ảnh được chiếu sáng mờ, như thể nó được chụp vào buổi tối, và phía sau là một KHÁCH SẠN TÌNH YÊU?????.

- "Bọn tớ chỉ vô tình gặp nhau dọc đường, và dừng lại để trò chuyện..." Hazuki-chan giải thích tình hình liên quan đến bức ảnh.

Yada-kun đang mua nguyên liệu cho công việc bán thời gian của mình, trong khi Hazuki-chan đang trên đường về nhà sau buổi học violin. Họ đã gặp nhau trên đường và dừng lại để trò chuyện.

- "Bài đăng đầy tin đồn về việc hai người bị bắt gặp khi rời khỏi khách sạn tình yêu!"

- "Cậu nói đúng. Nếu nhìn nhiều bài đăng khác, họ cũng nói chính họ đã chứng kiến hai cậu bước ra từ đó" Ai-chan nói, đầu nghiêng sang một bên khi đọc các bài đăng một cách sốt sắng.

- "Cái gì? Cậu có phát hiện ra gì không?" Tôi hỏi trong khi di chuyển ra từ phía sau Ai-chan để đọc các bài đăng. Vâng, thực sự có điều gì đó kỳ lạ về nội dung.

- "Tất cả những bài đăng này dường như ngụ ý rằng "họ" đang theo dõi Hazuki-chan" Ai-chan kết luận, giống như một thám tử. Sau đó, cô đứng dậy và đi lại trong phòng, trông ngày càng giống một thám tử. Xoay người lại, cô hỏi.

- "Hazuki-chan, cậu không dành nhiều thời gian ở trường một mình đúng không?"

- "Không. Như Onpu-chan đã khuyên, tớ đã cố ở bên cạnh càng nhiều người càng tốt."

Với nhiều người biết tính của cậu ấy như vậy, không khó để chứng minh bài viết này không có gì khác ngoài những lời bịa đặt.

Đó là lý do tại sao Onpu-chan đã khuyên cậu ấy nên thân với nhiều người khi đi học.

Chúng tôi cũng giúp đỡ bằng cách gặp và động viên vào những ngày Hazuki-chan có ca trực ở Mahou-dou, ngay cả Ai-chan cũng xin nghỉ sinh hoạt clb vài tuần chỉ để có mặt và động viên

- "Nội dung của những bài đăng đó chỉ là những tin đồn. Nhưng, có vẻ thủ phạm cũng biết rằng cậu đang làm thêm tại Mahou-dou, cả những hoạt động khác nữa" Ai-chan nói.

- "Đúng vậy. Họ dường như biết khi nào cậu một mình, và khi nào cậu tới đây" tôi nói thêm.

- "Kể cả về Yada-kun nữa. Mặc dù cả hai tình cờ gặp nhau, nhưng vẫn bị thủ phạm chụp được. Tớ không nghĩ Hazuki-chan sẽ nói với ai về bạn trai của mình đâu" Ai-chan nói.

Mọi bằng chứng đều cho thấy chắc chắn có ai đó đang theo dõi Hazuki-chan.

- "Và đó không phải là tất cả" Ai-chan cảnh báo.

Ai-chan đang đề cập đến việc thủ phạm biết Hazuki-chan sẽ đi con đường nào để về nhà sau giờ học, và cậu sẽ về ngay sau khi tiết học kết thúc.

- "Cậu đang bị theo dõi ngay cả vào những ngày có ca trực ở đây, cả những ngày nghỉ nữa" Ai-chan kết luận.

- "Đúng, đúng" tôi đồng ý.

- "Có nghĩa là...?" Hazuki-chan hỏi, với vẻ lo lắng trên khuôn mặt.

Vâng, với tất cả những thông tin này, có thể xác định "thủ phạm" là một người rất thân với Hazuki-chan. Bởi ngoài những ngày học Violin, thì rất ít ai biết về Yada-kun hay công việc bán thời gian tại Mahou-dou

Chúng tôi đợi Ai-chan nói tiếp.

- "Đã đến lúc lên kế hoạch phản công rồi" Ai-chan nháy mắt khi tập hợp chúng tôi lại gần.

Không có ai ngoài Majorika và Lala xung quanh, nhưng nó giống như một cuộc họp chiến lược bí mật thực sự.

Điều này nghe hơi kỳ vì Hazuki-chan là nạn nhân ở đây, nhưng tôi cảm thấy hơi phấn khích.

- "Hiểu chưa? Doremi-chan, Hazuki-chan, trông cậy vào các cậu."

Hazuki-chan và tôi gật đầu.

Tôi cảm thấy rằng chúng tôi chắc chắn sẽ giải quyết vấn đề này.

Chúng tôi nhanh chóng gửi email cho Onpu-chan để cập nhật thông tin cho cô ấy, nhưng câu trả lời của cô ấy hơi lảng tránh.

Cô ấy nói rằng đi tìm "hung thủ" có lẽ không phải là ý hay, nhưng nếu điều đó có thể ngăn được các bài đăng vu khống và giúp Hazuki-chan thì đó là điều tốt nhất.

Tôi hoàn toàn đồng ý với cô ấy.

~~~~~

Hai ngày sau, ngay khi có gợi ý, các bạn cùng lớp của Hazuki-chan đưa ra một chủ đề thảo luận, đúng như chúng tôi dự đoán vào hôm trước

Họ hỏi về kế hoạch cho kỳ nghỉ hè sắp tới.

Hazuki-chan cố gắng hết sức để cư xử bình thường và nương theo.

Cậu ấy nói rằng cậu ấy sẽ đi biển với một số người bạn, và sẽ mua thêm đồ bơi trong khu trung tâm thương mại trước ga xe lửa.

Ngay sau giờ ăn trưa, Hazuki-chan gửi cho tôi một bức thư để thông báo tình hình, và tôi ngay lập tức nói chuyện với Ai-chan.

- "Được rồi, mồi nhử đã xong, giờ chỉ cần đợi cá cắn câu là được" Ai-chan nói, giống như cách bố nói khi câu cá.

Không hiểu sao nhưng tôi thấy khá hào hứng với vụ này

- "Bảo cậu ấy thả thêm "mồi câu" đi, một mẻ cá lớn sắp tới rồi" Ai-chan nói với tôi.

Nhưng đồ bơi chưa đủ sao?

~~~~~

Tôi gặp Hazuki-chan sau giờ học, và chúng tôi cùng nhau bước vào trung tâm mua sắm.

Ai-chan tương đối xa lạ với đa số học sinh của Học viện nữ Karen, vì vậy cậu ấy chỉ cần đeo một cặp kính để ngụy trang

Tất nhiên, chúng tôi sẽ giả vờ không biết cậu ấy.

Lala cũng đi theo như một phương án dự phòng, cải trang thành một con mèo trắng.

Hazuki-chan và tôi trò chuyện rất nhiều trong khi thử đồ

Có rất nhiều cô gái xung quanh, nhưng Hazuki-chan không nhận ra bất kỳ ai trong số họ.

Và rồi, để "mồi câu" thêm phần hấp dẫn, chúng tôi di chuyển đến góc nơi trưng bày những bộ đồ bơi gợi cảm, thứ mà Hazuki-chan sẽ không bao giờ chọn.

- "Hazuki-chan, thế này thì sao?" Tôi hỏi trong khi giơ bộ bikini đen lên người Hazuki-chan.

- "Không!!. Doremi-chan, gợi cảm quá" Hazuki-chan, người đang có tâm trạng, trả lời với vẻ xấu hổ trong khi lắc hông.

Đó là lúc chúng tôi nghe thấy âm thanh của máy ảnh điện thoại di động.

Quay lại, chúng tôi thấy Lala đang chạy đến chỗ Ai-chan đang trốn.

Tuy nhiên, Ai-chan nhanh chóng lao qua khu vực mà chúng tôi đang đứng.

Chúng tôi lấy tấm biển đó và nhanh chóng trả lại bộ đồ bơi vào giá đỡ, vội vã đuổi theo Ai-chan từ xa.

Ai-chan đang đuổi theo một cô gái, người đang nhanh chóng bỏ đi.

Cô ấy mặc một chiếc áo phông và quần jean, với một chiếc mũ lưỡi trai kéo qua mặt, nên ngay cả Hazuki-chan cũng không thể nhận ra cô ấy.

Vì đã là buổi tối, tất cả các cửa hàng xung quanh đều đông người.

- "Thủ phạm đã trốn thoát ra ngoài" Ai-chan gọi chúng tôi.

Có một ngã ba giao thông lớn bên ngoài trung tâm thương mại, và số lượng người ra khỏi ga xe lửa và chờ qua đường đang tăng đều đặn.

- "Không sai. Người chụp ảnh bằng camera điện thoại của cô ấy là một cô gái trạc tuổi chúng tôi. Dù bằng cách nào, chúng ta phải bắt được cô ấy", Lala nói.

Chúng tôi gật đầu trước những lời của Lala và lao qua đám đông, với Ai-chan dẫn đầu.

- "CÁ ĐÂY RỒI!" Ai-chan kêu lên, và nắm lấy cánh tay của cô gái mặc áo phông.

- "Cậu đang làm gì vậy?!"

Giọng nói cao vút đó, và những lời hống hách đó.

Tóc xoăn dưới mũ. Vâng, đó là Tamaki Reika.

- "Cái gì? Tamaki, phong cách thời trang này sao vậy?"

Thông thường, Tamaki sẽ không bao giờ ăn mặc theo cách này, vì vậy rất hiếm khi nhìn thấy cậu ấy trong những bộ quần áo này. Chúng tôi cũng bị sốc.

Nhìn thấy chúng tôi, Tamaki có vẻ bối rối. Với cánh tay vẫn nằm trong tay Ai-chan, cậu ấy nhìn quanh chúng tôi.

- "... Ồ, nhìn cậu đã làm gì kìa..."

Nói như vậy, cô đột nhiên bình tĩnh lại.

Sau đó, nhận thấy ánh mắt của chúng tôi nhìn vào cậu ấy, cậu ấy tiếp tục,

- "Cái gì? Ánh mắt đó là sao?"

Ai-chan ngay lập tức buông tay ra và xin lỗi,

- "Xin lỗi, bọn tớ nhầm người."

- "Xin lỗi, Tamaki-san."

- "Fujiwara-san và Harukaze-san à? ... Chuyện gì xảy ra vậy?"

Tôi nhanh chóng giải thích tình hình, "Tamaki không biết về Ura Site sao? Không phải hai người học cùng trường sao?"

- "Ồ, cái đó?" Tamaki hỏi trong khi nhìn Hazuki-chan. "Những tin đồn đó cũng đang lan truyền khắp lớp, nhưng tớ không quan tâm. Mà vụ này vẫn chưa dứt sao?"

- "Không, thực ra vì nó đi quá xa nên bọn tớ mới "thả mồi" để bắt thủ phạm".

- "Mấy con kiến cứ tưởng mình là nhất, khi thấy người khác giỏi hơn mình thì sẵn sàng làm mọi cách để đạp họ xuống. Một cách làm của những kẻ rác rưởi để khiến bản thân cảm thấy tốt hơn."

Tamaki búng những lọn tóc của mình để đón gió trong khi tuyên bố một cách chế giễu. Và với điều đó, cô sải bước đi.

Tôi cảm thấy Tamaki vẫn không thay đổi gì, nhưng giữa lúc bối rối, tôi đã bỏ lỡ cơ hội để hỏi cậu ấy tại sao lại ăn mặc bình thường như vậy.

Quá tồi... Nhưng không có thời gian cho điều đó! Thủ phạm đã trốn thoát~

- "Dù bằng cách nào, chúng ta đã biết rằng thực sự có một cô gái đi theo Hazuki-chan và chụp lén" tôi kết luận trong khi cố gắng lấy lại hơi thở.

Lala gật đầu.

- "Đúng vậy, và cô gái ấy chỉ có một mình. Như Tamaki Reika đã nói, chúng ta cần phải ngăn thủ phạm viết thêm những điều sai sự thật" Ai-chan, người cũng đang lấy lại hơi thở, nói thêm.

- "Đành phải dùng phép thuật thôi" tôi kết luận.

Hazuki-chan cũng miễn cưỡng gật đầu đồng ý.

~~~~~

Chúng tôi lên tầng thượng của trung tâm mua sắm và biến thành những phù thủy tập sự. Sau đó thực hiện Magical Stage.

Không có Hazuki-chan tham gia, nên chúng tôi nhờ Lala đưa Majorika đến để giúp.

Nếu Hazuki-chan tham gia, lời hứa của chúng tôi với Nữ hoàng là "không bao giờ sử dụng phép thuật vì bản thân" sẽ bị phá vỡ.

Với Hazuki-chan đang dõi theo, Ai-chan, Majorika và tôi hét lên với cảm xúc,

- "Bảo vệ Hazuki-chan khỏi những bài viết xấu xa trên trang web Ura!"

- "Sẽ tốt hơn nếu có thể làm cho các bài viết biến mất" Majorika nói.

Chúng tôi gật đầu đồng ý. Ai-chan và tôi sau đó trở lại bình thường, và tạm biệt nhau trong ngày.

Khi về đến nhà, tôi lập tức bật máy tính. Không có bài viết mới.

Hazuki-chan cũng gửi thư và nói rằng cậu ấy cũng đã kiểm tra trang web ngay sau khi về nhà. Tên của cậu ấy đã dần biến mất khỏi trang web khi các bài đăng mới về những thứ khác xuất hiện.

Đó là một sự nhẹ nhõm tuyệt vời. Bằng cách này, Hazuki-chan cuối cùng cũng có được một giấc ngủ ngon.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo