Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 1 tập 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chào mọi người! Là Harukaze Doremi đây

Mọi người đã đọc "Ojamajo Doremi 16" chưa?

Đây là câu truyện về tôi và ba người bạn Fujiwara Hazuki-chan, Senoo Aiko-chan, Segawa Onpu-chan sau khi tốt nghiệp tiểu học ba năm, hiện tại chúng tôi đều 16 tuổi, độ tuổi trưởng thành. Được mọi người ủng hộ như này khiến tôi trở thành cô gái xinh đẹp may mắn nhất thế giới

Thực ra, có chút xấu hổ khi kể về "bạn trai" nhưng vì cốt truyện tôi vẫn phải kể.

Hazuki-chan là một tiểu thư đang cố gắng trở thành một nghệ sĩ violin, bạn trai cậu ấy là Masaru Yada-kun.

Ai-chan thì không có bạn trai nhưng vậy cũng tốt, cậu ấy có thể tập trung vào cuộc thi. Ngày ngày đều luyện tập rất chăm chỉ, với mục đích là được tham dự cuộc thi thể thao lớn nhất thế giới, Olympic.

Onpu-chan đã chuyển tới Hokkaido một thời gian để chăm sóc người mẹ của mình, nhưng hiện tại cậu ấy đã quay lại Tokyo để chuẩn bị cho đợt ra mắt với vai trò nữ diễn viên chuyên nghiệp.

Cả ba đều rất tài năng và tận hưởng tuổi trẻ của họ, họ có tài năng, có mục tiêu, còn tôi thì... chuyện tình cảm với Kotake thì đang vướng bận, thậm chí tôi còn không có mục tiêu cho tương lai nữa...

Tuy hơi khác nhưng mục tiêu hiện tại của tôi là tận hưởng khoảng thời gian cấp ba này, trong lúc đó tôi sẽ cố rắng tìm được "tài năng" và mục tiêu của mình. Nên hãy tiếp tục ủng hộ tôi nhé!

—— Chà, có vẻ tôi hơi dài dòng nhỉ? Xin lỗi nhé, Teehee.

Cái gì? Đừng bắc trước Onpu-chan sao? Mấy người thiệt là! Boo hoo hoo~

Và cái đó... mà cái đó là gì? Được rồi, phần giới thiệu đã xong. À phải rồi, trong quyển này sẽ có sự xuất hiện của một người bạn đến từ Mỹ, Asuka Momoko hoặc chúng tôi thường gọi là Momo-chan, cậu ấy đã quay lại Nhật sau ba năm xa cách. Được rồi, "Ojamajo Doremi 16 ~Naive~" xin được phép bắt đầu!!.

~~~~~

Leon hiện đang rất tức giận vì tôi lơ là trong lớp, và kết quả là tôi bị phạt vệ sinh nhà vệ sinh.

Oh, Leon là biệt danh của chủ nhiệm lớp tôi, Yamaki Rokurou-sensei.

Tôi là người đặt biệt danh đó đấy, tuy không phải nhân vật chính nhưng anh ấy giống hệt chameleon.

Mọi việc diễn ra khi Ai-chan tới giúp tôi dọn dẹp những chổ cuối cùng

Ai-chan biết lý do tại sao tôi bị lơ là.

Hôm qua tại MAHO-do, tôi đã hỏi Ai-chan, Hazuki-chan và Onpu-chan về tài năng của mình và họ nói rất nhiều nhưng không gì trong đó là "tài năng thực sự" cả.

Tôi phàn nàn với tấm gương trong nhà vệ sinh

"T-Thì..." Ai-chan đang cố gắng động não và né tránh tôi

"Đó thấy không, cậu cũng có nói được đâu" Tôi nói trong khi đập đầu vào gương

"Không phải. À phải rồi! Cậu có thể ngay lập tức cười khi nghĩ về bít tết" Ai-chan ngăn tôi lại và nói.

"Đó là vì..." Tôi mỉm cười khi nghĩ về nó, nhưng tôi lập tức quay về thực tại "Đó mà là tài năng sao!?"

"Haha, đùa chút thôi. Nhưng chắc chắn Hazuki-chan, Onpu-chan, và tớ có thể ngay lập tức nghĩ ra 30 điều tốt về Doremi-chan."

Sau đó, một giọng nói quen thuộc vang lên bên cửa sổ "Momo cũng có thể!"

"Hmm?"

Chúng tôi quay ra và thấy một cái nón vàng quen thuộc

"Hmmmm?"

Ai-chan và tôi dụi mắt nhiều lần, cố nhìn đi nhìn lại để chắc chắn đây không phải là ảo giác. Một người đáng lẽ vẫn đang sống ở Mỹ, một người yêu thích đồ ngọt, một người đáng lẽ không nên xuất hiện ở đây, nhất là với trang phục phù thủy...

Đó là Asuka Momoko-chan.

"Hello, Doremi-chan, Ai-chan!"

Nhưng đây không phải là lúc cho điều đó! Và cậu ấy cũng đang bay trên cây chổi của mình!

Nếu các học sinh khác nhìn thấy thì sao?!

Ai-chan và tôi ngay lập tức túm lấy Momo-chan và bế cậu ấy vào phòng vệ sinh trước khi bị nhóm nữ sinh mới bước vào phát hiện

Safe!

Nhìn nhau, Ai-chan và tôi thở phào nhẹ nhõm

Dù gì, cũng thật ngạc nhiên khi Momo-chan người đáng lẽ đang ở Mỹ lại xuất hiện ở đây, hiện tại cậu ấy đang bị tay tôi và Ai-chan giữ chặt.

"Doremi-chan, Ai-chan, tớ không thở được!" Momo-chan kêu cứu.

Chúng tôi từ từ bỏ tay ra khỏi miệng và trừng mắt nhìn cậu ấy

"Shhhh—" Chúng tôi cùng lúc đưa tay lên môi Momo-chan để ra hiệu cậu ấy im lặng.

"Nếu họ phát hiện 3 người chung phòng thì sẽ rắc rối lắm" Ai-chan nói nhỏ.

"Đúng thật" Momo-chan thì thầm trả lời lại với nụ cười.

Sau đó, khi tiếng chuông buổi học bắt đầu, chúng tôi đành phải đợi mọi người rời đi hết

Sau khi xác nhận không còn ai, chúng tôi bước ra và hứa sẽ gặp nhau tại Mahou-dou sau giờ học. Đồng thời tôi cũng gửi mail cho Hazuki-chan và Onpu-chan rằng Momo-chan đã quay lại Nhật


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo