Ojamajo Doremi 16 Naive: Chương 4 tập 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Màn đêm đã buông xuống khi chúng tôi gặp nhau. Trong bóng tối, những cái cây lớn bao quanh ngôi đền làm cho nơi này trở nên lớn và đáng sợ hơn. Chúng tôi đi lên con đường dẫn đến tòa nhà chính của ngôi đền.

"Shinshuu-kun, giọng nói phát ra từ đâu?" Tôi lo lắng hỏi trong khi căng tai, nhưng ngoài tiếng xào xạc của lá khô trong gió, tôi không nghe thấy gì bất thường. Tôi quay lại nhìn những người khác, nhưng dường như không ai nghe thấy điều gì kỳ lạ.

Chúng tôi đi qua cổng tori và lên một số bậc đá. Có một vài người xung quanh nơi này, có lẽ họ đến để cúng bái. Shinshuu-kun không đi theo chúng tôi, nhưng đã đi đến một khu vực phủ đầy sỏi bên cạnh cổng tori. Có một số bụi cây thấp được trồng xung quanh nó. Khu vực này có lẽ là sân của ngôi đền.

"Tớ không chắc, nhưng đó có thể tiếng của trẻ em. Có vẻ như họ đang tìm kiếm một cái gì đó, hoặc có điều gì đó gây rắc rối cho họ ... Nhưng đừng lo, bản chất chúng không ác độc" Shinshuu-kun giải thích với chúng tôi với một nụ cười. Dường như anh ta là người duy nhất có thể nghe thấy giọng nói.

"Vậy cậu có thể nghe thấy sao? Cậu có thể nhìn thấy chúng ở đâu không?" Onpu-chan hỏi.

Shinshuu-kun nhìn xung quanh trước khi trả lời. "Dường như chỉ có một. Tớ có thể cảm nhận nó di chuyển xung quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó, nhưng tớ không nghĩ thứ nó đang tìm kiếm đang ở đây. Tuy nhiên, vì ở đây rồi nên chắc nơi này phải có manh mối gì đó."

Những lời nói của anh ấy nghe thật khó hiểu đối với tôi.

"Nhưng cậu không thể nói chuyện với nó, đúng không? Sẽ thật tuyệt nếu chúng ta có thể giúp nó tìm kiếm" Hazuki-chan nói. Thật dễ dàng để thấy rằng cô ấy đang sợ hãi trong khi nắm chặt tay Momo-chan và Onpu-chan, nhưng lời nói đó đã nói lên sự dũng cảm và sẵn sàng giúp đỡ.

"Đúng vậy. Sẽ dễ dàng hơn nếu tất cả chúng ta có thể giúp tìm kiếm," Ai-chan hỗ trợ ngay lập tức.

"Tớ thích giúp đỡ những người gặp khó khăn," Momo-chan vui vẻ tuyên bố.

"Nó có lẽ là một cái gì đó rất nhỏ và khó tìm..." Onpu-chan trầm ngâm. Cô ấy và Momo-chan đang đứng bên cạnh Hazuki-chan, trông giống như những hoàng tử dũng cảm bảo vệ một công chúa.

"Chà, trời đã tối quá rồi. Chúng ta quay về thôi," Shinshuu-kun đề nghị khi cậu đưa cái nhìn cuối cùng quanh sân. Tôi tự hỏi liệu anh ta có thể nhìn thấy linh hồn trẻ em không, hay nó xuất hiện như một cái bóng mờ đối với anh ta.

Đi cùng chúng tôi, Shinshuu-kun bắt đầu đi về nhà.

"Ngày mai tớ sẽ lại đến và nói chuyện với vị linh mục trưởng. Có lẽ ông ấy sẽ biết gì đó. Dù gì thì hôm nay chúng ta cũng biết được đó không phải ma quỷ rồi mà, nên đừng lo nữa"anh ấy nói khi chúng tôi đi bộ.

Chà, nếu Shinshuu-kun nói rằng mọi thứ ổn thôi, mọi thứ có lẽ không nguy hiểm như tôi tưởng tượng. Nhưng sẽ thật tuyệt vời nếu chúng ta có thể tìm ra điều mà linh hồn đó đang tìm kiếm.

Tôi quyết định sẽ đợi thông tin của Shinshuu-kun vào ngày mai.

~~~~~

Tối hôm đó, mọi người trong gia đình tôi ăn ít hơn bình thường trong giờ ăn tối. Rõ ràng là mọi người đều đang để dành bụng cho chiếc bánh của Momo-chan.

"Ồ! Dễ thương quá—!" Pop thốt lên khi nhặt bảy viên kẹo cáo đỏ mà Momo-chan đã đặt trên chiếc bánh, một viên Lucky 7 tượng trưng, và xếp chúng ngay ngắn trên đĩa. Vâng, tất cả chúng đều rất dễ thương. Có vẻ như thật lãng phí khi ăn chúng.

"Những lát xoài lấp lánh, giống như vàng vậy", bố nói. Ông ấy thường không thích đồ ngọt, nhưng xin lỗi, bố không có tuổi với bánh ngọt của Momo-chan.

"Em có thể thấy một lớp trái cây bên dưới lớp kem, và đó tượng chưng cho mùa xuân sắp đến. Những lát xoài ở trên giống như một lời chúc thành công cho kỳ thi của em vậy", tôi giải thích.

"Điều này là hoàn hảo cho năm mới. Điều này thật tuyệt phải không, Pop? Mọi người thực sự rất quan tâm đến con", mẹ vui vẻ nói. Tất cả những món quà từ mọi người—bùa của Onpu-chan, bút chì của Ai-chan, huy hiệu của Hazuki-chan và bùa từ ngôi đền của Shinshuu-kun—cũng được xếp ngay ngắn trên bàn.

"Đúng vậy. Con rất hạnh phúc! Cảm ơn chị, Onee-chan. Em hứa sẽ học thật chăm chỉ", Pop thốt lên khi ôm tất cả những món quà một cách hạnh phúc.

"Em luôn chăm chỉ mà, nên sẽ ổn thôi. Chỉ cần mang theo tất cả những thứ này vào ngày thi, cứ như mọi người luôn bên cạnh cổ vũ em vậy"Tôi đảm bảo với cô ấy.

Tôi có thể cảm nhận được rằng Pop đang lo lắng cho các kỳ thi, vì vậy tôi hy vọng rằng những món quà sẽ cho em ấy một chút tự tin và sức mạnh để tiếp tục. Em ấy trông sẵn sàng khóc khi cầm những món quà, và tôi cũng cảm thấy mình rơi nước mắt.

"Nào, chúng ta cùng thưởng thức bánh của Momo-chan thôi. Mẹ chắc chắn nó sẽ khiến tất cả chúng ta đều xinh đẹp", mẹ thúc giục.

Mẹ, mẹ đang nói gì vậy?

"Có vẻ như con có rất nhiều bùa để đảm bảo thành công của mình, vậy nên bố đoán cả nhà nên bắt đầu tìm món quà để ăn mừng con đã vượt qua kỳ thi thôi" bố nói đùa.

Cùng với đó, chúng tôi cắt bánh và lấy mỗi lát một lát. Tôi muốn ăn nó từ từ và thưởng thức từng miếng, nhưng cuối cùng, tôi không thể không ngấu nghiến chiếc bánh. Đơn giản vì nó quá ngon.

Những chiếc bánh của Momo-chan luôn tuyệt vời như thế. Chúng không chỉ đẹp, mà khi ăn, chúng thường mang lại nụ cười cho mọi người. Đồ ngọt cũng được làm theo cách này, và mỗi miếng đều nói lên cảm xúc và trái tim.

Bởi vì điều này, món tráng miệng của Momo-chan được thưởng thức tốt nhất khi ăn với bạn bè và gia đình. Tất nhiên dù ăn một mình thì nó cũng là tuyệt phẩm, nhưng nếu ăn với gia đình, chúng có vị ngon hơn nhiều.

~~~~~

Những chiếc bánh mới cũng được bán hết rất nhanh vào ngày hôm sau. Momo-chan là thợ làm bánh chính, trong khi các cô gái chúng tôi, Majorika và Lala giúp dọn dẹp và trang trí bánh. Khi cửa hàng mở cửa, một số người trong chúng tôi sẽ ra sảnh để phục vụ khách hàng.

Có rất nhiều người đi lại xung quanh, và doanh số bán hàng tăng nhanh. Những chiếc bánh cupcake theo mùa thực sự phổ biến, và kẹo nướng cũng bán rất chạy. Có một số mặt hàng khác được bày bán, tất cả đều được Momo-chan làm một cách đáng yêu và tinh tế. Cô ấy đã nói về việc muốn tăng sự đa dạng của các mặt hàng, mặc dù cá nhân tôi nghĩ những món bánh hiện tại là đủ tốt rồi

Vào cuối ngày, chúng tôi đến nhà Shinshuu-kun. Tôi tự hỏi liệu vấn đề đã được giải quyết chưa, hay anh ta đã lượm lặt được một số thông tin mới. Onpu-chan không thể tham gia cùng chúng tôi hôm nay, nhưng cô ấy đã gửi cho chúng tôi một tin nhắn yêu cầu chúng tôi cập nhật thông tin cho cô ấy. Cô ấy có lẽ thực sự quan tâm đến toàn bộ vấn đề.

Khi chúng tôi đến gần chỗ của Shinshuu-kun, cậu ấy vội vã chào chúng tôi.

"Đã có một số tiến triển" hào hứng nói với chúng tôi.

Sáng nay, Shinshuu-kun đã đến đền thờ để gặp vị sư trưởng. Vị linh mục đã nói với anh ta rằng những đứa trẻ thường đến đền thờ để chơi đã ngừng đến gần đây, mặc dù đó là kỳ nghỉ đông. Rõ ràng, một số học sinh mẫu giáo và tiểu học sống gần đền thờ thường đến chơi trong sân của ngôi đền, nhưng gần đây họ đã không đến.

"Vì đây là một ngôi đền, nên bọn trẻ sẽ không được phép chơi quá gần tòa nhà chính. Nhưng khu vực cạnh cổng torii là một nơi tốt và an toàn cho bọn trẻ," Shinshuu-kun giải thích.

"Đúng vậy. Tớ nhớ đã nhìn thấy rào chắn xung quanh khu đó nên chắc chắn nơi đó rất an toàn" Hazuki-chan nhớ lại.

"Mẹ thường cho tớ chơi trong khuôn viên của ngôi đền gần nhà tôi khi còn nhỏ," tôi trầm ngâm.

"Có phải là do cậu quá nghịch ngợm nên để cậu chơi ngoài trời an toàn hơn không?" Momo-chan trêu chọc.

Chà, tôi đoán đó cũng là một cách...

"Vị linh mục cũng đã thực hiện một số cuộc điều tra, nhưng không có gì xảy ra. Không ai làm hư hại những cái cây linh thiêng, và cũng không ai chết xung quanh khu vực đó," Shinshuu-kun đưa chúng tôi trở lại chủ đề.

"Ngôi đền có diện tích khá rộng. Nên có lẽ cậu bé đó đã 'lỡ' ở gần đây? " Tôi đề nghị.

"Có thể là phá hoại...? Nếu là thật thì thực sự đáng buồn", Momo-chan nói thêm.

"Tớ không nghĩ vậy, vì ông ấy có thể nghe thấy giọng nói ngay cả khi ở trong tòa nhà chính. Dù sao thì, ông ấy cũng nói rằng ngôi đền sẽ luôn chào đón những đứa trẻ nếu chúng muốn quay lại và chơi," Shinshuu-kun nói.

"Điều đó thật tuyệt, vì không còn nhiều nơi an toàn cho trẻ em chơi trong những ngày này. Ông ấy nghe có vẻ là một người đàn ông tốt," Hazuki-chan nhận xét.

Tôi đồng ý với Hazuki-chan. Vị linh mục nghe có vẻ là một người tốt bụng, và tôi muốn giúp anh ta.

"Shinshuu-kun, chúng ta sẽ cố gắng thu thập thêm thông tin," tôi nói.

"Cảm ơn cậu, Harukaze-san."

Sau đó, chúng tôi vẫy tay tạm biệt và rời khỏi nhà Shinshuu-kun.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#ojamajo