Chương 5.1: Liệu tôi nên tiếp tục làm những điều mà tôi không thể?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ashita nhìn về phía Tsuyoi không chớp mắt, hai đồng tử giãn ra. Cô nhớ lại từng lời nói và cử chỉ của người đã giúp mình, tìm ra một cái cớ nào đó có thể nguyền rủa cậu, để thỏa mãn sự căm hận hiệp sĩ bên trong bản thân.

"Cậu...!" Ashita càng giận dữ hơn khi chẳng tìm nổi lý do. Bàn tay cô nắm lấy bờ vai nhỏ nhắn, nơi từng là mơ ước nhỏ nhoi.

Chợt Tsuyoi cất tiếng, giọng nói dõng dạc và rõ ràng, cắt ngang những suy nghĩ tiêu cực của Ashita. Cậu nhìn về phía cô với ánh mắt cứng rắn, gương mặt thể hiện sự nghiêm túc.

"Này Ashita, tôi muốn xin lỗi cậu vì đã không giúp được cậu." Nói rồi, Tsuyoi tiến lên về phía cô nàng. Bước chân đầy mạnh mẽ, cậu kiên quyết giúp đỡ người bạn này cho bằng được.

"Gì thế này?"

Ashita lùi lại vì bất ngờ, đôi môi bung ra, khóe miệng hướng xuống vì cảm thấy xấu hổ. Đáng lẽ cô phải nói lời cảm ơn đến chàng trai tốt bụng, chứ không phải nhận được lời xin lỗi.

"Tại sao chứ? Ngay cả khi cậu không làm gì sai, tại sao lại xin lỗi tôi chứ?"

Nhưng sự hận thù đã chiến thắng, Ashita nghiến răng, gương mặt đỏ như lửa bởi cơn giận, trút mọi thù oán lên chàng hiệp sĩ mà cô còn chưa quen.

"Cậu tính xin lỗi gì chứ? Đừng có làm ba cái trò giả tạo của lũ hiệp sĩ rác rưởi các người nữa! Lũ cặn bã các người chỉ biết làm cái trò khó hiểu này thôi sao?"

Nghe được những lời trên, đôi lông mày của Lakina nhíu lại. Cô giận dữ bước lên, sẵn sàng bảo vệ Tsuyoi khỏi những lời bẩn thỉu kia.

Nhưng Tsuyoi đã cản Lakina lại, cậu đưa cánh tay chắn ngang đường của cô nàng.

"Cậu hãy tránh sang một bên đi Lakina. Đây là trách nhiệm của tớ vì đã không giúp Ashita đến nơi đến chốn. Tớ phải làm gì đó để bù đắp cho những gì mình vẫn chưa thể làm."

Lakina bất ngờ trước hành động của Tsuyoi, mặc dù lo lắng nhưng vẫn muốn nhìn cậu chàng tự tin bước đi. Cô mỉm cười thầm, đầu khẽ gật, bước lùi lại để nhường lại cuộc chiến này cho người mình thương, nhưng vẫn đứng đủ khoảng cách để sẵn sàng giúp đỡ.

Tsuyoi tiếp tục bước lên, đôi mắt hướng thành về phía Ashita, gương mặt nghiêm túc và giận dữ.

Ánh nhìn và gương mặt của cậu chàng khiến tâm trí Ashita hỗn loạn, bàn tay cô vô thức siết chặt vai áo hơn vì căng thẳng.

"Điệu bộ đấy là sao chứ?"

"Cậu đã muốn nói chuyện với tớ. Vì vậy tớ sẽ nói chuyện với cậu. Đấy là điều cậu cần giúp đỡ, đúng không?" Tsuyoi trả lời.

"Vậy thì tôi muốn hỏi tại sao đám hiệp sĩ các cậu giúp được người khác chứ?"

"Là hiệp sĩ, tớ sẽ cố gắng giúp mọi người cho bằng được. Cho dù thất bại bao nhiêu lần, tớ cũng sẽ..."

Từ 'cố gắng' đã đánh trúng tim đen của Ashita, cô liền ngắt lời, không muốn nghe những lý lẽ trẻ con của cậu chàng.

"Cố gắng?! Cậu vừa nói về cố gắng sao?

"Phải Ashita, nếu cậu không từ bỏ..."

Không để Tsuyoi nói hết, Ashita nghiến răng, đôi mắt đẫm lệ. Cô hét lớn để những lời nói lọt qua tai của cậu học viên.

"Đừng có nói tào lao! Lũ hiệp sĩ các người hiểu gì về thứ gọi là cố gắng chứ? Tưởng là từ bỏ một thứ gì đó mình tài giỏi là dễ dàng sao? Các người cứ khuyên tôi là cố gắng, nhưng tôi nhận lại được là gì chứ?"

Tsuyoi ngỡ ngàng khi thấy Ashita bước đến. Nhưng vì trách nhiệm của hiệp sĩ, cậu đứng im chịu trận mặc cho cô nàng nắm lấy cổ áo.

Lakina định chạy đến giúp đỡ, nhưng nhận ra rằng Tsuyoi cố tình đứng yên, Ashita thì sắp thổ lộ gì đó. Cô biết mình không nên ngăn lại chuyện này, liền đứng lại quan sát.

Ashita đôi mắt đỏ ngầu, cố mở thật to để không khóc, song lại chẳng thể ngăn nổi những hai hàng nước mắt đã tràn ra, chảy qua đôi gò má. Cô quyết nói hết những lời nói ẩn sâu trong lòng.

"Nhìn đi, nhìn cho kỹ cánh tay phải này đi. Cậu thấy chứ? Chẳng có gì cả! Giống như những năm qua tôi tập đàn ghi-ta, có cái của nợ mà tôi tập được ấy! Tôi đã cố gắng rất nhiều, cố gắng chơi đàn ghi-ta bằng một tay trong tuyệt vọng như một con ngốc. Rồi mấy người chỉ nhìn vào và nói rằng tôi phải cố gắng hơn, như thể tôi ngồi lười biếng và chẳng làm gì cả. "

Tsuyoi đã hiểu ra được rằng bản thân không thể giúp cho Ashita, vì chính bản thân người giúp đã không muốn đưa tay ra cầu cứu, mãi kẹt lại giữa làn ranh ngăn cách giữa hai người. Cậu biết phải chính bản thân mình bước qua làn ranh này để nắm lấy bàn tay ấy.

Cậu chàng nắm lấy bàn tay của Ashita kéo về phía mình, cô nàng ngỡ ngàng suýt ngã ra. 

"Cậu..."

"Lắng nghe này, đừng nhắc đi nhắc lại những lời vô ích đấy nữa. Tớ biết là chơi đàn ghi-ta bằng một tay là bất khả thi rồi. Vì thế tớ mới đến để giúp cậu, cho dù cậu có hỏi hay không. Mà nếu cậu không muốn giúp thì tớ vẫn sẽ giúp cho bằng được."

Những câu nói của Tsuyoi khiến Ashita thấy được sự mù quáng của mình. Sự hận thù đã luôn dẫn cô đến với những cảm xúc tiêu cực. Nhưng bây giờ, đứng trước một Tsuyoi đang thật sự muốn giúp đỡ, Ashita thấy bản thân thật có lỗi khi trút sự hận thù lên một người tốt lành, có lẽ đây là lý do chẳng ai đến để giúp đỡ cô.

Nhận ra được điều đó, Ashita quỳ xuống trong vòng tay của Tsuyoi, nước mắt cứ thế tuôn ra ướt đẫm chiếc áo của cậu bạn. Cô cảm thấy thật tội lỗi khi đã mắng chửi Tsuyoi vô cớ. 

"... Tôi xin lỗi vì đã quá nóng giận. Tôi thề, nếu có thể chơi đàn ghi-ta bằng một tay, tôi đã trở thành nhạc sĩ rồi... Cố gắng để được có thể tốt hơn... đúng là lời dối trá từ lũ ngốc mà. Từng chút một, điều duy nhất thay đổi là những vết sẹo và tổn thương trong mình... các cậu bảo đây là cố gắng sao?"

Dù đã cố gắng nhưng Ashita không hoàn toàn bỏ được sự tiêu cực của bản thân. Thật khó để bỏ đi một suy nghĩ của vài năm chỉ trong vài giây nói chuyện ngắn ngủi.

Ngay lập tức, Lakina bước đến, tay đặt lên vai Ashita, như đang sẵn sàng đón nhân một phần gánh nặng. Cô nói với giọng dõng dạc để thể hiện sự nghiêm túc của bản thân.

"Tất nhiên là không. Bọn tôi sẽ không bao giờ bỏ cuộc."

"Hừ. Lũ phiền phức này, các người vẫn..."

Lakina không để cho Ashita nói hết những điều tiêu cực, vì như thế sẽ khiến tâm trí chìm trong bóng tối và đau thương. Cô liền cắt ngang lời để nói rõ lý lẽ, nhằm động viên cho người bạn đang cần giúp đỡ.

"Tất nhiên là tôi hiểu, cậu đã không vượt qua giới hạn, phải không Ashita. Chưa kể cánh tay cậu đã mất, như là chiếc cốc đã vỡ vậy, không thể chứa thêm nước. Nhưng sẽ ra sao nếu Ashita để cho Tsuyoi giúp đỡ nhỉ? Cậu ấy to khỏe thế này, chắc chắn sẽ vác được nhiều nước."

Tsuyoi ngơ ngác, chỉ tay về phía mình. Cậu vẫn không hiểu Lakina đang nói về ai, cho đến khi nhắc đến tên mình.

"Hả? Tớ  gánh nước á?..."

Tsuyoi không phải là người nói được làm được. Để chứng minh, cậu liền nhấc Lakina lên như nâng một cục bông gòn.

"Tất nhiên rồi, tớ có thể vác được cả mười Lakina, huống chi là vài xô nước. Một trăm xô nước luôn."

Lakina kéo tà áo dài trắng che đi phần nhạy cảm, má cô ửng hồng.

"Thả tôi xuống Tsuyoi!"

"Tớ xin lỗi, tớ không cố ý. Tớ chỉ muốn chứng minh mình không xạo thôi."

Thấy hành động đó, Ashita chỉ biết vung tay lên trán, lắc đầu ngao ngán.

"Thế giờ hai người có giúp tôi không? hay là ở đó làm trò hề vậy?"

Tsuyoi đưa Lakina xuống đất. Cậu đặt tay lên trước ngực giống như một hiệp sĩ rồi nghiêm túc trả lời.

"Với danh dự của một hiệp sĩ. Tớ sẽ..."

Không để cậu học viên nói hết, Ashita liền đặt chạm vào bàn tay đặt trên ngực của Tsuyoi. Cô tạch lưỡi, đôi mày nhíu lại.

"Đừng có dùng cái danh dự hiệp sĩ đó. Tôi cần chính con người cậu giúp."

Tsuyoi gãi đầu, nhưng rồi cậu liền nắm lấy bàn tay của Ashita và đặt lên trước ngực mình.

"Vậy thì tớ thề với danh dự của Tsuyoi. Tớ sẽ giúp cậu có thể chơi đàn trở lại."

Lakina đặt tay lên vai của cậu bạn, miệng mỉm cười nhẹ nhàng.

"Tôi cũng sẽ giúp."

Ashita quay mặt sang hướng khác, đầu hơi cúi xuống, cảm thấy xấu hổ vì những gì bản thân đã làm.

"Này Tsuyoi, cậu có giận tôi sau những gì tôi đã làm không?"

"Không sao, cậu đã cho tớ cơ hội giúp đỡ cậu. Tớ sẽ cho cậu cơ hội xin lỗi tớ. thế là huề."

Ashita mỉm cười trước câu nói ngây ngô của Tsuyoi, thêm cả tông giọng khá trẻ con khiến lời nói của cậu học viên trông như đang đùa. Cô đấm nhẹ vào vai của cậu chàng, giọng nói nhẹ hẳn đi.

"Tên ngốc này. Cậu làm tôi cười đấy."

Cậu chàng gãi đầu lo lắng.

"Ơ! Tớ đã làm gì đó sai sao? Làm ơn nói cho tớ biết đi. Tớ đã làm gì đó ngu ngốc à?"

Ashita nheo mắt, đôi môi nhẹ bung ra. Phải mất một vài giây, cô mới hiểu cậu chàng ngốc này đang nghĩ bản thân bị chê. Cô gái nhắm mắt lắc đầu.

"Không phải thế!" Cô thở dài một tiếng rồi quay sang giải thích cho cậu chàng. "Tôi chỉ đang trêu cậu tí thôi chứ không phải chê đâu."

"Cậu không chê tớ đúng không?"

"Ừ..."

Ashita quay sang hướng khác lấy tay xoa trán một lúc rồi quay về phía cậu chàng tiếp tục nói.

"Mà thật sự đấy, nhìn cái mặt ngốc của cậu như khiến mọi sự tiêu cực trong tôi mất đi vậy. Hèn gì cứ để cho cậu giúp miết."

"À... ờm... ờ thì... cảm ơn nhé!"

Tsuyoi dù không phân biệt đó là lời khen hay chê. Song cậu nghĩ rằng giúp người khác giảm đi sự tiêu cực là điều tốt, vì thế cậu nở một nụ cười trên mặt và gửi lời cảm ơn đến Ashita.

Đột nhiên Lakina lao vào đẩy hai người khiến họ lùi ra xa. Mặc dù cảm thấy khó chịu, nhưng vì sự thanh lịch của bản thân nên cô không để lộ gương mặt cau có.

"Được rồi, không có ngốc nghê ngốc nghếch gì nữa. Quay lại kế hoạch nào. Mấu chốt là cậu không thể chơi đàn bằng một tay đúng không?"

"Ừm, đúng thế. Dù tôi đã luyện tập từ rất lâu." Ashita đáp.

Một ý tưởng liền nảy ra trong đầu Tsuyoi. Cậu ta đập vào lòng bàn tay và nói.

"Phải rồi, thế thì chúng ta có thể đặt mua một cánh tay máy từ Aslat, vương quốc công nghệ ấy."

Ashita lắc đầu, lông mày nhíu lại, đôi mắt trừng lên.

"Đừng có nhắc đến vương quốc mọt sách đó. Đám khoa học vô cảm đó..."

Chợt thấy gương mặt sửng sốt của Tsuyoi. Lo rằng bản thân lại thốt ra những điều tiêu cực, cô lặng lẽ quay sang nơi khác.

"Xin lỗi... tôi hơi quá khích. Sự thật là tôi đã từng nhờ nơi đó giúp nhưng họ chỉ đồng ý giúp nếu tôi là hiệp sĩ tham gia chiến đấu... nên là..."

Ashita chợt dừng lại, đôi mắt lấp lánh bởi những giọt nước mắt đang bị kìm. Như có gì đó nghẹn lại trong cổ họng khiến cô không thể nói tiếp.

Lakina xoa vai của Ashita, an ủi người bạn của mình. Cô nhẹ nhàng nói.

"Không sao đâu, nếu cậu không muốn nói thì không cần thiết. Điều quan trọng bây giờ là nghĩ cách chế tạo được cánh tay máy đã."

"Nhưng công nghệ của Toran vẫn chưa đủ mạnh để tạo ra một cánh tay máy hoạt động theo suy nghĩ."

"Cần gì công nghệ của Aslat? Ý tưởng và cách làm mới là thứ ta cần. Mà chẳng phải cậu đã có được rồi sao?"

"Ý tưởng và cách làm? Có phải cậu đang nói đến..."

Lakina nháy mắt và nở một nụ cười tự tin. Với một gợi ý đơn giản, cô lại đem tia hy vọng đến mọi người.

Không cần nói thêm, Ashita đã hiểu ra bản thân cần làm gì.

"Đi theo tôi!"

Nói rồi, cô chạy theo hướng hoàng hôn, nơi vẫn còn những tia sáng cam vàng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối. Cuối cùng, cô gái ghi-ta nhận ra sự cố gắng của bản thân đã được bù đắp.

"Này, cậu chạy đi đâu vậy?" Tsuyoi hỏi.

"Đến nơi tôi tôi đã phá tan sự cố gắng của mình." Ashita vừa nói vừa chạy, âm thanh xa dần.

Lakina đặt hai tay về phía trước, nhẹ nhàng bước đến bên Tsuyoi. Cô quay sang cậu và nở một nụ cười.

"Đi thôi nào, có một người cần cậu giúp đấy. Chàng hiệp sĩ."

"Phải rồi, đi thôi nào."

=====================================================

For-true-ending

Đăng tại Wattpad

15/10/2023

1 giờ 57 phút


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net