Chương 22: Cảm xúc riêng của mỗi người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên cạnh đó, tại khu nhà cũ.

Để chuẩn bị cho trận chiến sắp tới thì áo mưa, vũ khí, thực phẩm và nhiều thứ linh tinh khác ra cũng đủ để khiển Touru bận đến không còn thời gian để thở nữa, suy nghĩ như vậy là đúng, nhưng đây chỉ là suy nghĩ của hầu hết mọi người mà thôi.

Vì thực tại chẳng bao giờ giống với suy nghĩ của chúng ta tuyệt đối cả...

Trong căn phòng trống đó, đôi trai gái trẻ khoác lên mình sức sống mãnh liệt của tuổi trẻ và ham muốn, dù chỉ là một suy nghĩ thoáng qua đi chăng nữa thì bất kì ai cũng có thể hình dung ra được hình ảnh đôi trai gái cùng nhau kết tinh lên tình cảm của mình trong một căn phòng chẳng có ai.

Kết hợp với bầu không khí không được thoải mái xung quanh vô tình được tạo nên bởi chính đôi trai gái kia, khiến cho cậu trai kia và cô gái kia vô tình rơi vào ngõ cụt không biết nói gì.

Touru dán mông vào ghế, ấp a ấp úng muốn nói gì đó rồi lại im lặng, liếc nhìn Shiori một cái rồi lại quay lên nhìn trần nhà, thật là...

Thế nhưng cô gái của chúng ta cũng chẳng tốt lành hơn là mấy, vì tách ra đã lâu cộng với độ trưởng thành không ngờ tới của Touru mấy ngày qua, khiến cô không biết bắt đầu câu chuyện như thế nào.

Hơn cả thế mỗi khi cô muốn mở miệng thì vẻ xấu hổ khi trước của cô lại tức tốc xuất hiện, như nó muốn thử thách cô điều gì đó thì phải...

'Rồi thì... giờ làm sao đây? Mình luôn là người tiếp cận trước nhưng lần này làm sao mình có thể chứ!? Xấu hổ chết đi được mà... làm ra vẻ mặt như thế... aaaa!!! Mình phải làm sao mới được đây!?'

Song, mặc dù hoảng loạn nhưng Shiori vẫn đang cố tỏ ra là mình ổn, hay poker face vào lúc không cần thiết...

'Shi-chan đang thử thách mình đây mà... cũng phải thôi, dù gì thì cô ấy cũng là con gái mà... người chủ động đáng ra phải là mình mới phải, arg...!! cố lên nào Koyama Touru, mầy làm được mà.'

Trái ngược hoàn toàn với poker face của Shiori, Touru trưng ra vẻ mặt khó tả gần như mọi suy nghĩ của cậu đều hiện rõ trên nét mặt lúc này.

Dù sao thì đã quyết định thay đổi bản thân rồi thì phải can đảm hơn hẳn mọi người, lấy quyết tâm như thế, Touru kích lên tinh thần hít một hơi thật sâu quay sang Shiori và lên tiếng.

"Anou..." x2

Có lẽ hai người đều cùng chung ý nghĩ sẽ lên tiếng, bất ngờ đồng thanh lại một lần nữa khiến cho mọi thứ khó xử thêm...

Touru lẫn Shiori vì sự đồng thành bất ngờ, một lần nữa bị ép buộc quay lại tình trạng như cũ.

'Gì thế chứ!? nếu đã chịu lên tiếng rồi thì nói luôn đi chứ To-kun ngốc.'

Cục tức bên trong Shiori được nén lại trong phút chốc rồi giải phóng, cô hít một hơi thật sâu rồi lớn tiếng nói.

"AA...!! To-kun đã quyết định thay đổi bản thân rồi thì ít ra cũng nên lên tiếng trước đi chứ, dù sao thì cậu cũng là con trai mà."

"G-gì chứ hả? Tớ biết nói gì mới được đây? cậu đột nhiên biến mất không nói trước tiến nào, rồi lại đột nhiên xuất hiện như không có gì, cậu có biết là tớ lo lắm không hả?"

"Cậu nói như tớ không lo cho cậu vậy đấy, tớ mới là người lo cho cậu nhất đấy biết không? cậu vô dụng. "Arg...!!" không làm nên được gì "GAA...!!" hơn hết nữa là cậu cũng không có khả năng vận động thì làm sao tớ không lo cho được hả!? "GRAAA..!!""

Mỗi lời nói như một lưỡi dao sắc lẹm đâm thẳng vào tim, đánh gục tinh thần lẫn thể xác khiến Touru phải đổ gục xuống bàn, Touru không thể chối bỏ được bất cứ điều gì vì chúng đều là sự thật...

Sau cái run người giận giữ, Touru quyết định đáp trả lại Shiori.

"Còn Shiori-chan thì sao? Cậu luôn đặt bản thân sau người khác, cũng vì thế mà cậu luôn chịu thiệt hơn tất cả mọi người, cậu có biết là đã bao lần tớ muốn cậu suy nghĩ cho bản thân một chút đi rồi không? Tớ không biết là cậu có bị ngốc không nữa, Hơn nữa khi mọi thứ xảy ra như thế này, thì tớ lại còn lo hơn nữa là, cậu sẽ quên luôn bản thân vì người khác thêm lần nữa mất." – Touru to tiếng nói

"Ư... To-kun là đồ ngốc mà."

Đôi mi ứ ra nước mắt, Shiori một mạch đứng lên và lao ra khỏi khu bếp và chạy ra khỏi cửa trong sự bất ngờ của Touru.

"Hà... khóc đúng là gian lận mà!!"

Thờ dài một cái Touru ngay lập tức đuổi theo mà không suy nghĩ gì thêm.

"Thật là... có lẽ mình hơi quá lời một chút thì phải..."

Chạy thẳng ra ngoài, hướng thẳng đến cánh cửa đang mở toang tại đó. Cũng không lâu để Touru có thể bắt kịp được Shiori, người đang đứng như trời trồng trước cửa không xa.

"Này Shiori-chan tớ... có chuyện gì sao?"

Shiori ngước mặt lên trời cùng với vẻ mặt biến sắc đến bất thường, thấy thế Touru cũng vội nhìn lên và ngay lập tức hốt hoảng trước những gì mình nhìn thấy.

"B-bầu rời... biến đổi sao!?"

Bầu trời đã có bước thay đổi lớn, không còn là mây mưa đen kịt như thường ngày nữa, giờ chỉ còn lại lượng mây giông còn khủng khiếp hơn những đám mây mưa bình thường kia gấp mấy lần.

Ngay trên sân trường của khu 1 và khu 3 thình lình xuất hiện mắt bão, nhưng bên trên khu 2 lại là một thứ còn khủng khiếp hơn mắt bão, giông tố kết hợp với mắt bão tạo thành lốc xoáy, nhưng ẩn bên trong nó là hình bóng một sinh vật nào đó ánh lên đôi mắt đỏ vô cùng đáng sợ.

Gợi cho bất kì ánh nhìn nào đó vô cùng chạm vào thứ đó phải cảm thấy ghê rợn đến rùng mình.

"TRÁNH RA MAU SHI-CHAN!!"

Phóng nhanh lại khi thấy tình hình biến động thất thường, ngay sau tiếng thét đó, bầu trời bất ngờ đổ xuống cột nước khổng lồ đánh thẳng vào chỗ Shiori mà đánh.

Dồn hết sức lực vào đôi chân kém cỏi này, Touru một mạch lao thẳng vào Shiori đẩy cô ra khỏi tầm ảnh hưởng của cột nước.

Cũng vì thế cột nước khổng lồ không ngần ngại nuốt chửng lấy Touru, trước đôi mắt mở toang trong bất ngờ của Shiori.

"AAAAAARRRRRRRRR!!!!!"

Bị cột nước đánh trúng, Touru lập tức hiểu ra thứ áp lực nước của sự vô lí này nguy hiểm đến mức nào.

Bị áp lực nước ép cho thịt nát xương tan, Touru kêu gào lên vì cơn đau thấu cả đất trời mà cả đời bản thân chưa từng nếm trải bao giờ.

Đau quá, thứ gì thế này? Làm sao có thể? Không!! Ta nhất định phải sống!! Vì bản thân chưa thể chết một cách nhảm nhí thế này được.Vì mình vẫn còn chưa nói với Shiori-chan điều đó.

Thét lên trong tâm trí, kêu gào ngoài thể xác, dùng cánh tay đau đơn gần như chẳng thể cử động nổi tạo ra vật thể có thể cứu sống cậu trong tình cảnh này.

"TO-KUN!!"

Những giọt nước mắt đẫm lệ hòa quyện với nước mưa như chẳng thể phân biệt được nữa, nhưng cảm xúc đó không phải là giả, cũng chẳng thể lẫn vào đâu được nữa.

Mọi cảm xúc đều hiện rõ trên nét mặt đó, cảm xúc đó như thôi thúc Touru phải cố gắng mà sống, động lực giúp cậu vật lộn với cột nước khổng lồ kia.

'Tưởng tượng đi, tưởng tượng đến thứ mầy cho là cứng nhất, hình thái của nó, mọi thứ mầy có đặt vào nó, sau đó hãy hô to lên rằng...'

"TỚ THÍCH CẬU SHI-CHAN!!"

"Hể..?"

Cánh tay phát sáng nay lại sáng hơn nữa đến mức lấy đi tầm nhìn của toàn bộ mọi thứ xung quanh, thình lình trong cột nước đó, một mái vòm vững chắc được tạo hình từ thứ kim loại không tồn tại trong thế giới này, thứ kim loại chỉ có trong trí tưởng tượng hay từ một thế giới khác được chính sáng tạo của Touru tạo thành và cứu mạng cậu.

Không kiềm lại cảm xúc hơn nữa, Shiori một mạch lao đến ôm chầm lấy Touru đang trong tình trạng không thể tệ hơn được nữa cùng hai dòng lệ không ngừng ùa ra như thác.

"Đồ ngốc này... sao cậu lại có thể liều mạng như thế chứ...? t-t...ớ cứ... nghĩ là cậu đã ghét tớ rồi cơ..."

Mặc dù không còn sức lực nào nữa, tai nghe cũng chẳng được rõ ràng cho mấy, nhưng, từng lời, từng chữ, từng cảm xúc, từng nét mặt của Shiori đều được Touru nhìn thấy và lắng nghe rất kỹ...

Vì là lắng nghe, vì là nhìn rõ... dù trong tình cảnh thế nào Touru cũng phải ngạc nhiên trước Shiori bây giờ, cậu hờ hởi, cậu mệt mỏi, dồn sức cố nhất thân thể cậu lên nhưng không được.

Touru cuối cùng cũng chỉ có thể dùng miệng để nói mà thôi, với chất giọng rất nhỏ Touru lên tiếng.

"L..làm gì có chuyện đó cơ chứ...ngốc à..."

Nụ cười nhẹ, nhẹ nhàng xuất hiện trên vẻ mặt tái xanh không còn tí sức lực nào của Touru, nhưng nó cũng làm Shiori yên tâm đi phần nào hay tạm ổn định lại được cảm xúc.

Nhẹ nhàng đưa cánh tay đang run lẩy bẩy vì cơn đau thấu trời vào đôi má ửng hồng của Shiori, Touru tiếp tục nói cùng tông giọng nhỏ dần.

"Thật ra... tớ... t-hật sự... thích... cậu đấy... S-chan..."

Gần như chẳng còn tí sức lực nào để tiếp tục nói nữa, Touru đã đạt đến giới hạn của cậu và cuối cùng đã ngất đi lúc nào không hay.

Trong tình trạng nữa mê nữa tỉnh đó, cảm xúc vô tình thốt ra đó khiến Shiori phải tròn mắt lên vì ngạc nhiên cùng cú sốc đập thẳng vào tâm trí, đôi má cô đỏ ửng lên đến mức cà chua còn phải chịu thua.

Chưa kịp ổn định lại cảm xúc thì thứ cảm xúc khác lại đến thì làm sao mà chịu nổi cơ chứ, nhưng nhìn vào Touru đang thoải mái thiếp đi trên đùi thế này cũng khiến cho bản thân Shiori an tâm đôi chút.

"Đúng là gian lận mà... cậu cứ thiếp đi như thế thì làm sao tớ có thể trả lời được đây."

Nở ra cụ cười thật tươi tựa như đóa hoa vừa mới chớm nở, cùng cảm xúc lẫn lộn, nhưng lại vô cùng ấm áp, Shiori từ tốn khom người xuống gần gương mặt của Touru và nhẹ nhàng nói.

"Tớ cũng thích cậu To-kun."

Đôi môi đó đã nhẹ nhàng hôn lấy bờ môi của Touru một cách đầy hạnh phúc, tuy nhẹ nhàng và ấm áp là thế, nhưng con tim này lại không ngừng đập mạnh, như thể nó muốn thoát khỏi nơi tù tùng của chính mình vậy.

Rời khỏi bờ môi của Touru với vẻ mặt hạnh phúc và đôi má đỏ ửng, Shiori nhẹ nhàng đặt ngón tay vào môi như muốn xác nhận điều gì đó rồi cô thở ra một cái nhẹ.

"Thật sự không công bằng lắm nhỉ... nhưng... có lẽ cậu sẽ không biết gì đâu nhỉ."

Nghỉ ngơi một lúc, Shiori vác Touru lên vai và từ tốn đưa Touru vào trong, tạm gác đi chuyện bầu trời thay đổi.

***

Quay lại khu vực phía bắc, sau khi Shiro và Shouko giải quyết xong sinh vật kì lạ hình thái thỏ, họ đã quyết định tạm nghỉ ở một góc của phế tích vừa tránh mưa vừa xem lại tình hình.

Nhưng có vẻ như tâm trạng Shiro hiện tại không được tốt cho lắm, đến cả Shouko còn có thể nhận ra được điều đó chỉ bằng cái nhìn đơn giản như bình thường.

"Này... Shiro-kun, trông cậu thảm hại quả nhỉ."

"Ha ha... hội trưởng-sama quả nhiên không có chút nhân từ gì nhỉ."

"Hiển nhiên rồi, chuyện Shiro-kun không giống như thường ngày từ sớm tôi đã ngờ ngợ ra rồi, nhưng không ngờ là lại đến mức này, cách chiến đấu của cậu cũng thay đổi nữa, rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra với cậu thế hả Shiro-kun?"

Thẳng thừng nhìn thẳng vào mắt Shiro mà nói, Shouko không hề giấu đi bất kì ý định muốn giúp đỡ Shiro trên vẻ mặt đầy quyết tâm đó.

'Lần này tôi nhất định sẽ giúp được cậu ấy, dù nó có khó đến đâu đi chăng nữa thì tôi nhất định cũng sẽ giúp cho Shiro-kun vượt qua được khó khắn của mình.'

Nhất định sẽ không để người bạn quý giá hay người đồng đội quan trọng trở nên như bản thân khi trước đó chính là quyết tâm của Shouko lúc này.

Nhìn thẳng vào mắt Shouko, Shiro có thể hiểu được ý định của Shouko là gì.

Định giúp mình sao? bản thân tôi thảm hại đến thế à...? ha ha.. đúng là thảm hại đến mức khốn nạn mà.

Shiro không làm gì rồi dùng tay đấm vào má chính mình, như muốn tự đánh thức chính mình rồi tự kích lên tinh thần của bản thân vậy.

'Để cho hội trưởng-sama lo lắng thế này thì quả là không đúng rồi.'

Chứng kiến hành đồng động kì lạ của Shiro, Shouko bất ngờ đến mức trợn tròn đôi mắt và đứng hình một lúc rồi mới hoàn hồn lại.

"Shiro-kun? Cậu làm cái gì thế? Không sao chứ?"

"Ha ha... hoàn toàn ổn, ok 100% đấy. Dù sao thì cũng xin lỗi vì đã khiến hội trưởng-sama phải lo lắng thế này."

"Cậu không sao là tốt rồi, nhưng... Shiro-kun vẫn không có ý định sẽ kể cho tôi giấc mơ ban sáng đã khiến cậu thay đổi nhiều đến thế này sao?"

"Hể... không ngờ là hội trưởng-sama vẫn còn nhớ đấy."

"Đương nhiên rồi, làm sao tôi có thể quên được những gì mà kouhai đáng yêu đây đã nói được cơ chứ fu fu~"

"Kouhai đáng yêu à... không biết nên vui hay nên buồn đây nữa, dù sao thì chúng ta cũng chẳng thể ở mãi tại đây được. Bầu trời đã thay đôi rất nhiều rồi đấy."

"Hể?"

Shiro bất ngờ đứng lên ngay sau câu nói kì lạ của cậu, bầu trời thay đổi? Như nghĩa của nó, nhìn vào nó Shouko đã bị sốc và đứng hình trong giây lát vì sự thay đổi không ngờ đến.

"Có vẻ như khi chúng ta đến đây, thì cuối cùng thử thách lần này cũng chịu trở nên nghiêm túc hơn rồi. Giờ thì đi thôi chứ hội trưởng-sama đáng kính của tôi."

Nhẹ nhàng đưa tay về trước như có ý mời Shouko một cách vô cùng thanh linh, điều này...

'Không ổn!? Cực kì không ổn, mặc dù nó lạ thiệt nhưng sao mình lại vui thế này cơ chứ? Không không phải kiềm chế lại, phải thanh lịch, phải trưởng thành. Dù gì thì mình cụng là senpai cơ mà.'

"Đ-được rồi đi thôi."

Shouko hờ hửng đứng lên và vượt mặt Shiro, cô đã quyết định bơ đẹp Shiro thì phải.

Nhưng cô có cố giâu đến đâu đi nữa thì cũng không thể giấu được vẻ bối rối hiện rõ trên nét mặt bản thân hiện tại được.

"Hửm... thú vị đấy chứ."

Nói xong, Shiro vội bắt kịp Shouko và cả hai cùng quay lại khu nhà cũ cùng mớ ảnh đã chụp được.

***

"Hô hô~ không ngờ đấy bốn mắt-kun, xả thân bảo vệ người yêu thế này, ừm ừm, bốn mắt-kun cuối cùng cũng đã trưởng thành rồi."

"Đúng đúng, bốn mắt-kun đã thay đổi rồi, không còn là cậu bé nhút nhát như trước kia nữa rồi."

Sau khi quay lại Shiro và Shouko phải bất ngờ trước tình trạng của Touru hiện tại.

Nằm bất lực trên giường bệnh, nhưng ít ra ý thức của cậu ta đã trở lại thì cũng may mắn lắm rồi.

"Hà... tớ quá mệt mỏi trước những lời nói đùa của các cậu mất rồi, nếu có thể thì làm ơn dừng lại đi.

Touru vừa thở dài vừa nói.

"Ha ha cậu nói gì vậy chứ, nào là xả thân bảo vệ người con gái mình yêu, nào là tỏ tình trong lúc cận kề cái chết, ôi~ đúng là một đấng nam nhi đáng để tung hô mà."

"Đúng đúng, là một thiếu nữ giống Shiori, tôi cũng có thể hiểu được vì sao Shiori lại bị cậu ghi điểm như thế."

"Ư... làm ơn thôi đi mà..."

"Tớ xin lỗi cậu To-kun. Các cậu ấy ép tớ nên..."

Với chất giọng gần như không thể lớn nổi, Touru xấu hổ quay ngoắt đi trên giường bệnh trước sự thỏa mãn của hai kẻ trêu chọc cách đó không xa.

Riêng chỉ có Shiori là có cảm giác có lỗi vì đã nói ra mọi thứ, hay phải nói là cô không cố tình mà chỉ gián tiếp nói ra qua nét mặt bên ngoài mà thôi, hiển nhiên phần mà cô đã làm sau khi Touru ngất đi vẫn là một bí mật chỉ mình cô biết.

"Ha ha, vui vẻ thế đủ rồi, quay lại chuyện chính thôi nhỉ."

"Nếu Shiro-kun đã nói thế, vậy thì về những thứ mà chúng tôi đã thu được tại phế tích thì đây."

Shouko lấy ra những tấm hình đã được rửa sau khi trở về ra cho cả nhóm xem.

Chỉ riêng Shiro là không có phản ứng gì đặc biệt vì cậu đã thấy trước đó rồi, riêng Shouko và Touru thì lại có chút ngạc nhiên.

"Này To-kun đừng ép mình ngồi dậy như thế chứ, với cơ thể như thế thì cậu không thể di chuyển được đâu."

"Ha ha... rất tiếc nhưng đúng thật là vậy..."

"Nếu mệt thì cứ nằm đó xem cùng quý cô quan trọng-san của cậu đi."

"Ai là quý cô quan trọng hả!?" x2

"Ô đồng thanh quá nhỉ."

Shiro cười phá lên thích thú trong sự khổ sở của đôi trai gái.

"Kohum... vậy mấy cậu có thấy những cột đá này có gì đặc biệt không?"

Hắng giọng một cái chen ngang, Shouko tiếp tục nói.

"Về những cột đá này thì... liệu chúng có liên quan gì đến thời tiết bất thường như hiện tại không?" – Shiori.

"Tôi nghĩ là không đâu, nếu nói về nguyên nhân tốt nhất cho tất cả tình hình hiện tại, thì không phải là thứ bí ẩn xuất hiện trong cơn lốc khổng lồ trên đầu mới là hợp lí hơn sao?" – Shiro.

"Uhm cậu nói cũng đúng, thứ đó có thể là nguyên nhân thật." – Shiori.

"Hơn nữa qua hai thử thách lần trước thì có lẽ thứ đó có thể là boss của thử thách này cũng không chừng, nhưng đến được đó hay không mới là vấn đề." – Shiro.

"Chưa kể sinh vật bí ẩn đó có thật sự tồn tại ở đó nữa hay không, cũng là một vấn đề cần phải xác minh." – Shouko.

"Ý hội trưởng-sama là sao?"

Cả nhóm nhìn Shouko trong vẻ thắc mắc, song, Shouko lại chẳng có chút gì lúng túng rồi bình tĩnh nói.

"Thứ nhất, thứ đó chưa bao xuất hiện từ khi thử thách bắt đầu, thứ hai thứ đó cũng chỉ vừa xuất hiện nhưng nó cũng không làm gì hơn ngoài tấn công bốn mắt-kun. So với tất cả những boss trước đây thì không phải thứ này hơi lạ sao?" – Shouko.

"Vậy, ý của hội trưởng-sama muốn nói rằng, thứ đó đang đợi chúng ta khiêu chiến tại phòng boss hay đã biến mất khỏi bầu trời đến một nơi khác rồi sao?"

"Một điểm cho kouhai đáng yêu đây."

"Hừm... không có ý phàn nàn đâu, nhưng đừng gọi tôi như thế nữa được không?"

"Vậy thì ngừng gọi tôi là hội trưởng-sama đi là ổn."

"Hừm... thôi kệ vậy."

"Cậu nhất quyết không bỏ cái biệt danh đó nhỉ... mà quan trọng hơn là chúng ta nên làm gì tiếp theo đây?"

"Được rồi, tóm lại thì chúng ta cũng chẳng còn manh mối nào nữa, nếu muốn có thông tin thì phải đi tìm hiểu thôi, tôi và hội trưởng-sama sẽ tiếp tục lên đó, còn hai người thì... thôi thì cứ tịnh dưỡng trước cuộc chiến cũng được."

"Uhm... đừng nhìn tôi với ánh mắt đó được không? nó làm tôi cảm thấy khó chịu đấy." – Shiori.

"Ha ha chỉ là quý cô năng động-san đây tưởng tượng quá lên thôi."

"Mà sao cũng được, giờ thì hãy nghỉ ngơi đi, dù sao các cậu cũng mệt rồi, còn việc tìm hiểu gì đó thì cứ để mai đã. À bốn mắt-kun và quý cô năng động-san, đừng quên tiếp tục làm quen với thứ đó đấy." – Nói xong Shiro rời khỏi phòng cùng Shouko.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net