Ojamajo Doremi 16: Chương 6 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong khi chúng tôi đang say sưa với chiến thắng của Ai-chan, Onpu-chan đang vật lộn một mình.

Chúng tôi đã chọn trở thành phù thủy tập sự, nhưng Onpu-chan thì không, cậu ấy đã từ chối.

Cậu ấy không muốn dựa dẫm vào phép thuật, "mọi việc đều phải tự tay mình làm thì mới có ý nghĩa", cậu ấy nói vậy đó.

Đúng vậy. Cuộc sống của cậu ấy luôn rất khác với chúng tôi. Hiện tại Onpu đang sống một mình và ở trường, cậu ấy có nhiều đối thủ hơn bạn bè. Chắc hẳn là áp lực lắm.

Phép thuật là thứ nên được sử dụng như một biện pháp cuối cùng để giúp đỡ những người đang gặp khó khăn. Điều này nghe có vẻ hiển nhiên, nhưng đó chính là nền tảng của phép thuật.

Hồi đó tôi hay dùng phép thuật để làm cho mọi thứ trở nên dễ dàng hơn, đôi lúc cũng rắc rối hơn nữa. Nhưng nhờ sự giúp đỡ của mọi người mà mọi việc tới hiện tại vẫn diễn ra suôn sẻ.

Quay lại với Onpu-chan. Có rất nhiều người trong trường, cũng như fan hâm mộ cậu ấy cả những người trong ngành nữa, những người biết cậu ấy từ khi còn là một thần tượng nhí.

Cũng có nhiều người bị sốc trước những thay đổi về bề ngoài

Ngay từ đầu chúng tôi đã biết rằng mặc dù bây giờ trông cậu ấy đã khác, nhưng bên trong Onpu-chan vẫn như cũ.

Tuy nhiên, nếu chỉ xem trên TV thì mọi người không thể nào biết con người thật của cậu ấy.

"Onpu-chan thế nào rồi? Cậu ấy vẫn làm tốt chứ?" Ai-chan hỏi.

Tôi lắc đầu. "Onpu vừa nhắn nói rằng cậu ấy đã bỏ buổi thử giọng"

Đây là lần thứ hai. Thay vì trở lại làm việc với các chương trình truyền hình, Onpu-chan đã chọn tái xuất thông qua biểu diễn trên sân khấu. Tuy nhiên, văn phòng đã giới thiệu cô làm việc trên các chương trình truyền hình.

"Nếu muốn thoát khỏi cái bóng của chính mình thì sẽ vất vả lắm đây ", Ai-chan lý luận.

"Nhưng Onpu-chan đang làm việc rất chăm chỉ. Giọng hát của cậu ấy rất hay và đang dần cải thiện mà" Hazuki-chan nói.

Onpu-chan hiện không làm thêm tại MAHO-do, nhưng cậu ấy vẫn đến thành phố Misora mỗi tuần để thăm chúng tôi.

Cô cũng học thanh nhạc trong một căn phòng cách âm ở nhà Hazuki-chan. Trong khi Hazuki-chan có thể chơi piano đệm nhạc, mẹ tôi thường đến giúp Onpu-chan cả việc hát và chơi piano.

Tất nhiên, cô cũng đi học khiêu vũ và tiếng Anh mỗi ngày, cũng như rèn luyện thể chất, và nghiên cứu các bộ phim và nhạc kịch khác nhau. Đó thực sự là một lịch trình khó khăn.

Tuy nhiên, đúng là kỹ năng của Onpu-chan đã được cải thiện.

"Có lẽ cậu ấy giỏi hơn nhiều so với những ca sĩ cùng trang lứa," Hazuki-chan trầm ngâm

"Wow, nhưng điều đó có nghĩa là chúng ta không còn có thể hát karaoke với cậu ấy nữa." Ai-chan nói.

Thỉnh thoảng chúng tôi thường đi hát karaoke cùng nhau, và giọng hát của Onpu-chan luôn áp đảo mọi người.

"Fufufu. Vậy là Onpu-chan cuối cùng cũng đã vượt qua rồi" tôi nói với một nụ cười nhếch mép.

"Không biết cậu ấy sẽ chọn vai gì tiếp theo nhỉ? " Ai-chan tự hỏi.

"Không biết nhưng gần đây cậu ấy đang luyện tập cơ hoành và luyện thanh, chắc là tính tham gia một vở nhạc kịch chăng? "

Hả?

Không có ai trả lời tôi sao?

Ai-chan thậm chí còn không đưa ra bất kỳ câu đùa nào.

Bây giờ chúng tôi đã là nữ sinh trung học, có phải tôi đang dần mất vị trí trưởng nhóm không?

~~~~~

Chủ nhật tiếp theo, Onpu-chan đến MAHO-do, và cửa hàng trở nên sôi động.

Em gái Pop của tôi cũng đến với bạn bè của cô ấy

Mặc dù rất vất vả, điểm số của Pop thường dao động trên và dưới yêu cầu đầu vào của Học viện nữ sinh Karen, vậy nên hôm nay con bé mới đến mua một chiếc vòng tay có thể ban điều ước

"Nếu chị không tới, em sẽ bắt đầu lan truyền tin đồn về việc nhưng chiếc vòng phép thuật của MAHO-do đều là hàng giả" Pop tự hào cảnh báo khi nói chuyện với tôi.

Onpu-chan thò đầu ra khỏi phòng và trả lời thay cho tôi, "Pop-chan, em là người đã tạo ra chiếc vòng tay đó đó." Cô ấy vẫy tay với Pop, và chúng tôi thấy một chiếc vòng tay giống hệt trên cổ tay của cô ấy.

"Nếu được đeo cùng loại với Onpu-chan thì ổn mà! Được, đến lúc về học rồi!"

Pop đã nghe tôi kể về việc Onpu-chan đã làm việc rất chăm chỉ để tái xuất với tư cách là một nữ diễn viên. Vì vậy, vẫy tay chào Onpu-chan, cô ấy rời đi cùng với bạn bè của mình.

Phần còn lại của buổi sáng cũng thực sự bận rộn, với các nhóm bạn từ những ngày học tiểu học, bạn học hiện tại cả đoàn nữ sinh từ trường khác đến cửa hàng nữa.

Nhờ sự giúp đỡ của Onpu-chan, Majorika và tôi đã vượt qua được cả ngày.

Vào buổi chiều, Hazuki-chan và Ai-chan cũng đến làm việc.

"Đã lâu rồi kể từ khi có bốn người đẹp tụ tập lại với nhau" Majorika nói với một nụ cười với Lala.

~~~~~

Khi Hazuki-chan và Ai-chan đến vào buổi chiều, cuối cùng tôi cũng tìm được chút thời gian để ăn trưa muộn.

Trong khi tôi nghỉ ngơi tại nơi làm việc, tôi nhìn ba người bạn thân của tôi làm việc.

Cả ba người họ đều đang sống hết mình, khiến tôi ghen tị.

So với họ, tôi chỉ là...

"Ha~~~~ah," tôi thở dài một hơi.

"Có chuyện gì vậy, Doremi-chan?" Hazuki-chan bước đến với một tách trà.

"Ừm, ừm, Onpu-chan, Hazuki-chan và Ai-chan đều có mục tiêu riêng và đang nỗ lực hết mình. Tớ chỉ đang ghen tị vì mọi người đang sống hết mình thôi".

"Đó không đáng ghen tị đâu. Thật tốt khi có một mục tiêu, nhưng không phải vì nó mà đánh mất những thứ khác. Điều quan trọng là phải biết và tận dụng những gì đã học, và trải nghiệm nhiều thứ" Hazuki-chan phản bác.

"Tớ thích chơi violin, nên tớ luôn cố gắng, nhưng nói thật tớ không phải thiên tài về nó, thậm chí còn không biết được có thể trở thành một nghệ sĩ chuyên nghiệp không nữa. Ngay cả hiện tại, tớ chỉ muốn âm nhạc của mình có thể đến được với ai đó".

Ai-chan cũng nghĩ như vậy khi bước vào câu lạc bộ điền kinh sao?

"Haizzz. Nhưng mọi người không thấy xấu hổ khi có một người bạn như tớ sao? Một người không có bất kỳ tài năng nào, làm gì cũng hậu đậu, không giỏi bất cứ thứ gì cả" Tôi hỏi.

"Hả!!?" Tôi nghe thấy hai giọng nói nói cùng một lúc.

"Ai-chan... Onpu-chan!"

Ai-chan và Onpu-chan đang cùng chúng tôi uống trà.

"Doremi-chan hoàn toàn không biết gì về bản thân nhỉ" Hazuki-chan giải thích.

"Ừm, Doremi-chan không biết gì là chuyện bình thường mà" Ai-chan vặn lại.

"Doremi-chan, mọi người ai đều cũng có tài năng cho riêng mình mà" Onpu-chan đảm bảo với tôi.

"Nhưng Doremi-chan gần đây đang rất bối rối về vấn đề này" Ai-chan nói.

Tôi không biết liệu tôi có thực sự có bất kỳ tài năng nào hay không, nhưng tôi biết rằng họ đang nói một cách chân thành.

"Không giống như Doremi-chan khi so sánh bản thân với người khác."

"Thật sao? Ồ, đúng vậy. Xin lỗi."

"Đúng vậy, nói thật là tốt rồi."

Có lẽ chỉ có tôi là không biết tài năng của mình thôi.

Tuy nhiên, sẽ thật tuyệt nếu tôi có thể sớm biết chúng là gì.

Hmm... Nhắc mới nhớ, hình như ai cũng đều nói vậy nhỉ, không ai trả lời một cách cụ thể cả. Vậy chính xác thì tài năng của tôi là gì?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo