Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 2 tập 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày hôm sau, tôi nói ý tưởng làm khuôn bánh madeleine cho Miyamae-kun.

"Vậy để tớ hỏi chủ tịch câu lạc bộ cho, chắc chắn anh ấy sẽ biết nhiều hơn về thứ này" Sau đó chúng tôi đã sắp xếp để cùng nhau xuống phòng câu lạc bộ sau giờ học.

Chủ tịch câu lạc bộ khoa học là một sinh viên năm ba tên là Narita Akira, mặc dù cả Ai-chan và tôi đều không biết. Nên vào những lúc như thế này, thông tin của Shimakura Kaori-chan trở nên hữu ích.

"Narita Akira? Phải rồi—, anh ấy là một senpai đẹp trai, nhưng bị đồn là nỗi thất vọng."

Kaori-chan có rất nhiều thông tin về mọi người trong trường, nhưng chúng tôi cũng không nên quá tin những thông tin này.

"Ý cậu là sao ? Đẹp trai, nhưng là nỗi thất vọng?" Tôi hỏi.

"Ừm, là thế đó" Kaori-chan nói khi nhìn từ hành lang xuống sân trường, và ra hiệu cho Ai-chan và tôi cũng nhìn. "Anh ấy thường ở trong thư viện hoặc xuống sân đọc sách trong giờ nghỉ trưa. Nhìn kìa, bây giờ anh ấy đang ở đó, với Shidou-san."

Lần theo ngón tay của Kaori-chan, chúng tôi thấy Yuuna-chan và Narita-senpai đang đứng nói chuyện. Tôi thực sự không thể nhìn rõ, nhưng anh ấy đeo kính, và có dáng người mảnh khảnh, cao ráo.

"Hể? Tính ra đối với tớ thì anh chàng này cũng khá đẹp trai đó chứ. Nhưng tại sao lại thất vọng? " Ai-chan nhận xét.

"Xem ra bọn họ cũng là bạn tốt."

"Tớ nghe nói họ đã như vậy từ hồi tiểu học rồi. Vì nhà cả hai khá gần nhau và gia đình Shidou-san cũng là một cái xưởng nên cả hai có rất nhiều lý do để nói chuyện và đến thăm nhau... Nhưng không biết là đồ ngốc hay gì mà anh ấy lại không chú ý gì tới mối quan hệ này, nên mới bị đồn là nỗi thất vọng!" Kaori-chan kết thúc.

"Là sao? Tớ vẫn không hiểu" Ai-chan bối rối nói.

Kaori-chan có vẻ bị xúc phạm bởi vẻ mặt bối rối của chúng tôi. "Hai người là cố tình không hiểu hay ngốc thật vậy?" cô thở dài khi đưa ra lời giải thích với một cái nhìn bực tức.

Có vẻ như Narita-senpai là kiểu người sẽ không để ý tới những lời đồn, ngay cả khi anh ấy thường bị bắt gặp khi đang nói chuyện với một cô gái dễ thương như Yuuna-chan.

Sau đó chúng tôi hỏi liệu anh ấy có phải là kiểu "động vật ăn cỏ" không, nhưng Kaori-chan ngay lập tức phân loại cậu ấy là "Otaku".

"Những ngày nghỉ anh ấy thường tới Akihabara. Còn ở trường thì lại không nói gì khác ngoài robot, khoa học viễn tưởng và máy tính. Chắc chắn anh ấy là loại người không có hứng thú với con gái," Kaori-chan tuyên bố. Mặc dù trước đây cô đã tỏ ra bực tức, nhưng bây giờ dường như đang tận hưởng

Tôi không thể hiểu tại sao cô ấy lại phấn khích như vậy. Có lẽ là mẫu người của Kaori-chan chăng?

Sau giờ học, Ai-chan, Momo-chan và tôi, với tất cả những thông tin này, đi cùng Miyamae-kun đến phòng câu lạc bộ khoa học.

~~~~~

Câu lạc bộ khoa học thường tổ chức các hoạt động trong phòng thí nghiệm của trường. Giáo viên phụ trách đang chuẩn bị khi chúng tôi đi theo Miyamae-kun vào phòng thí nghiệm. Tôi đã bị sốc, vì nơi này trông lộn xộn hơn tôi tưởng tượng.

"Cẩn thận vấp phải dây điện trên sàn nhà," Narita-senpai nói khi mang ghế ra cho chúng tôi. Nhìn gần, anh ấy thực sự rất đẹp trai, không phải theo cách gầy gò, mà giống một người anh lớn tốt bụng hơn.

Momo-chan ngay lập tức đưa ra ý tưởng của mình về khuôn bánh madeleine, và cả giáo viên và Narita-senpai đều đồng ý rằng Yuuna-chan là người tốt nhất để giúp chúng tôi.

"Shidou-san làm mọi thứ nhanh và tốt, và thầy nghĩ con bé đã từng làm dụng cụ nấu ăn trước đây," giáo viên nói với chúng tôi.

"Phải rồi, nhân tiện Yuuna-san đang ở đây. Chúng ta mời cô ấy tham gia cùng chúng ta nhé?" Narita-senpai đề nghị.

Miyamae-kun và ba chúng tôi nhìn nhau, và sau đó hỏi liệu có đúng là Yuuna-chan không tự hào khi gia đình điều hành một nhà xưởng không? Hai người cười và nói với chúng tôi rằng đó không phải là sự thật.

Đầu tiên, có một vài người bạn cùng lớp sống gần Yuuna-chan, vì vậy họ sẽ đi ngang qua nhà cô ấy mỗi ngày, do đó không có cách nào có thể che giấu sự thật với họ. Giáo viên cũng chia sẻ rằng thầy rất háo hức để Yuuna-chan tham gia câu lạc bộ khoa học, vì nếu Yuuna-chan tham gia thì họ có thể đăng ký đại diện cho tỉnh ở Robocon

Trên thực tế, Narita-senpai cũng chủ động nói với Yuuna-chan về ý tưởng của Momo-chan. Bây giờ, tôi đã hiểu tại sao Yuuna-chan lại thấy cậu ấy là một tiền bối đáng tin cậy như vậy. Họ có thể là bạn thời thơ ấu, nhưng tôi vẫn ghen tị với mối quan hệ của họ. Điều này chắc hẳn rất khó khăn với Miyamae-kun, vì tôi chắc chắn rằng cậu ấy có hứng thú với Yuuna-chan. Nhưng tại thời điểm này, cá nhân tôi cảm thấy rằng Narita-senpai và Yuuna-chan phù hợp hơn, về cấp độ otaku.

Anh ấy chỉ hơn chúng tôi hai tuổi, nhưng thực sự có vẻ rất trưởng thành. Tôi tự hỏi liệu mình có trưởng thành như Narita-senpai không, khi tôi trở thành sinh viên năm ba

Trái ngược với cái nhìn thất vọng của Miyamae-kun, Momo-chan ngây ngất, biết rằng mọi thứ đang diễn ra rất tốt.

"Momo-chan, thật tuyệt. Bây giờ chúng ta đã tiến gần hơn một bước đến mục tiêu của mình rồi" Ai-chan nói.

"Đúng vậy! Tớ sẽ bắt đầu vẽ vài bức để chuyển cho Yuuna-chan vào ngày mai. Ồ, tớ cần mang những khuôn bánh madeleine đó về nhà để tham khảo tối nay. Oanh!" Momo-chan cổ vũ. Cô ấy hạnh phúc đến mức bạn sẽ nghĩ rằng khuôn bánh madeleine đã được hoàn thành. Tuy nhiên, động lực và năng lượng này là thế mạnh của Momo-chan.

Sau đó, mọi thứ tiến triển nhanh chóng. Ngày hôm sau sau giờ học, chúng tôi đưa Yuuna-chan đến MAHO-do, cậu ấy nhanh chóng thảo luận sôi nổi với Momo-chan.

~~~~~

"Dù sao thì, vì cậu đang ở đây, nên hãy ăn một ít madeleine nhé. Bọn tớ cũng có cupcake nữa đó" tôi nói với Yuuna-chan với vẻ lo lắng khi đặt bánh ngọt trước mặt cậu ấy.

"Xin lỗi vì đã kéo cậu đến cửa hàng trong thời điểm này" Hazuki-chan xin lỗi trong khi rót một ít trà và đặt nó lên bàn. Tất cả chúng tôi đều tập trung ở khu vực phòng khách bên cạnh nhà bếp.

"Chắc hẳn là khá sốc, đột nhiên có bạn cùng lớp yêu cầu cậu tạo ra một khuôn bánh madeleine. Tính cách của Momo-chan là thế đó" Ai-chan nói thêm.

Khi đến MAHO-do, chúng tôi không lãng phí thời gian và cho Yuuna-chan xem kích thước của lò nướng, cũng như một số mẫu khuôn bánh madeleine ban đầu.

"Bà chủ sẽ chi trả mọi chi phí nên cậu đừng lo" Momo-chan đảm bảo trong khi lên kéo Majorika vào phòng.

"Ta thường để công việc thiết kế bánh ngọt cho Momoko, nhưng cá nhân ta nghĩ một chiếc bánh madeleine hình trái tim cũng là ý hay đó chứ. Cô bé sẽ giúp chúng ta chứ?" Majorika hỏi.

Yuuna-chan cuối cùng cũng đã thư giãn một chút, cậu ấy trả lời "có" bằng một giọng nhỏ.

"Oanh—! Cảm ơn cậu, Yuuna-chan. Cậu cứ thưởng thức thoải mái, gì chứ bánh thì nhà tớ không thiếu!" Momo-chan cổ vũ.

"Cậu cũng có thể mang một ít madeleine về nhà đó" Ai-chan đề nghị.

"Đúng vậy. Hãy chia sẻ chúng với gia đình và các công nhân trong xưởng" tôi nói khi đặt vài chiếc bánh madeleine vào túi, bất chấp sự phản đối của Yuuna-chan.

"Yuuna-chan cũng thích lập trình đúng không? Tớ thường thấy cậu đọc những cuốn sách phức tạp trên máy tính," tôi vội vàng đổi chủ đề.

"Hả?! Cậu biết chuyện này sao?" Yuuna-chan hỏi, trông thực sự sốc và hoảng loạn.

"Thì tớ ngồi phía sau cậu mà, nên đôi lúc tớ sẽ nhìn thoáng qua. Tuy không hiểu nó nói gì nhưng nhìn cũng tuyệt lắm. Cậu rất giỏi máy tính, toán học và khoa học, cả làm việc thủ công nữa nhỉ?".

Khuôn mặt của Yuuna-chan đã đỏ bừng, và trông cô ấy thực sự khó chịu.

"Thật tuyệt vời. Tớ đã nghe Doremi-chan chia sẻ rất nhiều về cậu. Và tớ thực sự ghen tị với việc cậu có thể tạo ra bất cứ thứ gì chỉ bằng những mảnh kim loại đó" Hazuki-chan nói.

"Thật không thể tin được, đúng là không nên nhìn vẻ bề ngoài mà đánh giá được. Tớ nghĩ sẽ rất tốt nếu cậu gia nhập clb khoa học. Giáo viên và Miyamae-kun sẽ rất vui mừng đó" Ai-chan nói thêm.

"Tớ cũng nghĩ đó là một ý tưởng hay. Chắc chắn nó sáng lạng hơn việc trở thành quản lý câu lạc bộ bóng đá của Doremi-chan," Momo-chan trêu chọc.

"Cái gì? Thật là thô lỗ!" Tôi phàn nàn.

Yuuna-chan có vẻ bị choáng ngợp bởi trò đùa của chúng tôi, nhưng cậu ấy vẫn chấp nhận những chiếc bánh madeleine và khuôn. Sau đó chúng tôi vẫy tay tạm biệt khi cậu ấy rời MAHO-do.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo