Chương 9: Giải mã, Sư tử sao?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc trưa đã dần mất đi trông thấy, nơi đây tại cánh phòng hội học sinh này, một thiếu niên với cái tên Shiro đang sở hữu một tâm trạng bực dọc hiếm thấy.

"Arg... không biết là ai nhưng lại thình lình xuất hiện rồi làm rối tung mọi thứ lên thế này rồi biến mất, khốn thật đấy ôi, giờ không biết có thứ gì quan trọng trong cái đống này không nữa."

Trước mắt là đống đổ nát cùng nhiều loại tài liệu vương vãi khắp nơi, dưới sân là hàng đống xác chết người sư tử nằm la liệt nhưng câu hỏi đặt ra là ai đã làm việc đó?

Nhưng cậu không bực bội vì câu hỏi đó, Shiro vốn là kẻ thích tìm hiểu mọi thứ, nhưng thông tin ngay trước mắt còn chưa kịp đọc thì đã bị phá tan tành như thế này thì cục tức không khỏi xuất hiện bên trong Shiro được nữa.

"Ku ku ku.. nhiêu đó thôi vẫn chưa làm khó được tôi đâu, quân khốn nạn phá nát thông tin kia..."

Trưng ra vẻ mặt tà ác cậu sau khi lục lội đống tài liệu vươn vãi khắp nơi.

Shiro quả thật đang trong tâm trạng xấu nhất có thể có.

Chứng kiến Shiro như thế không khỏi khiến Touru cười khổ.

"Không ngờ Shiro-san cũng có lúc thế này nhỉ."

"Dù tôi có kì lạ thế nào thì bực bội cũng là lẽ bình thường của con người mà thôi, quan trọng hơn nữa là cậu đừng có mà đứng đó nữa, lo mà tìm tiếp đi chứ."

"V-vâng..."

Giật bắn người sau cú lườm xuyên thấu trời đất của Shiro, Touru luống cuống lên mà lục tung cánh phòng lên tìm kiếm tài liệu quan trọng.

Vẻ mặt của Touru trông như thể muốn khóc lên đến nơi, vì vô tình được nhận vào công ty nào đó với người sếp khó tính nhất quả đất vậy.

"Uhm... Shiro-san đã giải được mật mã đó chưa thế?"

"Về cái đó sao? đã giải mã được lâu rồi, nhưng nhìn vào căn phòng xem, cái điện thoại duy nhất cũng nát bét dưới đó rồi còn gì."

Nghĩ lại điều đó càng khiến cục tức bên trong Shiro tăng lên không hồi kết, gân xanh hiện rõ trên trán như muốn đứt ra đến nơi luôn vậy.

Mặc dù tức giận nhưng Shiro cũng hiểu được bản thân chẳng thể làm gì, điều đó càng khiến cậu thấy thật vọng hơn cả trước.

Shiro thở dài vổ vào mảnh giấy mà hội trưởng đã đưa cho cậu và tiếp tục nói.

Câu đố của hội trưởng trong là khó nhưng cũng rất đơn giản.

"Nhìn vào thì trông chỉ giống như những chữ cái latinh sắp xếp một cách hỗn tạp, dù suy nghĩ theo hướng nào cũng không thành bất kì nghĩa gì đúng không?"

"Uhm, quả thật nhìn cách nào cũng không ra được nghĩa gì hợp lý cả."

"Đúng, nếu đã không có nghĩa thì có nghĩa nó không phải là chữ."

Touru ngơ ngát nghiêng đầu sang bên không hiểu Shiro đang nói gì.

Shiro trông thấy Touru ngơ ngát như thế cũng cười lên thích thú mà nói tiếp.

"Nói dễ hiểu thì nếu cứ coi nó là chữ thì sẽ chẳng bao giờ giải ra được, thế thì chỉ cần nghĩ nó là số là ổn rồi còn gì, hơn nữa không phải nhìn nó rất quen sao?"

"Quen sao...?"

Touru nheo mắt lại mà nhìn vào dòng những chữ cái latinh trên mảnh giấy một lúc lâu rồi bất chợt nhận ra được gì đó và nhìn về Shiro.

"Có lẽ đã nhận ra rồi đúng không, đấy đích thực là số, theo bảng chữ số nhật được viết theo phong cách latinh và áp dụng romaji vào đó. Nhìn kỹ vào thì sẽ nhận ra ngay thôi.

Ichi là I, Ni là N, San là S, Yon là Y, Go là G, Roku là R, Nana là N+, Hachi là H, Kyuu là K, nếu tính luôn số 10 thì sẽ là J tức Juu.

Mặc dù Nana có hơi khó để hình dung lắm nhưng dựa vào những con số phía trước thì cũng rất dễ để nhận ra."

Shiro lấy mảnh giấy ghi rõ ra từng chữ cái một, ghi chú con số kế bên nó để Touru dễ dàng nhận ra hơn.

Touru trợn tròn mắt ra mà nhìn vào mảnh giấy ghi đầy đủ thông tin ngay trước mắt cậu.

Không thể ngờ được chỉ trong thời gian ngắn như thế mà Shiro đã giải được mật mã một cách chi tiết như thế rồi.

Touru nữa bất ngờ nữa khâm phục Shiro vì có thể giữ được bình tĩnh mà giải được mật mã, sau khi mạng sống vừa vị đe dọa như thế.

"Mà nói lại thì tức không tả được, vốn đã giải ra được rồi, nhìn vào đâu thì đây cũng là số điện thoại, uhm, rồi thì sao, cuối cùng thì cũng thành công cốc vì người đó, arg!! Nhắc đến mà lại tức đây này ôi!!"

Cũng có thể là không... Touru cười trừ mà phủ định chính câu nói của bản thân khi trước.

"U-uhm... nếu là điện thoại thì phòng giáo viên có một cái đấy."

"Hể?"

"Để tiện cho việc liện lạc trong nội bộ nhà trường thì ngoài những điện thoại bình thường khác ra thì trường còn sử dụng điện thoại nội bộ để liên lạc nữa, phòng giáo viên có đấy."

Sắc mặt Shiro tối lại không nói lời nào, cậu từ tốn đến gần Touru và bất ngờ đặt 2 tay lên vai cậu.

"Touru..."

"V-vâng..."

Sắc mặt tối tăm khiến Touru có linh cảm chẳng lành, như một bộ chức năng cảm nhận sự nguy hiểm Touru bất giác co rút người nhướng ra sau cùng lúc nhắm tịt mắt lại.

'Bộ mình đã nói thứ gì đó lạ lắm sao? mình có nói sai điều gì à? Chết rồi mình thật sự chết rồi..'

Mồ hôi túa ra như thác đổ, cuộc hành quân của chúng như báo hiệu cho điều chẳng lành sắp đến.

Hay chỉ đơn giản là Touru chẳng có tấm gan đủ bự để đối phó với những việc đáng sợ như thế này.

"Cậu quả là vị cứu tinh đấy, cậu lồi đâu ra đống thông tin đấy thế hả."

"Hể?"

Giọng nói vui vẻ cùng gương mặt rạng ngời ánh dương đập thẳng vào mắt Touru, cậu không tin vào mắt bản thân được nữa mà liên tục chớp mắt như cuộc đua nước rút dành riêng cho chúng vậy.

Chuyện gì thế này?

Không hiểu vì sao Shiro lại vui đến vậy khiến cậu không thể nói được lời nào sau khi Shiro rời khỏi người cậu.

Còn về mặt Shiro cậu cũng chẳng bận tâm gì đến vẻ ngạc nhiên của Touru làm gì, chính cậu thấy vui là được rồi.

Vốn cậu đã đặt ra giả thuyết rằng điện thoại vẫn sẽ phục hồi lại nếu đạt được điều kiện nào đó giống như khi cậu hoàn thành thử thách của bạch dương khi trước.

Theo giả thuyết của cậu thì khi hoàn thành một thử thách của một quái vật dạng trùm với thử thách vô lý cần vượt qua thì khi đó chỗ đã bị phá sẽ phục hồi, chỗ không bị phá thì vẫn như cũ.

Nhưng câu hỏi được đặt ra chính xác là khi nào thử thách đó mới xuất hiện, liệu có khả năng để hoàn thành được không?

Hơn nữa lý do quan trọng nhất khiến Shiro không thể đợi được chính là thông tin từ Shouko, hội trưởng hội học sinh của trường tại khu 3.

'Một trong hơn nữa cái lý do trên chính là muốn được nói chuyện với hội trưởng thêm lần nữa thôi, để bàn về thông tin tại phòng hiệu trường này.'

Bỏ qua việc tìm kiếm xung quanh, vì theo tiến độ cũng chẳng còn thứ gì quan trọng nữa.

Cậu quay lại xấp tài liệu cậu tìm được khi trước và cầm nó lên đọc từng nội dung bên trong cùng sắc thái tập trung đến khó tả.

Cũng may là nó không hề có hư hại gì sau vụ chấn động đó.

Nhìn vào Shiro với sắc thái tập trung đến khó tin làm cậu vô tình phải nuốt nước bọt mà chờ đợi.

'Đống tài liệu này khá là kì quái theo một hướng nào đó, kết hợp với tư liệu tìm thấy trong phòng hội trưởng này thì có vẻ như giả thuyết ban đầu của bản thân là đúng thì phải.'

"Xét cho cùng thì số liều này thật sự không đúng cho lắm."

"Không đúng?"

"Uhm, hãy nhìn vào chỗ này và chỗ này của bản số liệu xem bốn mắt-kun."

Đặt 2 bảng số liệu thu thập được từ 2 nơi lên cái bàng không được toàn vẹn, nói đúng hơn là đã hoàn toàn bị hư hại không được coi là cái bàn được nữa rồi.

Nhưng nếu châm chế thì nó vẫn có thể dùng được, dẫu sao thì cái bàn gần cửa sổ khi trước đã hoàn toàn nát vụn, ngoài cái bàn này ra thì không còn cái bàn nào dùng được nữa cả.

"Số liệu không giống nhau cho lắm thì phải, khoảng cách ở cả 2 bên đều quá cách biệt."

"Đúng, chính nó đấy, theo như báo cáo của hội trưởng tại khu 2 này báo cáo lại thu chi của trường thì nó chỉ tầm ở khoảng trăm triệu hoặc hàng đơn vị của tỷ mà thôi. Nhưng nhìn kiểu gì thì báo cáo của hiệu trưởng gửi cho nhà nước lại quá cách biệt, số tiền sử dụng được ghi ở mục tuyệt mật lại quá lớn so với só tiền của hội trưởng."

"Uhm... điều đó có nghĩa là...?"

Touru vẫn chưa hiểu cho lắm vì báo cáo sai sự thật thì cũng chỉ vài lý do như ăn chặn, ăn bớt hay dùng để đầu tự vào trang thiết bị nhà trường ngoài dự kiến mà thôi.

Song, khi Touru nhìn vào nét mặt nghiêm túc mà lại nghiêm trọng của Shiro cậu lại chẳng thể nói lên được gì mà thay đổi suy nghĩ.

"Nếu chỉ là ăn chặn bình thường thì cũng không thể đạt đến con số chục tỷ trăm tỷ này được, hơn nữa đây là ngôi trường do chính nhà nước đầu tư đấy. Ngoài nhà nước ra thì còn có cả 3 gia tộc cầm đầu nhật bản và thế giới đầu tư vào đấy. Không thể có việc một hiệu trưởng của một ngôi trường lại có thể qua mặt được tất cả những thế lực nói trên được."

'Hơn nữa người đó chắc chắn sẽ... tch... sao mình lại quan tâm cơ chứ.'

"À quả thật."

Chỉ vào những con số cần được nhấn mạnh trên bảng số liệu cậu thở dài mà suy nghĩ vài điều vu vơ ngoài lề một chút.

Ngôi trường được đầu tư một cách hoành tráng do nhà nước và 3 gia tộc đứng đầu thế giới cùng nhau đóng góp vào, ngoài người nhật thì còn có cả những học sinh trao đổi từ các nước đến đây học tập.

Ngoài mặt thì đây quả là một ngôi trường danh tiếng, nhưng nó rốt cuộc còn điều gì ẩn bên trong nữa?

Việc những công ty lớn cùng nhau tài trợ cho ngôi trường đã lạ lắm rồi, còn cả việc chính phủ cũng nhúng tay vào cùng thì còn lạ hơn nữa.

Ngoài các điều nói trên thì ngôi trường này còn có cả những khu vực cấm không cho học sinh bén mảng đến, như trung tâm 3 khu vực nơi được gọi là giao lộ của 3 ngôi trường.

Một tòa kiến trúc rộng lớn với những nét hoa văn kì lạ được che đi bởi những tán cây đẹp mắt, nó vô tình khiến người khác phải liên tưởng đến một khu di tích vĩ đại nào đó đã từng được xây nên, một quốc gia vĩ đại hay một công trình mang tầm cỡ quốc gia khi nhìn vào.

Qủa thật tòa kiến trúc này trông rất giống với một di tích tầm cỡ mà nhiều nhà khảo cổ nhắm đến, nhưng cũng chính vì thế mà lệnh cấm bén mãng đến đã được ban hành.

Không cho phép bất kì ai đến = sẽ có một bí ẩn nào đó nằm sau nó, hơn nữa một Sakaraki Shiro, kẻ luôn thích thú với bí ẩn thì làm sao bỏ qua nó được.

Lâu nay không có cơ hội, nhưng giờ đã khác, cũng vì điều đó mà nét mặt cậu bổng hóa nguy hiểm một cách đáng sợ nhất.

Nhìn vào thôi mà da gà da vịt của Touru đã túa ra như tắm rồi, cậu thật sự không muốn biết Shiro đang có âm mưu gì đâu, tuyệt đối không.

Hắng giọng rồi quay lại nét mặt bình thường Shiro bắt đầu nói tiếp.

"Hừm, vì là số liệu chênh lệch như thế thì cũng đồng nghĩa ngôi trường này đang sử dụng số tiện đó để đầu tư vào một thứ gì đó quy mô tầm cỡ quốc gia, chắc vậy."

"H-HỂ!?"

*DOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOMM*

Rung chấn đập tan sự tĩnh lặng, âm thanh từ vụ va chạm áp đi tiếng thét ngạc nhiên của Touru.

Cướp lấy sự chú ý của toàn thể sinh vật sống ở gần, nơi đó, bên trong làn khói phất lên không ngừng đó là chúa sơn lâm với hình thù quái dị cùng cơ thể gấp mấy lần con sư tử bình thường, nó dửng dưng đứng đó mà nhìn vào hướng của Shiro với ánh mắt sắc lẹm như nó vừa tìm thấy được con mồi ngon ngẻ khi chỉ vừa mới xuất hiện vậy.

"Đã đến mốc thời gian rồi sao? lần này loài quái dị là sư tử sao? Ha ha ha... thú vị, vô cùng thú vị, hết kẻ mạnh này lại đến sinh vật vô lý khác, còn gì bí ẩn nào tuyệt vời hơn thế này nữa chứ, ôi ta nóng người lên rồi đó con sư tử chết bầm kia!!"

Touru tái mặt đến không còn gọi là sắc da của con người được nữa, một người ngoài hành tinh chứng kiến một con người kì lạ đang phô ra nụ cười thích thú nhìn vào con sư tử khổng lồ kia.

Như thể đáp lại lời từ Shiro nó cũng vì thế mà nhe ra chiếc nanh dũng mãnh của mình mà bùng lên sát khí muôn trời, hủy diệt cả mặt đất, xé toạt cả bầu trời, sát khí lao đến Shiro như một cơn lũ quét qua người cậu.

Sát khí đập vào mặt, Shiro hoàn toàn hiểu rõ thứ đó nguy hiểm đến mức nào, nếu bạch dương là thứ nguy hiểm, thì con thú này không thể không sánh ngang được với bạch dương được.

Dù cho cơ thể bỗng chốc run lên nhưng Shiro vẫn cứ kích lên tinh thần mình, đeo lên chiếc tay nghe và vào thế chiến đấu quen thuộc của mình.

"Này Touru, nếu không thể chiến đầu thì một mạch chạy thẳng về khu nhà cũ, nơi đó an toàn cho cậu bây giờ đấy."

"K-khoan... còn cậu thì sao?"

Cơ thể Touru run lên không ngừng, cậu như thể muốn nôn ra tới nơi luôn vậy, cố lắm mới có thể đáp trả lại lời của Shiro được.

"HIỂN NHIÊN LÀ THÁCH THỨC CON SƯ TỬ THỐI THA NÀY RỒI!!"

Shiro nhe ra nụ cười hiếu chiến hô to, rồi dồn lực vào cánh chân đạp mạnh xuống mặt sàn khiến nó không chịu nổi áp lực mà vỡ tan, phóng bay thẳng vào chúa sơn lâm đang chờ sẵn phía trước.

====================================

Các bạn ủng hộ mình tại playerduo.com/nnabloo nhé, rất mong sự donate ủng hộ của các bạn :).

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net