Chương 6: Hội trưởng hội học sinh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mái tóc đen dài xen lẫn với những đường tóc vàng óng mượt tung bay trong gió, khung cảnh đó tựa như một thiên thần vừa hạ cánh xuống trần gian, đôi mi thanh tú, nét mặt của một tiểu thư quý phái có dòng máu của người nước ngoài xen lẫn vào dòng máu chính thống của nhật bản.

Mang lại cảm giác kính trọng, mang lại cảm giác mê hoặc và hơn cả thế, sự thanh lịch đó lại đem đến cho người ta sự thoải mái vốn có mà mọi người hằng mong ước.

Đôi mi thanh tú đó ánh lên một sắc hồng dịu nhẹ nhưng vẫn tô lên vẻ quyền quý mà một tiểu thư khuê các phải có, thế nhưng sự chú ý của vị thiếu nữ này đang bị lôi cuốn đi với xấp tài liều mà cô đang cầm trên tay.

Bộ đồng phục kết hợp với đôi quần tất tô lên vẻ khiêu gợi đến lạ, thế mà vẻ khiêu gợi đó lại không ăn nhập là mấy với Shiro. Hiện tại cậu chỉ đơn giản là ghi nhận thông tin vào tâm trí rằng cô gái đó là một học sinh của trường mà thôi.

Dịu dàng mà thanh lịch, một quý cô thật sự là ấn tượng đầu tiên mà khung cảnh này đập vào mặt Shiro lúc bấy giờ.

Tốc độ xử lí nhanh hơn cả ánh sáng, sắp xếp lại thông tin, sắp xếp lại dữ kiện và khả năng phán đoán ban đầu của cậu, việc mà Shiro gặp được một người còn sống như thế này cũng đồng nghĩa với việc người đó hay nói đúng hơn là cô gái đó đã nhận ra khả năng mà Atarah mang lại.

Đó là sức mạnh gì? có nguy hiểm hay không? là bạn hay là địch? thông tin là điều tối quan trọng, Shiro hiểu rõ điều đó nhưng trong tình cảnh hiện tại cậu lại không thể làm được gì vì cậu không hề có bất cứ thông tin gì về cô gái đó cả.

"Ara~ cứ tưởng là bọn quái vật man rợ kia ai ngờ chỉ là một kẻ thô lỗ và vô phép tắc thôi nhỉ."

Gấp lại xấp tài liệu rồi đặt xuống bàn, cô gái đó từ tốn nhìn vào Shiro với ánh mặt thăm dò thấy rõ.

Đáp lại vẻ nghi hoặc của cô gái cậu tươi cười và đưa 2 tay lên nhướng người một cái.

"Này này... nói tôi thô lỗ thì hơi quá đấy nhé, nhưng tôi cũng chẳng có gì để mà cãi lại nên đành chấp nhận vậy."

"Ho~ tôi cứ tưởng cậu sẽ đáp trả lại kịch liệt lắm cơ, quả là không ngờ đấy."

"Tôi còn không ngờ hơn nữa kia kìa, hơn cả không ngờ đó thì không phải cô mới là người không tưởng nhất sao? thản nhiên mà đọc qua đống tài liệu đó tại đây thì cũng không thể bình thường được nhỉ."

Nhìn vào cô gái với ánh mắt sắc lẹm cùng cái nhếch môi trên gương mặt, vốn có ý định tạo bầu không khí sao cho thư giãn nhất có thể, nhưng Sakaraki Shiro là một người luôn dùng cách đối xử không ý tứ hay nói đúng hơn là thô lỗ đã ăn sâu vào máu để đối xử với mọi người, song, cũng một phần là vì cậu không có bạn nhưng cũng một phần là do tính cách luôn nghi ngờ mọi thứ của cậu.

"Hửm~ vậy ra tôi thành người bị tra khảo rồi sao? Cũng thú vị đấy chứ, vậy thì một thiếu niên không biết chuẩn mực tối thiểu như cậu cần gì ở tôi nào?"

Phô ra vẻ tự nhiên và đáp lại bằng nụ cười tương tự, cô đặt ngón tay lên môi và ngước nhìn lên trên như muốn cho thế giới biết rằng bản thân cũng có thể hành động dễ thương vậy.

"Từ thô lỗ trở thành không có chuẩn mực rồi à. Mà cũng tốt, ít ra thì cũng có thay đổi. Vậy, trước khi muốn biết gì về ai đó thì không phải bản thân nên tự giới thiệu trước sao?"

"Ara~ cậu sẽ không thể trở thành một quý ông nếu cứ chấp nhất những thứ nhỏ nhặt như thế đâu, nhưng không giới thiệu cũng là lỗi của tôi."

Từ tốn hạ thấp trọng tâm xuống một cách lịch thiệp, đôi tay nắm nhẹ chiếc váy mà đưa lên theo nhịp hạ xuống của cơ thể, động tác của cô tự nhiên đến mức không ai có thể phê bình gì về nó nữa, và bằng chất giọng nhẹ nhàng không lớn quá cũng không nhỏ quá vừa đủ để người khác có thể nghe thấy mà không có cảm giác khó chịu thiếu nữ đó lên tiếng.

"Tôi là Aoki Shouko, hiện đang là hội trưởng hội học sinh đương nhiệm ở khu 3."

"Aoki Shouko.... là nữ hội trưởng hội học sinh nổi tiếng đấy sao? Ha ha... đúng là không ngờ mà."

Đặt tay lên trán mà cười to rồi nhanh chóng chào lại một cách lịch thiệp nhất mà bản thân có thể làm hiện tại, mặc dù rất thô nhưng nó cũng không quá là khó chịu cho người nhìn là mấy.

"Không ngờ có thể gặp được hội trưởng hội học sinh ở khu 3 tại khu 2 thế này, tôi tên là Sakaraki Shiro, hân hạnh được làm quen, Senpai."

"Hoh~ ra vẻ lịch thiệp như thế không hợp với cậu đâu Sakaraki-kun, cứ bình thường là được rồi, hơn nữa cậu đến đây không phải chỉ để ra dáng với tôi đúng không? cậu đang tìm thứ này đúng chứ?"

Đặt tay lên xấp tài liệu khi nãy rồi nhìn vào Shiro với chút hứng thú hiện rõ trên gương mặt.

"Hể~ quả nhiên Senpai cũng biết về nó sao. Tôi đang tò mò Senpai là người thế nào và đã tìm hiểu được những gì rồi đây."

Hiển nhiên đối với một người bình thường, tối bình thường nhất thì dù có sở hữu dị năng mạnh mẽ hay phát hiện ra Atarah mang lại sức mạnh vượt qua thường thức, thì cũng sẽ không bao giờ nghĩ đến việc tìm ra sự thật ẩn giấu đằng sau chúng.

Hay nói đúng hơn họ sẽ chỉ nghĩ đến việc làm thế nào để sống sót trước đã, hơn nữa để nhận ra cách thức hoàn thành thử thách của thứ tồn tại đó cũng không phải là dễ.

Shiro biết rõ nơi đây khắc nghiệt đến mức nào, quái vật thuộc dạng phi luân lý nhất liên tục xuất hiện theo những khung giờ khác nhau, hơn cả thế còn có cả những thứ tồn tại còn vượt hơn cả sự tưởng tượng, vượt qua cả khuôn khổ sức mạnh lẫn sự cân bằng trong một game thường có, hiển nhiên ví dụ điển hình gần đây nhất chính xác là bạch dương.

Nếu kẻ nào không may đụng phải thứ đó nhưng lại không thể chống lại hay không tìm ra cách hoàn thành thử thách thì cũng đồng nghĩa với việc kết thúc cuộc đời tại đó, song, thông tin về lần xuất hiện tiếp theo của thứ tồn tại bí ẩn đó vẫn là zero.

Nhiêu đó thôi cũng đủ để Shiro tự tin mà nghĩ rằng sẽ không có ai đi theo con đường mà kẻ tò mò về mọi thứ như cậu đi đâu.

Thế mà, ngay trước mắt cậu lại là một học sinh, một thiếu nữ, một hội trưởng hội học sinh danh giá, đang đi con đường giống cậu và có suy nghĩ nghiêm túc tìm kiếm sự thật giống cậu.

Điều đó khiến Shiro không thể không ngừng cười được, phấn khích đến run người, là niềm vui, là hạnh phúc, là sự khâm phục hay chỉ đơn giản là cảm giác thích thú vì gặp được kẻ cùng chơi.

"Hửm... không phải việc đó cậu nên là người tự tìm hiểu lấy sao? Bí ẩn làm nên vẻ đẹp của người phụ nữ mà đúng không?"

"Thế thì đành vậy, nhưng tôi có một câu hỏi, ở khu 3 bạch dươ- à không, con cừu khổng lồ hay thứ gì đó tương tự có xuất hiện tại đó không?"

Câu hỏi không ngờ đến của Shiro khiến Shouko phải ngạc nhiên đôi chút, cô không hiểu câu hỏi của Shiro chính xác là gì.

Cũng đơn giản, Shouko vốn chỉ vừa đến khu 2 này vào sáng nay nên cô chẳng thể nào biết được về sự xuất hiện của bạch dương cả, hơn nữa bạch dương lại không hề xuất hiện tại khu vực của cô.

Khi nghe Shiro nói cô chỉ nghĩ rằng cậu đang nói đùa hay đang cố gắng dọa và lừa gạt gì đó ở cô mà thôi, nhưng khi nhìn vào vẻ nghiêm túc không ngờ đến từ Shiro, Shouko đã phải thay đổi suy nghĩ của mình về Shiro và cả về điều cậu vừa nói.

"Về vấn đề đó thì tôi nghĩ là không, nếu nói tới thứ gì đó trong như quái vật thì chỉ có bọn người dê mấy hôm trước và bọn người sư tử thôi, sao cậu lại hỏi thế Sakaraki-kun?"

"Hửm... không có gì đặc biệt đâu, nhân tiện thì đừng gọi tôi là Sakaraki như thế nữa, cứ gọi là Shiro được rồi."

Shiro là tên cậu được đặt cho khi còn ở trại trẻ mồ côi, đây là cái tên khiến cậu thấy từ hạo khi nhắc đến, vượt lên trên vẻ tự hào là cảm xúc, nỗi niềm ấm áp và cái hạnh phúc nhỏ nhoi còn sót lại từ người đã đặt tên cho cậu.

Giờ nó chỉ còn lại ký ức, không còn lời nói, cũng không còn lại hơi ấm và cũng chẳng còn cảm giác, người đó, người đã cho Shiro cái tên đã không còn trên thế giới này nữa rồi.

Cậu tiếc nuối nhưng chẳng thể làm gì, bị đưa đi rồi cuối cùng bị ép phải sống trong cái cuộc sống băng giá đó, được trao cho cái danh Sakaraki của dòng họ người đó chính là thứ cậu không hề mong muốn nhất.

"Ara~ thế thì là Shiro-kun nhỉ, được rồi, xem ra cuộc trò chuyện của chúng ta cũng đến lúc phải kết thúc tại đây thôi."

Bước ra khỏi vị trí vốn có, Shouko tiến đến Shiro và quan sát người cậu rồi mỉm cười một cách thân thiện, sau đó lại lụi về sau một chút và cúi chào một cách lịch thiệp.

"Chúc một ngày tốt lành nhé Shiro-kun, và hẹn gặp lại một ngày không xa."

Như một cái chớp mắt đơn giản, 1 giây hay chưa tới, chỉ trong một khoảng khắc bóng hình của thiếu nữ duyên dáng với cái tên Shouko đã hoàn toàn biến mất vào trong không khí.

Chứng kiến cảnh tượng phi thường và hết sức phi thực tế đó, Shiro trợn tròn mắt lên mà ngạc nhiên không ngớt, quai hàm cậu như muốn mở toang ra trong phút chốc nhưng cuối cùng lại bị níu lại bởi lý trí, chấn tĩnh lại bản thân, ép buộc nó phải chấp nhận cái phi thường này.

"Ha ha... đúng là không ngờ, uhm, thế này mới thú vị cơ chứ."

Cười phá lên vì thích thú sau khi chớp mắt vài cái, cậu tiến lại gần cái bàn gần đó rồi cầm lên xấp tài liệu khi nãy.

"Hừm... căn phòng không trông như bị lục lên, cũng không có dấu hiệu nào lạ thường nào, có nghĩa là hội trưởng đã biết gì đó về điều này sao?"

Cũng có thể là đúng, nhưng cũng có thể là không, vì theo Shiro nhận thấy về Shouko thì cô khoát lên người bộ đồng phục chưa bị vấy bẩn và cũng chẳng có chút thương tích hay dấu hiệu mệt mỏi nào trên người.

Song, điều đó cũng có nghĩa là Shouko có thể đã biết được nhiều thông tin hơn bản thân, đó là điều mà Shiro đang nghĩ đến.

Qủa thật thì vừa là hội trưởng hội học sinh, vừa là học sinh ở khu 3 nên sở hữu được nhiều thông tin là điều hiển nhiên, nhưng có thật là đến mức này không?

"Suy nghĩ nhiều cũng chẳng được gì, hơn nữa nếu thực sự hội trưởng là kẻ địch thì có khi khá là rắc rối đấy, năng lực đó thật sự phiền lắm đấy..."

Lập tức biến mất chỉ trong một khoảng khắc như thế thì chỉ có khả năng bước nhảy không gian mới có thể làm được, là bước nhảy không gian, hay chỉ là hoán đổi vị trí, cũng có khi chỉ là khả năng điều khiển khoảng cách giữa 2 điểm cũng không chừng.

Có rất nhiều khả năng và khái niệm liên quan đến năng lực này, hiển nhiên đó cũng là thứ mà con người luôn muốn với tới nhất, có thể điều khiển được khoảng cách, giải quyết được vấn đề vận tải và giao thông, không những thế nhiều vấn đề trong xây dựng cũng được cải thiện nếu con người đặt tay được vào thứ hão huyền đó.

Dù sao thì đó cũng chỉ là tham vọng của con người mà thôi, còn làm được hay không là nằm ở sự phát triển của con người hiện nay mà thôi.

"Mà có hơi bị ngoài lề tí rồi, quay lại vấn đề chính nào, để xem xấp tài liệu có gì đặc biệt không?"

Quay lại xấp tài liệu cậu ngồi xuống chiếc ghế gần đó rồi mở ra, từ tốn gửi sự tập trung của mình vào xấp tài liều mà bỏ qua cả việc bọn người sư tử đã và đang lũ lượt kéo đến có thể nhận thấy rõ ràng bằng việc nhìn ra ngoài cửa sổ...

=========================

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net