Chương 24: Bắt đầu, quyết chiến

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cơn mưa một lúc một nặng, tầm nhìn cũng vì thế mà hạn chế, Shiro với chiếc tai nghe trên tai vào tư thế chuẩn bị chiến đấu.

Hắn, Sawa Hidaka đứng đó với vẻ mặt tự cao và cái khí chất vô cùng kiêu ngạo.

Kẻ kiêu ngạo đó không khiến Shiro tức lên, thay vào đó lại cảm thấy có chút buồn cười vì cái vẻ cố tỏ ra mình là người mạnh nhất của hắn.

Bóng dáng kẻ đó thình lình biến mất, à không, chính xác hơn là hắn thình lình di chuyển với tốc độ nhanh đến không thể bắt kịp, lao đến và tiếp cận Shiro, rồi đâm cánh tay sắc nhọn vào điểm mù của Shiro.

Shiro không bất ngờ là mấy, lập tức bắt lấy cánh tay Hidaka rồi dùng lực ly tâm quăng hắn vào không trung.

Dồn sức vào chân, Shiro giẫm mạnh phá hủy phần đất xung quang lao thẳng vào không trung, như một quả đạn pháo vừa rời khỏi nồng Shiro hùng hồn lao đi, trong chớp mắt đã tiếp cận Hidaka đang lơ lửng trên không trung.

Shiro dồn lực vào chân xoay vòng rồi bổ xuống phần bụng Hidaka.

Bị lực cước bất ngờ va chạm vào thân, theo đó là cơn đau truyền tải khắp mọi phận cơ thể cùng tấm thân bất lực lao thẳng xuống phần đất ngay dưới với lượng máu thình lình phún ra ở khoang miệng.

Va chạm mạnh, phần đất xung quanh đã biến dạng hoàn toàn, nhiêu đó cũng đủ để miêu tả lên cơn đau Hidaka đã phải nhận.

Hắn cực khổ đứng lên với tấm thân loạng choạng như thể hắn không còn sức để đứng nữa.

Nhìn Shiro với ánh mặt phẫn nộ, hắn như muốn nguyền rủa tất cả mọi thứ dưới tên cái tên Shiro vậy.

Thấy thế, Shiro lại càng cảm thấy phần khích cùng điệu cười vừa thỏa mãn vừa thô lỗ.

"ORA ORA ORA!! NGƯƠI CHỈ CÓ NHIÊU ĐÓ THÔI À CẶN BÃ-KUN!!?"

Một mạch rơi xuống từ không trung, ngay khi tiếp đất cậu lập tức dồn lực vào chân và giẫm mạnh, rồi một mạch lao thẳng đến chỗ Hidaka và tung gối vào nét mặt tức giận của hắn.

Có vẻ đòn đánh lao đến quá bất ngờ khiến hắn không kịp phản ứng lại, rồi trực tiếp nhận toàn bộ sát thương cùng lúc lao đi vài met trên không trung rồi mới thật sự tiếp đất.

"Không biết mình có đề cao hắn quá không nữa? Nếu chỉ như thế này mà đã bất tỉnh rồi thì quả là thất vọng đấy."

Shiro làm ra vẻ thất vọng ngay khi tiếp đất, song, những người còn lại cuối cùng cũng hoàn hồn rồi chạy lại chỗ Shiro.

"Shiro-san cậu không sao chứ?" - Touru

"Trông có vẻ như cậu chẳng cần đến bọn tôi lắm nhỉ Shiro-kun." - Shouko

"Cũng chẳng biết nữa, nói là tôi ổn cũng không phải mà không ổn cũng không đúng, cảm giác nó cứ không đúng thế nào ấy, cảm giác như hắn vẫn chưa thật sự tung ra hết sức của mình vậy."

Chỉ có Shouko và Touru là chạy đến xem xét tình hình cùng Shiro, riêng Shiori với mũi thương trên tay cô đã và đang đứng trước cả nhóm hội học sinh như muốn bảo vệ tất cả bọn họ vậy.

Dù sao trong tình huống áp lực cao thế này, riêng việc Shiori làm tốt nhiệm vụ của mình như thế là tốt lắm rồi.

Riêng phần Shouko thì Shiro chẳng lo lằng gì, nhưng với Touru thì...

Shiro liền liếc sang nhìn Touru một cái ngay khi dòng suy nghĩ lo lắng vừa lướt qua.

"Này bốn mắt-kun, chỉ là phòng hờ thôi nhưng hãy đến chỗ quý cô năng động-san đi, nơi này không an toàn dành cho cậu đâu, nhớ phải chuẩn bị khẩu súng của cậu trước đấy."

Touru lộ ra vẻ mặt bất ngờ rồi lên tiếng.

"Được rồi."

Sau đó lao thẳng đến chỗ Shiori và không nói gì thêm.

"Tốt, còn phần của hội trưởng-sama thì... có lẽ không kịp rồi."

Thình lình từ lớp bụi xen lẫn cơn mưa, Hidaka bất ngờ lao ra với một tốc độ gần như chỉ bằng một cái chớp mắt và để lại dư ảnh còn sót lại trên không khí.

Liên tục lướt đi trên không trung với một tốc độ kinh dị, Hidaka ngày một nhanh hơn trong khi lượn lách xung quanh vị trí của Shiro.

Di chuyển và quan sát, cố ép bản thân Shiro vào thế bí, hắn di chuyển nhưng lại có thể nhận thức được Shiro không thể bắt kịp được tốc độ của mình.

Khắc ghi trong tâm trí mình điều đó, hắn, Hidaka nhe nanh ra cùng nụ cười kiêu ngạo, rồi ngay lập tức tấn công Shiro từ phía sau.

"HA NGƯƠI NGHĨ TA DỄ BỊ BẮT NẠT THẾ À!?"

Shiro lách người nhẹ sang bên, dùng lực chân tung gối vào bụng Hidaka khiến hắn ho ra một lượng máu nhỏ đi kèm vẻ mặt đau đớn.

Nhe ra nụ cười thô lỗ Shiro nắm lấy tay hắn rồi dùng lực quật hắn vào không trung, siết cánh tay lại cậu dồn lực vào chúng và đấm ra.

Sóng xung kích xé toạt không gian thình lình lao thẳng vào hắn, nhưng có lẽ là vì Atarah nên sức chịu đựng của hắn đã tăng lên đáng kể, nên cũng vì thế hắn đã may mắn sống sót bằng cách đẩy tốc độ bản thân lên mức cực đại nhanh chóng rời khỏi phạm vi nguy hiểm.

'Hắn là tên quái nào thế!? Mạnh... mạnh kinh khủng... như thế này thì mình chết mất... làm sao đây!? Hết cách rồi đành phải làm thế thôi.'

Vẻ hoảng loạn đang dần hiện rõ trên gương mặt hắn, nhưng nó nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt gian xảo cùng nụ cười kinh tởm.

Hóa thành một vệt sáng, hắn nhanh đến mức không còn có thể nhìn rõ hắn được nữa.

Nhìn vào thứ tốc độ kinh hồn đó mọi người bất giác phải đơ người ra trong giây lát, nhưng thời gian để đơ ra vì ngạc nhiên đã không còn nữa rồi vì mục tiêu của vệt sáng đó là vị trí của nhóm Shiori đang đứng.

"Đến rồi sao?"

Cảm nhận thấy khí tức của Hidaka từ xa, Shiori nâng mũi thương lên và vào thế, cô nhớ đến những lời mà Shiro đã nói.

'Nếu muốn đánh được hắn tốt nhất cô không nên tin vào mắt mình, cô nên tin vào khả năng cảm nhận của mình, khi cô đã cảm nhận được nó thì hãy vung thương thật mạnh và khiến hắn phải hối hận.'

Vào khoảng khắc đó, góc độ đó, thời điểm đó và vị trí hoàn hảo đó. Dồn hết sức mạnh vào tay, vung ra mũi thương về trước như thể có thể bổ đôi cả kim loại.

Như thể thái sơn đánh vào ta, Mũi thương lao nhanh về trước một mạch va chạm trực tiếp vào người hắn và đánh bay hắn đi.

Lao đi vài met rồi rơi xuống đất, lượng máu ộc ra từ khoang miệng cùng vết thương sâu ở bụng khiến hắn nhăn mặt trong cơn đau mà bản thân chưa từng nếm trải qua bao giờ.

Sau một khoảng thời gian ngắn, với cơ thể không lành lặn hắn tức giận gượng dậy va trừng mắt nhìn nhóm Shiori.

"Bọn khốn các ngươi... bọn khốn các ngươi... BỌN KHỐN CÁC NGƯƠI!!! Sao các ngươi chịu không chịu ngồi im khuất phục và tuân lệnh ta cơ chứ!? Các ngươi có biết các ngươi phải đối mặt với ai không hả!? Các ngươi có biết các ngươi sẽ nhận phải điều gì không hả!? Tốt thôi, nếu các ngươi muốn thì ta sẽ cho các ngươi toại nguyện vậy."

Hắn tức giận gào thét vào nhóm Shiori trước mặt, vẻ mặt méo mó đi cùng với sự phẫn nộ có lẽ đã thành công khiến mọi người phải e dè đôi chút.

Nhưng nó đã thất bại trong việc khiến họ rút lui hay phủ định ý chí ngoan cường của họ lúc này.

Với quyết tâm mạnh mẽ thể hiện trên ánh mắt và vẻ mặt không chùn bước, Shiori mạnh mẽ lên tiếng.

"Ngươi nhầm rồi, bọn ta chắc chắn sẽ không bao giờ nghe lệnh ngươi nữa, bọn ta thật là ngu ngốc khi cố tình chịu đựng trong suốt quãng thời gian qua. Nhưng mà hôm nay ta có thể nói to và rõ ràng rằng, ta, chúng ta không còn sợ ngươi nữa Sawa Hidaka."

Mặc kệ sự hùng hồn đó, cái quyết tâm đó, hắn chỉ đáp lại bằng cách cười phá lên như thể chế nhạo lời tiên bố của Shiori vậy.

"HA HA HA!! Ngươi? Bọn ngươi? Không còn sợ ta nữa sao? vậy ngươi nghĩ ta cất công khiến tất cả bọn ngươi trúng độc để làm gì cơ chứ? Nào, hãy ngoan ngoãn và nghe theo lệnh ta tiêu diệt tên khốn đó đi nào."

Trong nụ cười có chút kiêu ngạo và kinh tởm đó lại chẳng có ai thèm quan tâm đến chúng.

"Nếu về việc đó thì Shi-kun đã giải độc cho bọn ta hết rồi nên ngươi không còn gì để đe dọa bọn ta đâu."

"Ha ha... ngươi tưởng ta không biết về việc đó sao? về việc tối qua bọn ngươi đã ra ngoài rất lâu rồi quay lại? Cũng may là tai và mũi ta rất thính nên ta có thể biết tất cả khi các ngươi định giở trò gì, hiển nhiên ta đã cho thêm một lượng độc vào phần ăn bữa sáng của các ngươi lẫn mọi nơi trong khu vực các ngươi có thể tiếp xúc khi quay lại, chỉ đơn giản là một cái chạm nhẹ cũng để các người có thể làm theo lời ta rồi, thế nên dù cho lượng độc cũ của các ngươi có được giải đi nữa thì cũng vô ích mà thôi, KA KA KA!!!"

Hắn dùng giọng điệu tự mãn và cười phá lên một cách hả hê nhất có thể.

Thắng rồi, chẳng còn ai có thể chống lại được mình được nữa, nếu bây giờ đưa ra lời đe dọa và bắt ép bọn chúng phải nghe lệnh chắc chắn trận này mình sẽ thắng, Hidaka hẳn đang suy nghĩ đến những việc như thế.

Vì với một người đầu óc mưu mô như hắn thì nghĩ đến những thứ thế này vẫn còn là nhân từ chán, nhưng có lẽ hắn đã vui mừng quá sớm rồi thì phải.

Hay đầu óc mưu mô đó đã không thật sự phát huy được hết tác dụng thì phải?

"Ha ha. Ta còn tưởng ngươi phải hơn thế nhiều cơ cặn bã-kun à."

Thình lình giọng nói Shiro vọng ra từ phía sau, không biết từ khi nào Shiro đã đứng ngay trong tâm nhìn của Hidaka mất rồi, chỉ cần quay đầu lại là đã thấy Shiro ở đó mất rồi.

"Ngươi nói gì cơ!?"

Hiện ra ve chẳng hiểu gì Hidaka hỏi lại.

"Ngươi tưởng ta không tính đến tình huống đó trước đây à? Ta đã luôn nghĩ rằng, nếu như ta điều trị cho họ tại đó vào thời điểm đó thì có khi hắn cũng sẽ phát hiện ra, cũng có thể hắn không phát hiện nhưng vẫn hạ độc lần cuối trước khi khai chiến với ta, nhưg cũng sẽ có trường hợp ngươi hoàn thành loại độc điều khiển tâm trí trước thời hạn đặt ra mà bằng một cách nào đó có thể điều khiển họ. Tất cả đã được ta dự đoán trong đầu trước rồi, hơn nữa cũng vì dự đoán trước mà ta có thể nhận ra được khả năng loại bỏ trạng thái bất thường có công dụng như thế nào."

Giai điệu loại bỏ trạng thái bất thường đúng như tên gọi nó có thể loại bỏ mọi trạng thái bất thường trên cơ thể hoặc trên bất cứ đồ vật nào, hơn nữa khả năng duy trì của nó cũng khá giống ở giai điệu cảm nhận, chỉ khác ở điểm khi kích hoạt lên người khác, mỗi lần kích hoạt sẽ có một lần khiến đối tượng kháng trạng thái bất thường ảnh hưởng lên cơ thể.

Tức là nếu Shiro dùng 1 lần loại bỏ hiệu ứng lên Shouko thì trạng thái của cô sẽ khôi phục lại bình thường, cộng thêm một hiệu ứng đặc biệt kèm theo là kháng trạng thái 1 lần, sau khi nhận phải bất kì trạng thái bất thường nào lên cơ thể Shouko sẽ không bị gì, nhưng lần tiếp theo Shouko chắc chắn sẽ hưởng trọn.

Đó là tất cả, nhưng nhiêu đó thôi cũng đủ để làm Hidaka phải tức điên lên rồi.

Không cần bất kì lời giải thích nào, cũng không cần bất kì cử chỉ hay lời miêu tả nào, riêng thứ nụ cười tự cạo đó và sự không nao núng nào từ nhóm Shiori đã khiến hắn tự ngộ ra được bản thân đã đánh giá thấp Shiro quá nhiều.

"Ha ha... ha. HA HA HA!! Ra là vậy sao... ra là vậy, đã thế thì..."

Mất một thời gian cúi gằm mặt xuống điều chỉnh tâm lý lại từ đầu, bất ngờ hắn lại lên tiếng.

"Ta sẽ quét sạch toàn thể các ngươi luôn một thể vậy."

Nói xong hắn búng tay một cái.

Như thể phản ứng lại cái búng tay đó, từ trên cao một loại sinh vật đứng bằng hai chi chưa từng xuất hiện bất kì đâu trên trái đất này, đột ngột rơi xuống từ không trung.

Một quả đạn quáo đem đến thứ sát khí kinh hồn đến khó thở, thứ sinh vật đó đem lại cảm giác chết chóc thuần khiết nhất, đi kèm với nó là cảm giác sợ hãi, bất ngờ, xuất hiện, và ôm lấy tấm thân nhỏ bé của toàn thể mọi người nơi đây, cảm giác đó tồi tệ đến mức ép mọi người mất đi ý thức hoàn toàn cùng cơ thể không ngừng run lên trong vô thức vậy.

Trong lớp bụi bẩn dần phơi đi, hình dạng của sinh vật bí ẩn đó dần lộ ra.

Bên trong đó là một thân hình đồ sộ và to lớn to hơn Shiro gấp mấy lần, toàn cơ thể đồ sộ đó phủ đầy những gai nhọn và vuốt sắc như thể chỉ cần một cú chạm nhẹ thôi cũng đủ để bị bị thương rồi.

Cùng đôi mắt đỏ thứ đó nhìn vào Shiro, giải phóng sát khí nhắm thẳng vào Shiro mà tiến, bất ngờ thứ đó bắn ra chông đá khổng lồ từ bàn tay nhắm thẳng Shiro.

Shiro cười lên vẻ hiếu chiến của mình, dùng lực tay đấm vào chông đá, đấm nó về chủ nhân của mình.

Sinh vật đó không thèm bận tâm đến chông đá lao trở lại, nhẹ nhàng giữ cánh tay tại đó, rồi bóp nát chông đá đang lao về mình.

"Hể... ngươi còn giữ một sinh vật thú vị như thế này sao cặn bã-kun."

"Fu fu fu... đây là thứ ta đã tìm kiếm từ khi mọi thứ bắt đầu, ta không nghĩ là thứ này lại kinh khủng đến mức này đâu, nhưng càng tốt, HA HA HA ĐẾN LÚC CÁC NGƯƠI PHẢI TRẢ GIÁ RỒI, NGƯƠI, MAU GIẾT HẾT BỌN ĐÓ CHO TA!!"

Sinh vật đó gầm lên một tiếng như phô trương sức mạnh của nó thông qua tiếng gầm đó vậy.

Thứ đó dồn lực một mạch đâm thẳng vào Shiro với lực húc kinh hồn.

Shiro giẫm mạnh lên đất phóng lên không trung né đòn, dùng lực tay đấm ra sóng xung kích về phía mặt đất.

Sau đòn húc vừa rồi, thứ đó nhìn lên bầu trời liền bám sát Shiro, thứ đó phủ định cơ thể đồ sộ và nặng nề của mình một mạch nhảy thẳng vào trung tâm sóng xung kích, xé toạt nó và lao thẳng vào Shiro.

Đan hai tay lại vào nhau thứ đó thình lình bổ mạnh Shiro xuống đất như quả bom vừa được đấm xuống vậy.

Cú bổ đi kèm cú va chạm mạnh khiến toàn khớp cơ xương bên trong cơ thể Shiro chấn động dữ dội, cậu hoàn toàn thấu hiểu cơn đau thình lình chạy dộc khắp cơ thể thế này.

Nhưng nụ cười vẫn không hề mất đi trên gương mặt đó.

Sakaraki Shiro ta đây đã hoàn toàn trở lại, đừng nghĩ sinh vật mạnh mẽ như ngươi có thể làm ta khuất phục.

Với sự kiêu ngạo vô bờ bến như thể đã thốt lên những lời đó, quên đi mọi chuyện đau buồn sau lưng, Shiro hùng hồn la lớn!!

"CẶN BÃ-KUN GIAO CHO MỌI NGƯỜI, CÒN THỨ NÀY THÌ CỨ ĐỂ TÔI!!"

Đáp lại lời Shiro, thứ đó vừa tiếp đất xong, lại liền xông thẳng vào Shiro mà húc.

Shiro không ngại gì việc đó rồi dùng lực tay nhiều hơn nữa, đặt sóng xung kích vào bản thân nhiều hơn nữa, đấm ra sức mạnh vượt qua mọi quy tắc đặt trên cơ thể này cậu đấm bay đòn húc của sinh vật kì lạ, hất văng thứ đó đi vài met trong khi lăn vòng không ngừng nghỉ dưới mặt đất.

================================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net