🌫2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Yuuta đang nghĩ gì đó?"

Trước cột mốc Gojo Satoru tự lực cánh sinh thoát khỏi Ngục Môn Cương, Okkotsu Yuuta kỳ thật thường xuyên mơ thấy ác mộng.

Giai đoạn này, cậu gánh trên vai áp lực nặng chưa từng có: thân là chú thuật sư đặc cấp duy nhất chấp hành nhiệm vụ, chạy đua với số lượng lời nguyền gia tăng theo cấp số nhân, phụ trách công tác hậu chiến sau khi biến cố Shibuya đột ngột hạ màn vì Gojo Satoru đã bị phong ấn kéo theo cả đám chú linh đặc cấp, cho đến cùng Fushiguro Megumi cáng đáng sự vụ của gia tộc Gojo...

Thiếu niên Okkotsu Yuuta như bị thúc "chín ép", buộc phải trưởng thành trước tuổi. Loại áp lực tinh thần này có chăng chỉ là một cơn đau tăng trưởng? Vẫn là một học sinh Cao chuyên, song cậu đã tiếp nhận một phần những [ràng buộc] thuộc về Gojo Satoru. Chú vật Ngục Môn Cương sau khi quan môn bị tròng lên 49 tầng cấm chế, đặt tại kho chú vật phong tỏa nghiêm ngặt. Okkotsu Yuuta là một trong số ít được phép ra vào nơi đây, hay nhìn từ góc độ khác, cậu là tầng cấm chế cuối cùng.

Tạm thời không có phương pháp phá vỡ Ngục Môn Cương, Gojo Satoru không rõ sống chết. Thượng tầng canh cánh về khả năng một ngày đẹp trời nào đó, vị chú thuật sư đặc cấp - mạnh nhất sẽ ngả ngớn đủng đỉnh xuất hiện như dĩ vãng. Theo sách cổ ghi chép, thời gian ngưng đọng bên trong Ngục Môn Cương, thành thử dù Gojo Satoru được thả ra, họ cũng không có cách nào xác định thời gian trải qua thực tế. Tình thế này biến bản thân Gojo Satoru thành một quả bom hẹn giờ, mà át chủ bài có thể "chống lại" Gojo Satoru của các lão, chỉ có học sinh của hắn, Okkotsu Yuuta.

Okkotsu Yuuta không buồn đếm xỉa việc bị xem như công cụ. Cậu có chán ghét cách mấy, thì yêu ghét của chú thuật sư cũng chẳng quan trọng gì, chẳng đáng bận tâm. Gojo Satoru hay Okkotsu Yuuta đều như nhau. Rốt cuộc cậu chỉ cần một cái cớ, một cơ hội trò chuyện cùng thầy. Dẫu hầu hết những ngày cậu trầm mặc lê bước đến tầng hầm, mỗi cuộc hội thoại đều bắt đầu và kết thúc trong tiếng gọi "Thầy Gojo..." khẽ như chưa từng vang lên.

Kho chú vật khô ráo đã trở thành nhà của Okkotsu Yuuta, theo một nghĩa khác.

Có lần nọ bị thương, cậu dùng phản chuyển thuật thức chữa trị bản thân, rồi tìm đến tầng hầm với tâm trạng kích động gần như mất kiểm soát. Bấy giờ đã qua độ ba tháng, trạng thái làm việc liên tục làm tinh thần cậu kiệt quệ bất nhẫn, thế nên mới bị chú thuật hệ tinh thần và ảo cảnh gây thương tích.

Trong lãnh địa ấy, cậu nhẩm một lượt số người mấy năm nay cậu đã giết, đếm một lượt số người mấy năm nay cậu đã cứu, tính một lượt số người mấy năm nay đã bỏ mạng vì cậu không thể cứu, không quên hư cấu một lượt những thảm kịch đã diễn ra ở Shibuya. Tóc mây nhuốm máu, mắt biếc vô thần.

Chỉ mới ba tháng mà thôi.

Giới chú thuật cho rằng cậu càng ngày càng giống Gojo Satoru. Guồng quay công tác không ngừng nghỉ khiến cậu đạt đến trạng thái phấn khích hoang đường, như thể cậu lại gần người nọ thêm chút nữa. Cậu làm công việc của Gojo Satoru, thể nghiệm cuộc đời của Gojo Satoru, dường như từ đây cậu bắt đầu lệch hướng, đâm đầu vào một ngõ cụt cực đoan khác. Đám xương khô trắng ởn trong vũng lầy đen đúa túm lấy chân cậu, nhưng cậu chỉ nhếch môi cười nhạt. Đằng nào thì cậu cũng không tính chạy trốn.

Hôm ấy chỉ đơn giản là một Okkotsu Yuuta khác thường cùng cơn bộc phát hiếm hoi. Tích tắc trông thấy những nhãn cầu nhắm nghiền, cậu bình tâm lại. Kết thúc một ngày dài, cậu ngồi lì tại kho chú vật, thức trắng đêm, còn Ngục Môn Cương từ đầu chí cuối không hề bố thí cho cậu dù chỉ một ánh mắt. Bầu không khí nơi đây lặng tờ, như đóng băng, tù đọng.

Okkotsu Yuuta nghĩ, cùng là đặc cấp, hẳn thầy là người có thể hiểu cậu nhất.

Đó là người ngay từ khi bắt đầu đã lôi cậu khỏi vực sâu, đã nói trúng tim đen, yếu điểm mà cậu vùi sâu trong tâm khảm. Ở cục diện hiện tại, có rất nhiều chuyện dù muốn cậu cũng không thể tâm sự với bạn bè, phần nhiều vì bảo hộ họ, và cũng vì không nỡ. Một lần nữa, nỗi cô độc nhấn chìm cậu, hiềm nỗi đã không còn ai có thể cứu rỗi cậu. Sau những buổi tụ họp cùng đồng bạn là khoảng lặng càng thêm giày vò bức bối.

Cậu dán mắt nhìn khối lập phương nho nhỏ. Nơi tầng hầm tù mù khuất bóng mặt trời, chỉ có ngọn nến rì rì cháy, mạng nhện đong đưa hắt bóng lên mặt bình phong tựa một đóa hoa kệch cỡm. Khi bốn bề vắng lặng cậu có thể thả lỏng bản thân, việc giữ tỉnh táo giúp cậu thoát khỏi cơn ác mộng luôn đeo bám.

Cậu không muốn đối mặt với Gojo Satoru trong giấc chiêm bao chằng chịt huyết sắc. Cậu, kẻ bện mộng cảnh, dường như cũng trở thành tên đao phủ vô năng. Vì thế cậu bắt đầu giảm bớt thời gian ngủ. Và được đà, mọi người xung quanh sẽ bảo cậu càng ngày càng giống Gojo Satoru. Nhưng cậu biết, cậu vĩnh viễn không phải là Gojo Satoru, cậu cũng vĩnh viễn không thể trở thành Gojo Satoru. Gojo Satoru cần đường, còn Okkotsu Yuuta thì cần chấp niệm. Đây là điểm khác biệt giữa họ.

Những lúc thôi nghĩ vẩn vơ cậu cũng sẽ đặt nghi vấn về nhận định đó. Người đời thật sự hiểu Gojo Satoru sao? Cậu ngờ vực. Thời gian cậu ở cùng Gojo Satoru không nhiều lắm, nhưng có lẽ là sự gắn kết bởi huyết thống, hoặc sự cộng hưởng bởi tần số chú thuật, đã

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC