[3]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hóa ra lũ trẻ ở đó, bao gồm cả Heine, phải tự đi làm để kiếm sống. Dĩ nhiên, chỉ những đứa lớn nhất thôi.

Bán diêm, bán hoa, chuyển hàng, phụ bếp... toàn là lao động tay chân cả.

Tôi hỏi có vất vả quá không, cậu ấy vẫn điềm nhiên bảo, quen rồi thì chẳng sao cả.

Cậu ấy nói vậy, nhưng tôi nghĩ chắc cậu ấy, cả những đứa trẻ kia nữa, chắc chắn phải mệt lắm.

Phải tự mình bươn trải, tích cóp từng đồng tiền khi mà vẫn còn nhỏ như vậy...

Mà, Heine cứ như là thủ lĩnh của lũ trẻ vậy, mọi việc đều do cậu ấy đốc thúc, nghe bọn trẻ bảo công việc của chúng cũng là cậu ấy kiếm cho, chỗ ở cũng là cậu ấy lo, người thu nhận đám nhóc cũng là cậu ấy nữa.

Cậu ấy trông thấp bé, lùn lùn vậy mà giỏi thật.

Không có cha mẹ, phải sống lang thang, vậy mà vẫn cố gắng chăm sóc nhiều trẻ con như vậy... cậu ấy thật sự, thật sự, thật sự rất đáng nể.

Heine quả đúng là người tốt mà.

Giá mà tôi được như cậu ấy...

Còn nữa, hơi khó tin một chút, nhưng hóa ra cậu ấy lại là người lớn nhất trong số đám trẻ. Hừm. Chẳng trách chúng nghe lời cậu ấy dữ vậy.

À, mà suýt quên, hôm nay tôi mới biết là Heine bằng tuổi mình đấy. Không thể tin nổi!

Mà... với cái chiều cao đó của cậu ấy thì... có lẽ lần sau nên mang chút sữa cho Heine thôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net